Chương 163
Đôi mắt Chung Ngọc Hà lúc này đã đong đầy nước mắt tưởng chừng như sẽ vỡ òa lã chã rơi bất kỳ lúc nào. Một khuôn mặt vốn yêu kiều vì sự thảng thốt này mà lộ vẻ điềm đạm đáng yêu mong người thương tiếc.
Cố Vĩ Ngạn vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt Chung Ngọc Hà: “Muốn khóc lắm à?”
“Vĩ Ngạn, chỉ là vì em quá yêu anh thôi. Em không muốn mất đi anh. Em biết là hôm nay em đã làm hơi quá, sau này… Sau này em sẽ không hành xử như thế nữa” Chung Ngọc Hà ội vã nói.
“Quá yêu tôi?” Cố Vĩ Ngạn nói nhẹ bãng.
“Phải… Em, em quá yêu anh, yêu anh nhiều nhiều lắm. Vĩ Ngạn, anh là người đàn ông duy nhất em yêu cả cuộc đời này, chúng ta đừng chia tay nữa, được không anh?” Chung Ngọc Hà lắp bắp nói cho hết câu, giọng điệu mang theo nỗi nức nở cùng từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài hắn sẽ làm ai nấy cũng rung động.
Thế nhưng trên mặt Cố Vĩ Ngạn chẳng có vẻ gì là xúc động, giọng nói thoát ra khỏi vành môi anh ta vẫn cứ luôn lạnh lẽo cối lòng như thế: “Nhưng từ trước tới bây giờ tôi không hề yêu cô”
Cả người Chung Ngọc Hà cứng đờ, bên tai chỉ còn nghe thấy giọng nói của Cố Vĩ Ngạn đương tiếp tục: “Tôi chưa bao giờ thích loại phụ nữ ưa ầmTcả”
Chỉ có một câu nói nhẹ bãng như thế lại khiến cơ thể Chung Ngọc.
Hà càng run rẩy tợn hơn. Ngày trước, anh ta cũng từng có một cô bạn gái làm ầm ïngay tại nơi này và chính tai cô ta cũng đã nghe những lời y hệt anh vừa mới nói.
Sau đấy, cô bạn gái từng làm ầm ï lên đó ở trong showbiz này phải nói là hoàn toàn im hơi lặng tiếng, bị công ty chôn vùi sự nghiệp, bị tất cả đạo diễn từ chối. Sau đấy, cô ta còn nghe người ta nói rằng cuối cùng cô gái kia nợ rất nhiều tiền, trốn sang nước ngoài rồi.
Tình huống hiện tại của cô gái kia như thế nào thì cô ta không rõ, nhưng hẳn là cũng chẳng khá hơn là bao đâu.
“Nếu là cô ấy, thì chắc chắn sẽ không khóc đâu nhỉ?”
Cô ta nghe thấy anh ta nói một câu như có như không như vậy.
Nỗi sợ hãi lên đến một mức độ nhất định khiến cô ta không nhịn được nổi nữa mà cao giọng hết lên: “Rốt cuộc là ai? Cô ấy kia rốt cuộc là ai hả? Cố Vĩ Ngạn, có phải là anh chỉ yêu cái cô ấy’ kia thôi có đúng không, nhưng cả đời này anh cũng sẽ không có được “cô ấy đâu, anh khinh thường tình cảm của người khác, vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày, cũng sẽ khinh thường tình cảm của anh mà thôi Cố Vĩ Ngạn đột ngột dừng bước chân lại, anh ta quay người lại, đôi mắt phượng của anh ta nhìn chäm chäm vào Chung Ngọc Hà, lúc này trong đôi mắt phương luôn lạnh nhạt của anh ta là sự lạnh lùng sâu thẩm, chỉ là nhìn một cái nhưng sau đó anh ta lại không nói gì cả, quay người rời đi.
Cả người Chung Ngọc Hà ngột bệt xuống đất.
Ánh mắt Vừa rồi của Cố Vĩ Ngạn như thể anh ta sắp giết cô ta tới nơi luôn vậy.
Cô ta biết rằng cô ta đã thực sự xong đời rồi!
Lăng Y Mộc bước ra khỏi nhà hàng, gió lạnh bên ngoài thổi ập tới, thế nhưng cảm giác nóng bừng bừng trên mặt cũng đỡ hơn một chút.
Buổi tối ngày hôm nay cứ giống như một trò hề vậy.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, người gọi điện thoại tới là họ hàng ở quê mẹ, đối phương vừa cất tiếng nói liền bảo bây giờ bà ngoại đang nằm viện rồi.