Chương 223
Lăng Y Mộc ngơ ngác nhìn về phía người em gái cùng cha khác mẹ của mình. Lúc đầu cô cũng từng thật lòng đối đãi với người em gái này, hết lòng lót đường cho sự nghiệp nghệ thuật của em gái, bởi vì cảm thấy bọn họ là người một nhà.
Nhưng một tai nạn xe cộ đã cho cô biết, tất cả những chuyện này cũng chỉ là do cô tự mình đa tình mà thôi.
Mà lúc này, cô cũng biết được tại sao Lăng Lạc Giao lại có thể nhảy từ một diễn viên tuyến ba lên thành nhân vật nữ phụ trong bộ phim nổi tiếng thế này, ngay cả đạo diễn cũng phải chiều theo.
Hóa ra chỗ dựa vững chắc phía sau Lăng Lạc Giao là Cố Vĩ Ngạn à?
“Được thôi, tôi sẽ đem đơn thuốc mà tôi mua và bản sao bằng.
chứng phí bồi thường lao động các thứ gửi cho cô, đến lúc đó thì phiền cô bồi thường giúp tôi chút tiền” Cô nói, sau đó lại quay sang nói với Cố Vĩ Ngạn: “Ngài Cố, cảm ơn anh vì việc hôm qua. Tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, Lăng Y Mộc rời khỏi phòng nghỉ. Nhất thời, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Cố Vĩ Ngạn và Lăng Lạc Giao.
Cố Vĩ Ngạn lạnh lùng nhìn chấm chằm Lăng Lạc Giao khiến cho cô †a âm thầm sợ hãi.
Lăng Lạc Giao cười miễn cưỡng, nói: “Cố Vĩ Ngạn, anh nhìn em như vậy làm gì? Được rồi… trước đây anh và chị của em… ừ thì, có quen biết với nhau à?”
“Sao nào? Thử dò xét à?” Cố Vĩ Ngạn không trả lời mà hỏi lại cô ta.
“Em… em chỉ có hơi tò mò chút thôi, vì em không có nghe chị em nói qua” Cô ta nói “Cũng phải, chị gái cô phải thuê căn phòng nhỏ bé cũ nát để ở, đi làm công nhân quét rác. Bây giờ phải diễn vai quần chúng, chỉ vì chín trăm chín mươi nghìn đấy mà đi quỳ xuống dập đầu không ngừng trước mặt cô em gái là cô. Sao cô ấy có thế đề cập với em gái như cô chứ” Trong giọng nói của Cố Vĩ Ngạn có mang một chút lạnh lùng hiếm thấy.
Chí ít là đối với Lăng Lạc Giao mà nói thì đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô ta bằng giọng nói lạnh lùng thế này.
Cơ thể Lăng Lạc Giao run lên: “Cố Vĩ Ngạn… Trước đây em với chị ấy có chút hiểu lầm…”
“À, hiểu lầm cái gì mà cô có thể bắt cô ấy cứ quỳ xuống dập đầu lặp đi lặp lại với cô chứ?” Cố Vĩ Ngạn hỏi ngược lại.
Lăng Lạc Giao hoảng hốt: “Em… em chỉ hy vọng em quay phim tốt hơn một chút thôi, chỉ vì động tác của chị ấy làm rất đúng. Thế nên em mới muốn … muốn để chị ấy làm mẫu, em… vốn dĩ em đâu có ý gì khác…”
Lăng Lạc Giao lắp bắp nói, cho dù cô ta cố gắng làm ra vẻ mình vô tội thế nhưng trước cái nhìn soi mói của Cố Vĩ Ngạn, cô ta chỉ có thể càng căng thẳng hơn.
“Được rồi, những lời nói như thế cô không cần phải nói nữa. Cô thử nghĩ xem cái lý do đó cô đưa ra sẽ có bao nhiêu người tin tưởng?” Cố Vĩ Ngạn lạnh lùng ngắt lời cô ta, nói tiếp: “Cô muốn biến mình thành đồ ngu, hay là cô nghĩ tôi ngu?”
Sắc mặt cô ta bỗng chốc trở nên trắng bệch, cô ta cảm thấy dường như anh đã nhìn thấu cả con người của cô ta.
Cố Vĩ Ngạn giật lấy tay của Lăng Lạc Giao, trên cổ tay trắng nõn là một cái đồng hồ khảm kim cương của thương hiệu rất nổi tiếng, đây là bản giới hạn số lượng. Giá cả trên thị trường là vào khoảng sáu tỷ đồng.
“Cô nghĩ rắng cô đã vươn mình thay đối thành công rồi nên muốn ra oai trước mặt chị cô một chút chứ gì? Cô muốn để cho cô ấy biết bây giờ cô giỏi giang cỡ nào, có thể dễ dàng bắt cô ấy quỳ xuống dập đầu với cô, có thể muốn làm gì thì làm. Còn cô ấy thì ngay cả phản kháng cũng không thể phản kháng, đúng không?”
Dường như Cố Vĩ Ngạn như đang nói chuyện phiếm, nhưng Lăng Lạc Giao nghe được lại run như cầy sấy.