Chương 302
Nhịp tim của Lăng Y Mộc tăng nhanh, nhìn người đàn ông ở trước mặt, người đàn ông như vậy, khi người khác nhìn thấy anh, sợ rằng rất khó để nhìn ngắm thêm người khác.
Ngũ quan sắc sảo, dáng người rắn rỏi, nhất là bây giờ không mặc đồ, càng nhìn rõ dáng người gầy gò, chỉ là trên ngực anh có một vết sẹo, khiến cô hơi hoảng hốt. Vết sẹo này, cô đã từng nhìn thấy nó ở phòng thuê, nhưng khi cô hỏi anh, anh chỉ trả lời “vết thương nhỏ mà thôi”.
Nhưng vết thương như vậy, cho dù bây giờ đã trở thành vết sẹo, nhưng làm sao cũng không cảm thấy được lúc trước đây là một “vết thương nhỏ”.
Dường như để ý đến tầm mắt cô, anh đột nhiên nằm tay cô giơ lên, đặt bàn tay của cô lên vết sẹo.
Cô sững sờ, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng mà ngón tay của anh giống như gang thép nằm chặt lấy tay cô, ép buộc bàn tay của cô tiếp tục chạm lên vết sẹo kia. “Vừa nãy chẳng phải chị đang nhìn vết sẹo này sao?
Thay vì chỉ nhìn, chi bằng hãy chạm vào nó, chẳng phải càng phải sẽ cảm nhận rõ ràng hơn sao?” Anh nói. “Không cần… Cậu buông tay ra trước đi” Lăng Y Mộc mau chóng nói.
Nhưng anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn chăm chấm cô và nói: “Chị, chị sẽ làm tổn thương tôi sao?”
Cơ thể cô run lên, chỉ cảm thấy cổ họng mình như thắt lại, có những lời như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Đôi mắt anh bình tĩnh chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia như thể muốn nhìn thấu cô.
“Vấn đề này rất khó sao?” Sau khi cô im lặng một hồi lâu, anh mới thì thầm nói: “Nếu chị không muốn trả lời cũng không sao, nhưng tôi vẫn muốn nhắc chị một câu…
Anh chậm rãi cúi người xuống, môi kề sát tại cô, trầm thấp nói: “Chị vĩnh viễn không bao giờ làm tổn thương tôi, biết không?
Nếu cô không làm tổn thương anh, anh sẽ nâng cô lên trời, chiều chuộng cô, thậm chí có thể bảo vệ cô cả đời, bảo vệ cô cả đời vô lo vô nghĩ.
Chỉ cần cô không làm tổn thương anh!
Trong căn phòng rộng lớn, Lăng Y Mộc đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên điện thoại, trong lòng tính toán rốt cuộc còn phải qua bao lâu nữa, mới có tin tức của bạn tốt.
Mà Dịch Quân Phi lúc này đã thay một bộ trang phục bình thường, đang ngồi trên ghế sofa lật xem một số báo cáo chuyên ngành.
Thấy Dịch Quân Phi đang ngồi một cách tạo nhã, Lăng Y Mộc lại không nhịn được nghĩ đến câu nói kia của anh lúc trước đó.
Anh nói muốn cô không bao giờ làm tổn thương anh. Nhưng vấn đề là, cô hoàn toàn không thể làm tổn thương anh! Anh nói những lời này thực ra có chút dư thừa.
Người giống như anh, bây giờ cả Thanh Thủy, lại có ai có thể làm tổn thương anh?
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Hiện tại chị đang nghĩ về tôi? Hay là đang nghĩ về Tân Hoa Nhiên?”
Tất nhiên cô đang nghĩ về Hoa Nhiên rồi, nhưng vừa rồi bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe lên câu nói lúc trước của anh mà thôi.
Nhưng dường như nhìn cô vào lúc này, cô lại có cảm giác không thể nói thật.
Mặc dù lúc này, anh trông rất ôn hòa khiến người ta nghĩ rằng cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng nếu một khi chọc anh không vui, vậy thì…
Cô không dám nghĩ tiếp, cô bây giờ cũng tuyệt đối không thể chọc anh không vui, bởi vì cô vẫn phải dựa vào anh, giúp cô tìm Hoa Nhiên.
Đúng lúc này, điện thoại của Dịch Quân Phi đột nhiên vang lên, tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn phòng.
Ánh mắt của Lăng Y Mộc lập tức rơi lên chiếc điện thoại di động Dịch Quân Phi tiện tay đặt trên bàn trà, bây giờ đã là mười một giờ tối, đã muộn như vậy rồi, liệu có phải người đang điều tra tung tích của Hoa Nhiên không?