Chương 81
“Chị rất nhẹ” Dịch Quân Phi nói, điều anh đang nói là thật. Lăng Y Mộc mặc dù cao mét sáu nhưng lúc anh cõng cô thì dự đoán cân nặng của cô nhiều nhất cũng không vượt quá bốn mươi lăm cân, xem ra sau này phải bồi bổ cho cô thật tốt rồi.
Mặt của cô dán sau lưng của anh, cô chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm bao lấy cô. Trong kí ức của mình, cô chưa từng được người khác cõng như vậy.
Hình như chỉ có lúc còn bé cô từng được mẹ cõng như thế này.
Chỉ có điều kí ức lúc đó khá mơ hồ.
“Bình Quân, cậu thật tốt bụng” Cô lẩm bẩm.
“Có phải sau đó chị lại muốn nói tôi là một người tốt phải không?” Dịch Quân Phi nói.
“Tôi muốn nói cậu đúng thật là một cậu em trai tốt, có một người em trai như vậy tôi cảm thấy rất may mắn” Cô nói.
Em trai… Ánh mắt của anh hơi lóe lên.
Trước đây, lúc trò chơi này mới bắt đầu, không phải anh đã lấy thân phạn em trai này để ở bên cạnh cô hay sao? Cô để cho anh gọi cô là chị.
Nhưng mà bây giờ, hình như anh lại cũng không thật sự hy vọng cô sẽ coi anh là em trai, anh mong rằng…Dường như thay đổi nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Lúc Dịch Quân Phi cõng Lăng Y Mộc đến cổng bệnh viện thì không bao lâu sau Tân Hoa Nhiên cũng xuất hiện.
Sau khi hai người lên xe, Tân Hoa Nhiên ở trên xe tức giận bừng bừng nói về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Mặc dù lúc trước Dịch Quân Phi đã biết đại khái biết được rõ ràng chuyện xảy ra ở đó thông qua Cao Kiến Vĩ, nhưng lúc nghe được trưởng lão tuân nói ra thì sắc mặt anh vẫn trở nên lạnh lùng.
“Tiêu Tử Miên kia đúng là hơi quá đáng, ngay từ đầu đã ác ý muốn nhân viên của hàng đuổi chúng ta đi còn chưa tính, cuối cùng lại vẫn cố ý va vào người ta như vậy, nếu không phải do Y Mộc may mắn thì sợ rằng có thể sẽ bị thương nặng!”
Tân Hoa Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ấy nói tiếp: “Tiêu Tử Miên ỷ vào có nhà họ Tiêu ở sau lưng cho nên mới không kiêng nể gì như vậy cả!”
“Nhà họ Tiêt” Quân Phi nhẹ nhàng nhớ kỹ, trong miệng lại tựa như đang nói đùa: “Nhà họ Tiêu thì thế nào vậy?”
“Ôi, chị nói này Bình Quân, cậu thật sự đừng xem thường nhà họ Tiêu đi uy mắng như vậy nhưng sự thật Tân Hoa Nhiên vẫn phải nói một điều: “Nhà họ Tiêu ơ Thanh Thủy là gia đình có gốc rễ, là gia đình có mạng lưới giao thiệp, tập đoàn Tiêu thị là của nhà bọn họ, chưa nói đến còn có cả những công ty lớn nhỏ khác nữa”
Tân Hoa Nhiên rất sợ một người vô gia cư như Bình Quân không biết bối cảnh của nhà họ Tiêu cho nên bắt đầu bù đắp những kiến thức về mặt này cho anh.
Cuối cùng cô ấy nói: “Tiêu Tử Miên ấy biết loại chuyện như thế cho dù có bị đưa lên tòa án thì cô ta cũng có thể làm cho nó thành loại chuyện chỉ cần bồi thường tiền là xong, nói chung là cô ta cơ bản không sợi” “Vậy thì không kiện lên tòa được rồi” Dịch Quân Phi nói.
“Vậy không phải là Y Mộc của chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi sao?
Không được, nhất định phải bắt bọn họ phải bồi thường các loại tiền thuốc men, tiền bồi thường làm sai, cho dù số tiền này không thấm vào.
đâu với bọn họ nhưng tôi cũng thể chịu thua thiệt buồn bực được” Tân Hoa Nhiên nói.
“Quả đắng này của chị sẽ không thể nhận không được, ai bảo chị phải chịu khổ, người như thế thì phải trả giá lớn” Dịch Quân Phi lạnh lùng nói.
Trong phút chốc, trong mắt của anh hiện lên một sự tà ác.
Tân Hoa Nhiên ngồi lái xe phía trước cũng không trông thấy được, nhưng Lăng Y Mộc ngồi phía sau cùng anh lại nhìn thấy rõ ràng.
Bỗng dưng, cô có một loại ảo giác, giống như Bình Quân trước mắt cô rất xa lạ, cơ bản không phải là anh, giống như là một người khác vậy.
Nhưng một giây sau đó, sự tàn ác trong mắt anh đã biến mất, lại trở nên giống với lúc bình thường.
“Chị” Môi của anh khẽ nhếch lên, hỏi cô: “Chị sao vậy?” “Không… Không có gì cả” Cô lắc đầu, Lăng Y Mộc tự nói với mình vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Đến khu nhà Lăng Y Mộc thuê trọ, Dịch Quân Phi cõng Lăng Y Mộc lên, Tân Hoa Nhiên hỗ trợ cầm đồ đạc, bọn họ cùng nhau trở về phòng thuê.