Chương 96
Tiêu Thiên Định gần như là bỏ đi với những bước đi vô vọng.
Và lúc nghỉ lễ đính hôn bắt đầu, Dịch Quân Phi nhìn Tiêu Thiên Định với Hách Dĩ Mạt trao nhắn đính hôn cho nhau, nói cảm nghĩ đính hôn ở trên sân khấu, mặt anh thoáng lên một niềm nui.
Có lẽ ngày mai, ảnh đính hôn của Tiêu Thiên Định với Hách Dĩ Mạt phát ra, thì Y Mộc với Tiêu Thiên Định thật sự không thể còn khả năng nào nữa nhỉ.
Nghỉ lễ đính hôn kết thúc, mọi người chúc mừng, Dịch Quân Phi lại rời khỏi đó, đi thẳng ra bên ngoài.
Chiếc xe Bentley màu bạc đã đậu ở bên ngoài, Cao Kiến Vĩ kính cẩn mở cửa xe, Dịch Quân Phi lên xe.
“Anh Dịch, bây giờ về phòng trọ bên kia sao?” Cao Kiến Vĩ hỏi.
“Ừm” Dịch Quân Phi dựa vào lưng ghế, đáp lại một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Hôm nay, Cố Vĩ Ngạn lại khiến anh có chút bất ngờ, không ngờ người phụ nữ mà gần đây Cố Vĩ Ngạn thích lại là Lăng Lạc Giao, em gái cùng cha khác mẹ của Lăng Y Mộc.
Người phụ nữ đó, theo anh thấy thì hoàn toàn không có bất cứ chỗ nào đáng để khen được, thật sự là không biết Cố Vĩ Ngạn thích cái gì ở Cô ta Nhưng mà đây là chuyện của người khác, đương nhiên anh sẽ không quan tâm nhiều làm gì, chỉ cần Lăng Lạc Giao sau này đừng đến gây phiền phức cho Y Mộc nữa, nếu không thì…anh đương nhiên sẽ khiến cho Lăng Lạc Giao vô cùng thê thảm.
“Anh Dịch, chủ tịch Hách gọi điện đến, hỏi anh sao lại về sớm, nghĩ đến có chút lo lắng, không biết có làm anh không vui không” Xe đi được nửa đường thì Cao Kiến Vĩ nói.
“Cậu cứ gọi lại cho ông ta, nói tối hôm nay tôi rất vui, nhưng mà có.
hơi mệt, cho nên về trước rồi” Dịch Quân Phi nói.
Càng không phải sao? Bạn trai cũ của Y Mộc chính thức đính hôn với người phụ nữ khác rồi, sao anh có thể không vui được chứ?
Xe chạy đến gần cửa của khu nhà nhỏ, Dịch Quân Phi xuống xe, đi đến trước cánh cửa nhỏ hẹp đó, lấy chìa khóa ra và mở cửa.
Trong phòng, ánh đèn mờ ảo đổ xuống.
Lăng Y Mộc đang đan len dưới ánh đèn, vừa nhìn thấy anh về thì ngẩng đầu lên nở nụ cười ngọt ngào: “Cậu về rồi à, bên ngoài lạnh lắm nhỉ”
“Cũng được” Anh nói, nhìn sợi len trong tay cô, hỏi: “Sợi len đâu ra vậy?”
“Tôi tháo một vài áo len trước kia ra rồi, muốn dùng số sợi len này đan cho cậu cái khăn quàng cố, bao tay, mấy ngày nay tôi rảnh rõi ở nhà không có gì làm, chỉ băng tìm chút chuyện làm.”
Lúc này anh mới chú ý thấy trên bàn còn có những mác giặc, nhãn hiệu các loại, trong đó anh có nhận ra một nhãn hiệu: “Tôi có biết nhãn hiệu này, không rẻ nhỉ, sao chị phải tháo đồ ra vậy? Mặc không tốt sao?” Anh cầm cái nhãn mác lên vẫy vẫy.
Lãng Y Mộc nói: “Nó không rẻ, nhưng mà kiểu dáng của áo len này khá khoa trương, tôi bây giờ không thích hợp mặc, chỉ bằng phát huy hết tác dụng của nó tốt hơn.
Chiếc áo len đó ban đầu là một kiểu áo giống như áo choàng, kết hợp với quần ôm, đôi boot, rồi trang điểm lên nữa, mặc vào rất có khí chất, chỉ có điều cô bây giờ không có dịp mặc loại quần áo này, cũng không có quần ôm với boot thích hợp để phối Hoàn toàn không có cơ hội gì để mặc.
“Số len này, tôi thấy chắc đủ để đan một chiếc khăn quàng cổ với bao tay rồi, cậu thích màu này không?” Cô hỏi, màu của sợi len là màu hạt yến mạch, cũng xem như là màu trung tính, nam nữ đều mặc được.