Chương 289
“ Lăng Lạc Giao cố gắng miêu tả sự ngọt ngào lúc yêu đương của Lăng Y Mộc và Tiêu Thiên Định, chính là muốn
Cổ Vĩ Ngạn biết rằng người phụ nữ như Lăng Y Mộc đã từng đàn ông yêu. Nào giống Lăng Lạc Giao cô ta, lúc trước cũng không có ai là bạn trai trên danh nghĩa, Cố Vĩ Ngạn vẫn là bạn trai đầu tiên danh chính ngôn thuận của cô ta. Chỉ là cứ nói cử nói, Lăng Lạc Giao cảm giác được bàn tay che mắt mình đã dần dần buông ra.
Cuối cùng, mắt cô cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng. In vào mắt Lăng Lạc Giao là đôi mắt phượng của Cổ Vĩ Ngạn: “Tiêu Thiên Định cõng cô ấy xuống núi, cô ấy đã hẹn hò với Tiêu Thiên Định sao?”
Giọng nói của anh ta vẫn thờ ơ như thường, nhưng lại dường như ẩn chứa một gợn sóng nhợt nhạt trong đó.
“Phải… Phải đó…” Lăng Lạc Giao lắp bắp trả lời, chỉ cảm thấy hơi thở vô hình tỏa ra từ cơ thể đối phương lúc này giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến người đến gần đau đến khó chịu.
Mi mắt của Cố Vĩ Ngạn khẽ rũ xuống: “Cô đi đi.”
Gì cơ? Lăng Lạc Giao có hơi choáng ngợp trong một lúc, vẫn ngơ ngác ngồi ở đó.
“Còn không đi?” Cố Vĩ Ngạn khẽ nhíu mày, có vẻ không vui.
Lúc này Lăng Lạc Giao mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên, vội vàng rời khỏi phòng VIP. Chỉ là trước khi rời đi, cô ta không khỏi liếc mắt nhìn Cổ Vĩ Ngạn.
Nhưng Cổ Vĩ Ngạn lúc này hơi cúi thấp đầu xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vốn không đếm xỉa gì đến cô ta.
Lăng Lạc Giao cần mỗi, bỏ đi, mặc kệ ra làm sao, đang nào thì mục đích hôm nay cô đến đây cũng đã đạt được. Vĩ Ngạn đã đồng ý sẽ tiếp tục cung cấp các tài nguyên phim điện ảnh và truyền hình cho cô.
Chỉ cần cô nắm bắt được tài nguyên và leo lên, đến lúc trở thành một ngôi sao nổi tiếng thì ánh mắt của Vĩ Ngạn hay ảnh hậu gì đó tự nhiên sẽ hướng đến cô.
Về phần Lăng Y Mộc, cho dù bây giờ Lăng Y Mộc có lỗi kéo quan hệ với Dịch Quân Phi, nhưng nói cho cùng, Lăng Y Mộc vẫn là kẻ thù của Dịch Quận Phi, là kẻ đã hại chết vợ chưa cưới trước đó của Dịch Quân Phi!
Lăng Lạc Giao lúc này chắc chắn rằng hiện giờ Dịch Quân Phi đang bảo vệ Lăng Y Mộc, nhưng đó chỉ là bảo vệ theo cách khiến cô ta gặp bất lợi, bây giờ nâng lên càng cao thì sau này ngã càng thảm.
Đó chẳng qua là sự trả thù của những người giàu có mà thôi. Lăng Lạc Giao rời khỏi phòng VIP.
Trong phòng VIP rộng lớn, chỉ còn lại một mình Cố Vĩ Ngạn.
Lúc này, Cố Vĩ Ngạn lấy chiếc vòng tay bạc nhỏ ra, ánh mắt nặng nề rơi vào chiếc vòng tay bạc.
Những lời Lăng Lạc Giao nói vừa rồi khiến anh ta không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, chỉ là năm đó, sau khi họ trốn thoát, cô gái nhỏ đó đã cõng anh.
Anh ta thậm chí không biết, thân hình bé gầy như vậy lấy đầy ra sức để công một người lớn hơn cô ấy như anh.
Cô ấy vừa cật lực cõng anh, vừa còn không ngừng nói: “Đừng sợ, tớ cõng cậu xuống núi, tớ sẽ đưa cậu đến gặp chú cảnh sát.
Đừng sợ sao…
Nhưng rõ ràng là cơ thể cô ấy mới run lên rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng run rẩy. Người sợ là cô ấy chứ, nhưng cô vẫn không ngừng an ủi anh.
“Cậu nặng quá.” Thỉnh thoảng, cô ấy cũng không khỏi than phiền một cậu.
“Xin lỗi.” Lúc đó, anh đã xin lỗi cô ấy vì những lời này của cô.
“Hì hì, đợi sau này vết thương của cậu lành rồi cậu cũng cống tớ, như vậy chúng ta coi như hòa nhau. Cô ấy cười hì hì, tiếp tục ra sức đi về phía trước.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình được một cô gái nhỏ bé hơn anh ta bảo vệ.
“Vậy sau này tớ sẽ cõng cậu.” Anh nói với cô như vậy, giống như là một lời hứa hẹn.
Anh tự nhủ trong lòng mình, sau này anh sẽ cõng cô trên lưng, dù cho có bất kỳ khó khăn gì anh cũng nhất định cống cô tiến về phía trước.
Rốt cuộc, cô ấy đang ở đâu?