“Cô nghe anh nói thế thì cũng chỉ xem như anh đang nói đùa mà thôi. Đây là quảng cáo mà nhà họ Tiêu và nhà họ Hách cố ý đặt làm vì hôn sự giữa hai nhà, có ai dám gỡ xuống chứ? Trước mắt cô lúc này đen thui, lòng bàn tay anh dán lên da thịt của cô, truyền qua cô chút nhiệt độ ấm áp.
Sau một hồi lâu, cô kéo tay anh xuống, ngước mắt nhìn anh, nói: “Bình Quân, cảm ơn cậu.”
Cô cho rằng anh nói thế là vì muốn an ủi cô: “Được rồi, chúng ta đi thôi, về nhà ăn cơm nào.” Vừa dứt lời, cô lập tức nắm tay anh, kéo anh đi về hướng nhà cả hai.
Tầm mắt của anh thoáng quét qua màn hình quảng cáo cỡ lớn đang chiếu kia, sau đó cất bước đi theo cô.
…
Về tới căn nhà hai người thuê, Lăng Y Mộc bước tới chỗ bảo vệ khu nhà để lấy hàng chuyển phát nhanh. Áo lông cô mua đã tới rồi.
Mở hàng chuyển phát nhanh ra, cô lấy ra một cái áo lông, sờ sờ chất liệu vải một hồi… cũng được, xét theo giá cả mà nói thì chất lượng khá cao đấy.
“Bình Quân, cậu tới đây, thử xem cái áo lông này có vừa không.” Cô nói.
Áo lông có màu xanh dương pha lam, họa tiết ca rô. Khi Dịch Quân Phi khoác áo lên người, hai mắt Lăng Y Mộc tỏa sáng lấp lánh, chà, anh mặc cái áo này đúng là rất đẹp.
Bỗng, hình như cô nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: “Bình Quân, cậu khom lưng xuống một chút.”
Dịch Quân Phi nghe vậy, khom người xuống, Lăng Y Mộc cầm lược, chải ngược tóc mái của anh ra sau, lập tức, gương mặt góc cạnh nam tính hiện ra.
Cô biết là anh rất đẹp trai, chỉ là ngày thường, khi hai người chung đụng với nhau, tóc mái của anh gần như đã che khuất hơn nửa đôi mắt. Vì vậy, lúc này, khi đôi mắt của anh hoàn toàn lộ ra trước mặt cô, cô chợt cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Bình Quân nhà chúng ta thật đẹp trai quá đi.” Cô không nhịn được cảm thán: “Nếu sau này cậu hớt hết tóc mái ra sau, phỏng chừng khi cậu phát tờ rơi ở lối đi bộ, sẽ có một đám nữ sinh đuổi theo cậu xin tờ rơi đó.”
Anh mỉm cười, mấy chữ “Nhà chúng ta” của cô hình như đã lấy lòng được anh rồi.
“Nếu không mấy hôm nữa hai chúng ta ra tiệm cắt tóc, bảo người ta cắt lại tóc cho cậu. Không thì đôi mắt xinh đẹp này của cậu sẽ luôn bị che khuất mất, vậy thì quá đáng tiếc rồi.” Cô lẩm bẩm.
“Có gì đáng tiếc, bộ dạng này của tôi để cho mình chị thấy là được rồi.” Dịch Quân Phi nói.
Lăng Y Mộc bật cười: “Ngày mai cậu mặc áo lông này đi. Còn chiếc áo lông cậu đã thay ra, tôi sẽ giúp cậu giặt.”
“Được.” Anh đáp lời.
Cô lại lấy camera ra, chụp một tấm ảnh anh đang mặc áo lông. Sau đó, ngón tay cô ấn một cái, hình đã được đăng lên vòng bạn bè.
Mà nói tới thì, vòng bạn bè của cô hầu như chẳng có ai, chỉ có đúng hai người, một người là Tần Hoa Nhiên, người còn lại không ai khác chính là Dịch Quân Phi.
“Tôi đăng cho Hoa Nhiên xem, có lẽ cô ấy đang hâm mộ tôi có một người em trai đẹp trai chết đi được.” Lăng Y Mộc nói, cũng chỉ vào khoảnh khắc này, cô mới có thể thể khôi phục bộ dạng của một thiếu nữ, chứ không phải vô hồn u ám như bình thường.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Tần Hoa Nhiên đã ấn thích, sau đó còn nhắn cho cô một tin: “Áo lông này được đấy, bao nhiêu tiền?”
“Gần sáu trăm, chất lượng tốt lắm, vải cũng được, giữ ấm rất tốt.” Lăng Y Mộc trả lời.
“Mình cũng phải mua cho bố một cái mới được.” Tần Hoa Nhiên nói: “Nói tới thì cậu em trai mà cậu mới quen này đúng là một cái móc áo trời sinh nha. Thật ra, cậu ta có thể thử đi làm người mẫu cho mấy cửa hàng bán đồ online đó, công việc này tiêu chuẩn không cao, nhưng thu nhập thì nhiều hơn việc phát tờ rơi là cái chắc.”
Lăng Y Mộc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, bèn hỏi Dịch Quân Phi: “Cậu cảm thấy làm người mẫu thử đồ trên mạng thì thế nào?”
“Không ổn lắm.” anh đáp.
“Nhưng mà công việc kia kiếm được nhiều tiền hơn so với việc phát tờ rơi bây giờ của cậu, hơn nữa tính chất cũng ổn định hơn một chút.” Cô thuyết phục.”