Mục lục
Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô dùng lược nhẹ nhàng chải tóc mái của anh, sau đó cầm kéo tỉa phần tóc mái trước trận anh một cách đơn giản. Biểu cảm của cô vô cùng chăm chú, tất cả sự chú ý đều tập trung vào phần tóc mái của anh, thậm chí đôi mắt đào hoa thâm thúy xinh đẹp dưới phần tóc mái đó cô cũng không phát giác được.

Dịch Quân Phi nhìn cô gái gần trong gang tấc, khuôn mặt của cô bởi vì thời tiết rét lạnh mà có hơi phiếm hồng, đôi mắt hạnh trong veo như nước, cánh mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng nhạt, khuôn mặt thanh tú, từng nét của cô dường như càng ngày càng khiến anh không thể dời ánh mắt đi được. Dưới ánh đèn, trên người cô tựa như tản ra một bầu không khí ấm áp.

“Được rồi.” Không biết đã qua bao lâu, bên tai anh bỗng nhiên vang lên giọng nói của cô.

“Được rồi sao?” Anh hỏi, thời gian ở cùng cô hình như đều trôi qua rất nhanh.

“Ừ” Cô nở nụ cười, sau đó lùi về sau hai bước, cẩn thận quan sát anh trong chốc lát: “Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm, khá tốt, coi như là đã tiết kiệm được ba mươi ngàn rồi đấy.”

Cô mỉm cười nói, sau đó cầm khăn lông phải giúp anh những vụn tóc dính trên mặt và cổ anh.

“Được rồi, cậu đi tắm đi.” Lăng Y Mộc nói.

Dịch Quân Phi đáp lời, cầm quần áo tắm rửa đi vào trong phòng tắm nhỏ hẹp. Dòng nước ấm áp dòng xối lên cơ thể anh, anh cúi đầu nhìn ngực của mình, nơi đó có một vết sẹo.

Thời gian trôi đi, những vết sẹo đó đã mờ đi rất nhiều, nhưng mà mỗi lần anh nhìn vết sẹo này đều. sẽ khiến anh nhớ đến người phụ nữ kia.

Người phụ nữ đã từng vứt bỏ anh và bố.

Vết thương này có lẽ là thứ duy nhất mà người phụ nữ kia để lại.

Khi đó, anh quỳ xuống cầu xin bà ta đừng đi, đừng vứt bỏ anh và bố, nhưng mà bà ta lại tàn nhẫn đẩy anh ra, quay đầu rời đi mà không hề nhìn lại.

Có một con dao cắm vào ngực anh, xong việc, bác sĩ có nói, lúc khoảng cánh giữa đầu con dao và trái tim vô cùng gần nhau, nếu như lệch một tí thì có lẽ tính mạng anh sẽ không giữ nổi.

Khi đó anh đã tự nhủ với mình, sau này người đó sẽ không còn lại mẹ của anh nữa.

Mà sau khi bố anh chết, anh càng không có bất cứ hy vọng gì với ai cả. Không có hy vọng, vậy thì sẽ không có cái gọi là thất vọng.

Thế nhưng…

Dịch Quân Phi đóng vòi nước lại, cầm khăn lông lau khô cơ thể rồi mặc quần áo vào. Lúc đi ra phòng tắm, ánh mắt anh dừng lại trên người Lăng Y Mộc đang ngồi bên cạnh bàn, tựa đang nhìn gì đó.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại có hy vọng đối với cô? Hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười của cô, hy vọng có được vui vẻ, hy vọng cô nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, gọi anh một tiếng “Bình Quân”.

“Bình Quân, cậu tắm xong rồi sao, để tôi giúp cậu sấy tóc” Cô nói xong thì đứng dậy đi lấy máy sấy.

Anh đi tới bên cạnh bàn thấy được một vài tài liệu được đặt trên bàn cô, đó là… Bản hồ sơ sao chép vụ án năm đó của cô.

Ánh mắt anh hơi lóe lên: “Chị đang xem gì vậy?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

“Mấy nội dung liên quan tới vụ án năm đó của chị.” Cô nói: “Hoa Nhiên giúp chị thu thập lại”

“Tại sao lại xem mấy cái này” Anh nói.

Đúng vậy, tại sao chứ? Lăng Y Mộc cũng tự hỏi như vậy, ba năm rồi, Cũng không thể nào lật lại bản án này được, những nhân chứng năm đó, hiện tại cũng không biết ở đâu, chỉ bằng thân phận công nhân vệ sinh hiện tại của cô còn có thể làm được những gì đây?

“Có lẽ…” Bản án này có chút chỗ tôi còn chưa rõ” Lăng Y Mộc lẩm bẩm nói.

Không rõ tại sao cô rõ ràng không uống rượu, nhưng mà kết quả kiểm tra do lường lại là trong máu cô có hàm lượng cồn, thậm chí đã đạt đến tiêu chuẩn say rượu lái xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK