“Bố, bố cũng rất nhớ chị đúng không?” Hách Dĩ Mạt nói: “Nực cười là khi hôm đó con gặp Lăng Y Mộc. Cô ta không hề cảm thấy áy náy chút nào về cái chết của chị cả”
“Được rồi, đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa” Hách Nhạc Hải nói.
Đang nói thì có tiếng bước chân ở cầu thang. Hai cha con nhìn lên, chỉ thấy Dịch Quận Phi đang đi xuống cầu thang.
“Các người muốn gặp tôi có chuyện gì vậy?” Dịch Quân Phi thờ ơ hỏi, ánh mắt quét về phía hai người trước mặt.
Hách Dĩ Mạt chỉ cảm thấy cơ thể mình cứng đờ sau khi bị đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Dịch Quân Phi quét qua. Năm đó, chị yêu người đàn ông này say đắm lắm!
Hách Dĩ Mạt vẫn còn nhớ chị Hách Thanh Mai đã từng dùng vẻ mặt mơ mộng nói với cô ta: “Dĩ Mạt, người đàn ông như Dịch Quân Phi, chị đã từng nghĩ rằng chị sẽ không bao giờ có được anh ấy trong đời. Anh ấy lạnh lùng, anh ấy lý trí, ngay cả khi em ôm lấy anh ấy thì dường như cũng không thể cảm nhận được nhiệt độ của anh ấy. Anh ấy giống như một món đồ sứ tinh xảo tuyệt đẹp, em có thể nhìn thấy bề ngoài của anh ấy nhưng vĩnh viễn sẽ không thấy bên trong của anh ấy được”
Đúng vậy, Hách Dĩ Mạt cũng cảm thấy như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Dịch Quân Phi, cô ta đều cảm thấy mình không thể nhìn thấy người đàn ông này.
Vì vậy, cho dù Dịch Quân Phi có ngoại hình tuyệt đẹp và có một tập đoàn Dịch Nguyên khổng lồ phía sau, có thể làm mưa làm gió ở thành phố này, nhưng Hách Dĩ Mạt chưa bao giờ có ý tưởng bám víu vào đối phương.
Người đàn ông này quá đáng sợ và quá lạnh lùng.
Mặc dù lúc trước chị gái yêu Dịch Quận Phi đến chết, cuối cùng cũng khiến Dịch Quận Phi đồng ý kết hôn, nhưng Hách Dĩ Mạt lại cảm thấy rằng Dịch Quân Phi chưa bao giờ yêu chị gái mình.
Trong đám tang của chị, Dịch Quân Phi không hề rơi một giọt nước mắt nào từ đầu đến cuối, thậm chí không một chút buồn bã.
“Quân Phi à, trước đó, con bé Dĩ Mạt này không hiểu chuyện nên đã gây ra một số chuyện ảnh hưởng xấu, bác đã nói con bé rồi. Tiệc đính hôn giữa Dĩ Mạt và Tiêu Thiên Định, bác hy vọng con có thể tham dự. Dĩ Mạt là em gái duy nhất của Thanh Mai, có lẽ Thanh Mai cũng hy vọng con có thể tham dự tiệc đính hôn của Dĩ Mạt” Hách Nhạc Hải nói một cách chân thành.
Dịch Quân Phi cười như không cười nhìn Hách Nhạc Hải, làm cho Hách Nhạc Hải chỉ cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô khốc, không thể nói được thêm gì nữa.
Hách Nhạc Hải đứng trong thương trường nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ ở trước mặt một chàng trai suýt chút nữa đã là con rể của mình, cả người lại cứ như bị áp bức, như thể
những suy nghĩ toan tính của mình đã bị đối phương nhìn thấu.
“Là rất không hiểu chuyện! Đừng nói là cô ta không đánh rơi chiếc nhẫn nào, nhưng nếu thật sự làm rơi nhẫn thì sao? Lại còn huy động nhân lực bắt người ta phải tìm đồ cho mình. Bác Hách à, bác thực sự đã dạy dỗ ra một đứa con gái ngoan thật đấy.” Dịch Quân Phi khẽ cười nói.
Hách Nhạc Hải cười ngượng ngùng.
Hách Dĩ Mạt xấu hổ đến nỗi gương mặt lúc đỏ lúc trắng, nghĩ lại bình thường cô ta là con gái cưng nhà họ Hách, lại còn là nữ ngôi sao, đi đến đâu cũng được săn đón, chưa bao giờ phải chịu cảnh bị người ta châm chọc như vậy.
Chẳng qua, người châm biếm cô ta lúc này lại là Dịch Quân Phi, cho dù thế nào, cô ta vẫn phải chịu đựng!
“Muốn tôi tham gia tiệc đính hôn cũng không phải không thể” Dịch Quân Phi nói và chậm rãi đứng dậy: “Nếu như cô nhà đã ưa thích tìm kiếm đồ vật, vậy chắc cô cũng có thể giúp tôi tìm một thứ
Ý anh là gì?
Hách Nhạc Hải và Hách Dĩ Mạt nhìn Dịch Quận Phi mà không hiểu gì.
Dịch Quân Phi đi đến bên cạnh phòng khách và mở cánh cửa trượt làm bằng kính, bên ngoài cánh cửa trượt là một hồ bơi nhân tạo. Dịch Quân Phi trực tiếp ném chiếc nhẫn trong tay anh vào hồ bơi, sau đó nhẹ nhàng nói với Hách Nhạc Hải: “Nếu cô nhà tìm được chiếc nhẫn, đương nhiên tôi sẽ tham dự tiệc đính hôn”
Hai cha con nhà họ Hách chết lặng.
Muốn tìm một chiếc nhẫn nhỏ trong hồ bơi này? Nói đùa gì vậy chứ!
Còn Dịch Quận Phi thì căn dặn người hầu bên cạnh: “Trông chừng hai người bọn họ, phải để cô Hách đích thân xuống dưới tìm. Khi nào họ tìm thấy thì khi đó để họ rời đi. Tất nhiên, nếu họ muốn rời đi.”