Chương 200
Ông cụ Dịch chế nhạo: “Lúc đầu bố cháu cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng kết quả thế nào? Không phải nó vẫn mất mạng vì một người phụ nữ sao!”
“Cháu không phải ông ấy!” Dịch Quân Phi lạnh lùng nói, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt ông cụ, cúi người xuống, đôi mắt đen sâu thẩm bình tĩnh nhìn ông cụ: “Ông, cháu không phải là bố cháu, ông đừng gộp hai bố con cháu vào làm một như thế!”
Hai cặp mắt nhìn nhau ở cự ly gần như vậy, bầu không khí căng thẳng trong không khí một lần nữa tràn ngập khắp căn phòng, thậm chí còn có cảm giác như sắp phát nổ.
Bầu không khí ngột ngạt kéo dài cho đến khi giọng nói của ông cụ Dịch phá vỡ sự im lặng: “Nói như vậy, cháu định cưới cô ta sao?”
“Chỉ cần đủ điều kiện thì chuyện này cũng không phải là không thể” Dịch Quân Phi nói, đối với anh, anh chắc chắn sẽ cưới một người phụ nữ vào nhà họ Dịch, trước đây anh không hề có ý kiến về chuyện cưới ai, chỉ vì muốn tìm một người mẹ cho người thừa kế tương lai của nhà họ Dịch mà thôi Nhưng bây giờ, anh cảm thấy nếu phải ở bên một người phụ nữ cả đời, Lăng Y Mộc là một lựa chọn không tồi, ít nhất thì có vẻ anh sẽ không cảm thấy nhàm chán khi nhìn cô, thậm chí còn thích cảm thấy rất thích ở cùng cô.
Anh sẽ ham muốn có được cô, muốn giấu cô, nhốt cô lại, không để người khác nhìn thấy nụ cười và sự dịu dàng của cô.
Trước đây anh chưa từng có loại tâm lý độc chiếm này với bất kỳ người phụ nữ nào.
Hơn nữa, dường như anh cũng không thể chấp nhận việc cô kết hôn với người đàn ông khác, khi anh nghĩ đến việc cô sẽ trở thành vợ của một người đàn ông khác, một loại cảm xúc có tên “ghen tuông” sẽ lan ra khắp cơ thể anh.
“Thật sao?” Nghe xong lời này, ông cụ Dịch lại không tức giận: “Ông đã điều tra, hình như người phụ nữ tên Lăng Y Mộc này đã biết thân phận của cháu, nhưng bây giờ vẫn thuê phòng trọ nông dân ở, xem ra cô ta không muốn kết hôn với cháu”
“Nếu cháu thật sự muốn cưới cô ấy thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi” Dịch Quân Phi cười nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ chắc chắn: “Ông, nếu cháu muốn một người phụ nữ, vậy thì nhất định phải khiến người phụ nữ đó cam tâm tình nguyện!”
“Cam tâm tình nguyện, được lắm!” Ông cụ Dịch lại ho một tiếng, sau đó cầm lấy một chồng tài liệu trên tủ đầu giường bệnh, gần như: dùng hết sức ném về phía Dịch Quân Phi: “Cháu cho rằng khi biết hết những chuyện năm đó, cô ta sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cháu sao?”
Giấy tờ vương vãi khắp sàn.
Dịch Quân Phi cúi xuống, nhặt một vài tờ trong số đó, cúi đầu nhìn.
Ông cụ Dịch nghiêm giọng nói: “Nếu cô ta biết vụ tai nạn xe năm đó chỉ là vì tranh quyền đoạt lợi, còn bản thân cô ta chỉ là một vật hi sinh, cộng thêm nhân vật mà cháu đóng vai trong đó, cháu nghĩ nếu cô ta biết được sự thật này rồi sẽ còn cái gọi là cam tâm tình nguyện không?”
Nụ cười trên mặt Dịch Quân Phi dần biến mất, khuôn mặt tuấn tú lúc này trở nên đông cứng.
“Cháu không ngờ ông thậm chí còn tra ra cả những chuyện này”
“Ban đầu cháu không hề quan tâm đến chuyện n: vậy cũng không muốn giấu giếm gì cả, đúng chứ?” Ông cụ Dịch nói, nếu không cũng sẽ không bị ông ấy tra ra dễ dàng như vậy.
“Đúng, là do cháu đã sơ suất” Dịch Quân Phi giống như đang khiêm tốn thừa nhận sai lầm của mình.
“Cháu nói xem, một ngày nào đó Lăng Y Mộc biết được sự thật của chuyện này, cô ta sẽ nghĩ như thế nào?” Ông cụ Dịch nói.
Dịch Quân Phi đột nhiên nhếch môi cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng: “Cô ấy sẽ không bao giờ biết sự thật của chuyện này”
Ông cụ Dịch hừ một tiếng: “Cháu nghĩ có thể như vậy sao? Nếu bây giờ ông có thể biết được, vậy thì rất khó đảm bảo có một ngày cô ta SẼ…”
Trước khi ông ấy nói xong, Dịch Quân Phi đã ngắt lời: “Cô ấy chắc chắn sẽ không biết, ông, ông nói xem có phải không?”
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa hoa mĩ, gần như chỉ có hai người mới có thể nghe thấy vang lên, ông cụ Dịch nhìn thấy ánh sáng đe dọa trong mắt cháu trai mình.
Đứa cháu trai này của ông ấy lại vì lợi ích của một người phụ nữ mà đe dọa ông ta sao? Trong lòng ông cụ Dịch cảm thấy lo lắng.