Chương 205
Nếu như… thật sự có ngày đó, Dịch Quân Phi sẽ bằng lòng ra tay giúp đỡ cô sao?
Trời ơi! Cô đang nghĩ cái gì vậy!
Lăng Y Mộc tự giễu cợt suy nghĩ vừa nãy của chính mình.
Chẳng phải cô đã từng ước rằng mình không còn dính dáng gì đến Dịch Quân Phi nữa sao? Dù sao thì sự tồn tại của anh, đối với cô mà nói, đã từng giống như một cơn ác mộng. Nhưng vừa nấy… chính cô lại muốn anh đến cứu cô!
“Tại sao cô đến đây?” Giọng nói Cố Vĩ Ngạn bỗng vang lên trong xe.
“Bà ngoại tôi bệnh, tôi đến đây thăm bà ấy” Cô nói, cho dù cô không nói, anh ta cũng có thể điều tra được.
“Bà ngoại cô ở thị trấn này hả?” Anh ta hỏi.
“Ừm “Vậy trước đây… cô cũng ở đây sao?” Giọng nói của anh ta dường như mang theo một chút do dự.
“Lúc nhỏ tôi đã từng sống ở đây. Nhưng mà sau này, khi lớn hơn một chút thì trở về Thanh Thủy” Cô nói.
“Vậy sao? Vậy khi cô còn sống ở đây lúc nhỏ, có xảy ra chuyện đặc biệt gì không?” Khi anh ta đang hỏi câu này, ngón tay đặt trên vô lăng bỗng siết chặt.
“Tôi không hiểu chuyện đặc biệt mà anh nói là chuyện gì” Lăng Y Mộc hỏi: “Hơn nữa, khi tôi sống ở đây là còn rất nhỏ. Cho dù thật sự đã từng xảy ra chuyện đặc biệt gì, có thể tôi cũng không biết hoặc là đã quên từ lâu rồi”
Cố Vĩ Ngạn im lặng không nói thêm gì nữa, anh ta lái xe chạy thẳng đến cửa quán ăn rồi mới dừng lại.
Đây là một quán ăn nhỏ khá nổi tiếng ở thị trấn này. Bình thường những người đến đây ăn cơm đa số là người địa phương, rất ít người vùng khác đến đây.
Mà thị trấn nhỏ này cũng không phải thẳng địa du lịch gì cả. Quán cóc như thế này đương nhiên cũng không giống những nơi có ngành du lịch phát triển, sẽ không có nhiều người vùng khác đến đây check-in.
Cô đã từng ở đây vài năm khi còn nhỏ, rất quen thuộc mới biết được quán ăn này, dẫu sao thì quán cóc này đã mở được rất nhiều năm rồi. Năm đó khi cô ở nhà bà ngoại thì quán ăn này đã mở rồi, bà ngoại thường xuyên dẫn cô đến đây để ăn giải thèm.
Lăng Y Mộc hơi bất ngờ, không ngờ Cố Vĩ Ngạn lại biết nơi này.
“Đồ ăn ở đây cũng không tệ, chỉ là quán này hơi đơn sơ một chút”
Sau khi xuống xe, Cố Vĩ Ngạn nói, sau đó dường như vô ý nhắc đến: “
Nói ra thì cô đã từng ở đây một thời gian, vậy thì đã từng đến đây ăn chưa?”
“Ăn rồi” Cô nói.
“Cô thích đồ ăn ở đây không?” Anh ta hỏi.
“Cũng được. Giá cả không cao, một số món ăn cũng khá đặc sắc”
Thật ra cô khá thích đồ ăn ở quán ăn này, chỉ là đối với người ăn sơn hào hải vị giống như Cố Vĩ Ngạn mà nói, những món ăn này không bao giờ được đặt lên bàn.
Điều kỈ Lăng Y Mộc không ngờ chính là khi Cố Vĩ Ngạn đi vào nhà hàng, ông chủ còn chủ động chào hỏi anh ta: “Cậu Cố, cậu lại đến rồi à. Vào độ này mỗi năm, tôi đoán rằng cậu sẽ đến đây. Vị này là… “
Ông chủ nhìn Lăng Y Mộc. Mặc dù lúc nhỏ Lăng Y Mộc thường xuyên đến đây, nhưng mà trong mười năm nay cô rất hiếm khi đến đây, chỉ thỉnh thoảng khi về thăm bà ngoại thì mới đến đây ăn. Ông chủ đương nhiên sẽ không nhớ cô rồi.
“Một người bạn” Cố Vĩ Ngạn nói.
“Ha ha, hiếm khi thấy cậu dẫn bạn đến đây, vậy hôm nay vẫn như cũ đúng không?” Ông chủ hỏi.
“Thêm vài món nữa. Ông xem rồi làm đi” Cố Vĩ Ngạn nói xong, dẫn Lăng Y Mộc đến gần cửa sổ, tìm một bàn trống ngồi xuống.