Chương 142
Nếu Dịch Quân Phi thật sự giúp Lăng Y Mộc trả thù nhà họ Tiêu, thì chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ thất bại thảm hại, đến lúc đó nhà họ Tiêu chỉ sợ sẽ bị xoá tên hoàn toàn khỏi những gia tộc hào môn luôn.
“Anh… anh Dịch à, tôi..” Tiêu Thiên Định vội vàng muốn biện hộ cho bản thân một chút.
Nhưng Lăng Y Mộc lại ngắt lời anh ta, nói với Dịch Quân Phi: “Không cần, lúc trước khi chia tay đối với tôi mà nói, anh ta đã là người xa lạ rồi, ít nhất tôi vẫn nên cảm thấy may mắn, một vụ tai nạn xe cộ có ‘thể khiến tôi nhận rõ một mối tình”
Sắc mặt Tiêu Thiên Định hết xanh rồi lại trắng, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng chật vật. Mà khi Lăng Y Mộc nói ra những lời này, từ đầu tới cuối đều không liếc nhìn Tiêu Thiên Định dù chỉ một lần.
“Nếu đã như vậy thì tốt” Dịch Quân Phi đứng dậy, đi tới trước mặt của Tiêu Thiên Định, nhẹ nhàng võ võ bả vai của Tiêu Thiên Định: “Anh nên cảm ơn chị ấy vì không định trả thù anh, nếu không ngày này năm sau, Thanh Thuỷ sẽ không còn công ty của nhà họ Tiêu nữa đâu”
Tiêu Thiên Định giật nảy mình, mồ hôi lạnh đổ càng nhiều, chỉ có thể nhanh chóng nói cảm ơn với Y Mộc rồi mới đỡ Tiêu Tử Miên bước ra khỏi phòng bệnh.
Mãi cho đến đi ra khỏi bệnh viện rồi, hai anh em lúc này mới có cảm giác bản thân đã tái sinh lại lần nữa.
“Anh à, anh nói xem tại sao Dịch Quân Phi lại có thể coi trọng Lăng Y Mộc như vậy?” Tiêu Tử Miên căm giận nói.
“Anh đã nói với em rồi, đừng có chọc đến Lăng Y Mộc” Tiêu Thiên Định tức giận nói.
“Lăng Y Mộc căn bản chính là dựa vào Dịch Quân Phi mà cáo mượn oai hùm! Nếu như không có Dịch Quân Phi, cô ta là thứ gì chị Tiêu Tử Miên vừa rồi bị dẫm đâu còn bị nhụ nhã như vậy, lúc này cô ta đã hận chết Lăng Y Mộc rồi.
“Em có biết nếu lúc nãy cô ta nói muốn trả thù, thì nhà họ Tiêu chúng ta đã gặp phiền toái lớn rồi đấy!” Chỉ bãng chuyện này, Tiêu Thiên Định đã hơi cảm kích Lăng Y Mộc rồi, ít nhất thì Lăng Y Mộc cũng không có bỏ đá xuống giếng.
“Chẳng lẽ Dịch Quân Phi thật sự sẽ vì một người phụ nữ rác rưởi như vậy mà đi đối phó với nhà họ Tiêu sao?”
“Em nói xem?” Tiêu Thiên Định trợn mắt liếc nhìn em gái mình: “Tóm lại, vì nhà họ Tiêu, em không được chọc đến Lăng Y Mộc nữa, nếu không thì tương lai chưa nói đến nhà họ Tiêu không bảo vệ nổi em, mà thậm chí em sẽ liên lụy đến toàn bộ nhà họ Tiêu!”
Tiêu Tử Miên còn muốn nói lại vài câu, nhưng nghĩ đến bản thân đang đứng trước cửa phòng bệnh, cuối cùng vẫn hơi sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.
Trong lúc đó, ở bên trong phòng bệnh, Dịch Quân Phi đứng trước mặt Lăng Y Mộc hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt của cô, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười nhẹ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kinh người kia dường như đang phát ra ánh sáng chói mắt.
Người đàn ông trước mắt này có bề ngoài hệt như một thiên sứ vậy, nhưng anh lại làm ra những chuyện khiến người ta nghe thấy lập tức không tự chủ được thấy rét lạnh trong lòng.
“Chị có hài lòng với chuyện diễn ra ngày hôm nay không?” Ngay cả đến giọng nói cũng dịu dàng dễ nghe như vậy.
Lăng Y Mộc nhìn đôi mắt trước mặt mình, nói: “Hôm nay cậu cố ý gọi hai anh em Tiêu Thiên Định tới nơi này, diễn một màn này là muốn nói cho tôi biết, rất nhiều chuyện mà cả đời này tôi cũng không làm được, cậu lại có thể làm được, phải không?
“Không đúng” Anh nói: “Tôi còn muốn nói cho chị biết, cho dù là thể diện hay tôn nghiêm tôi đều có thể cho chị, thậm chí là cuộc đời này, chị hy vọng có thể sống như thế nào tôi cũng có thể cho chị sống như vậy”
Anh vừa nói vừa giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vén một sợi tóc buông xoã trên vai của cô.
“Dù trong tương lại chị hy vọng trở thành luật sư hay minh tỉnh, hoặc là làm bà chủ, vân vân thì tôi đều có thể giúp chị, tôi có thể giúp chị trở thành rồng tròn biển người, có thể khiến những người trước đây khinh thường chị, cười nhạo chị đều phải cúi đầu trước chị. Chị thấy như vậy có được không?” Anh nỉ non hỏi cô.
Giọng nói ôn nhu đó như âm thanh tuyệt vời nhất trên thế gian này vậy.
Anh đứng trước mặt cô, miêu tả một tương lai đẹp đế như vậy, mê hoặc như vậy. Không, không phải chỉ là miêu tả, dựa vào năng lực của anh, thực sự có thể làm được như vậy Chỉ là ..“Cậu muốn tôi ở lại bên cạnh cậu sao?”
“Đúng vậy” Anh nói.