Sau khi đi ra từ bệnh viện, Cao Kiến Vĩ nói: “Anh Dịch, anh muốn về nhà lớn hay là..”
“Về bên khu Tây Xuyên đi” Dịch Quân Phi nhàn nhạt nói.
Về khu Tây Xuyên chính là về chỗ nhà cho thuê của Lăng Y Mộc. Cao Kiến Vĩ cũng không biết cấp trên nhà mình tính ở cái căn phòng cho thuê nho nhỏ kia trong bao lâu.
Trên đường lái xe tới khu Tây Xuyên, ở một ngã tư đèn xanh đèn đỏ nào đó, Cao Kiến Vĩ đột nhiên lên. tiếng nhắc nhở: “Anh Dịch, là cô Lăng Y Mộc đang ở ven đường”
Dịch Quân Phi hơi quay đầu lại, thấy được một thân ảnh mảnh khảnh đứng ở lề đường, đang cầm trong tay một cái chổi quét rác.
Cô mặc trên người một bộ quần áo lao động màu huỳnh quang, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, bởi vì trời lạnh nên mỗi khi thở ra một hơi đều mang theo một làn khói trắng.
Đúng lúc này, một chiếc xe đạp điện phóng nhanh tới, hình như muốn đuổi cho kịp đèn xanh mà lướt nhanh qua sát bên người Lăng Y Mộc, chân của Lăng Y Mộc bị thân xe điện cọ qua, cả người ngã lăn trên mặt đất.
Mà người đi xe đạp điện cũng không thèm dừng lại, vẫn cứ như vậy chạy thẳng qua đường bên kia. Một màn này đương nhiên bị Dịch Quân Phi và Cao Kiến Vĩ nhìn thấy được.
“Anh Dịch, có cần điều tra ra chủ của chiếc xe đạp điện kia rồi truy cứu trách nhiệm của người đó hay không?” Cao Kiến Vĩ hỏi. Theo như anh ta thấy, cấp trên nhà mình hẳn là có tứ kia với Lăng Y Mộc. Nếu như lần trước ở câu lạc bộ, Lăng Y Mộc ép hầu rượu rồi bị tát, anh Dịch đã ra mặt giúp đỡ thì tự nhiên lần này cũng sẽ ra mắt thôi.
Ánh mắt Dịch Quân Phi bình tĩnh nhìn cô gái té ngã trên mặt đất ngoài cửa sổ xe, thanh âm của ông cụ Dịch lại vang lên trong đầu anh lần thứ hai: “Nhớ kỹ lời hôm nay cháu nói, vĩnh viễn không được học theo bố cháu…”.
Anh tuyệt đối sẽ không giống như bố mình, đi để ý tới một người phụ nữ. Vốn dĩ chỉ là một trò chơi mà thôi, mà hiện tại anh lại không phải là Bình Quân, sao có thể đi để ý một người công nhân dọn vệ sinh tên Lăng Y Mộc đây?
“Không cần phải quan tâm” Anh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
Cao Kiến Vĩ ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ là anh ta đã đoán sai, anh Dịch căn bản là không thèm để ý đến cái cô Lăng Y Mộc kia?
Đèn đỏ phía trước đã chuyển thành đèn xanh, xe lại tiếp tục lái về phía trước.
Mà giờ phút này, chị Từ đỡ Lăng Y Mộc đứng dậy: “Y Mộc, em thế nào rồi? Có cần đi bệnh viên xem không?”
Lăng Y Mộc cắn chặt răng, cô kiểm tra vết thương của mình một chút, thấy cũng không có trầy da đổ máu, chỉ là bị ma sát mạnh mà mắt cá chân đã sưng lên một cục to: “Không cần đâu, trở về em dùng dầu hoa hồng xoa một lát là được.”
“Vậy trở về em nhớ phải xoa tử tế đó, xoa bóp làm tan máu bầm là được.” Chị Từ nói, sau đó lại quở trách người vừa rồi đụng trúng người ta nhưng lại không thèm quay lại nhìn thật là quá thiếu đạo đức,
Buổi tối, Lăng Y Mộc khập khiễng mà về tới phòng cho thuê của mình, vừa vào cửa thì nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi dưới ánh đèn.
“Chị, chị đã trở lại rồi” Người nọ đứng lên đón cô rồi nói.
Trong phút chốc, làn hơi lạnh trên người cô dường như đều bị bóng dáng này xua tan. Thì ra những thứ mà cô mong ước, chẳng qua chỉ là một người có thể ở nhà chờ cô mà thôi, cho dù căn nhà này vừa đơn sơ lại vừa nhỏ hẹp.
“Ừm, tôi đã về rồi” Cô nhẹ nhàng cười nói: “Đói bụng rồi đúng không, hôm nay tôi mua hai suất cơm hộp, chỉ cần nấu thêm một phần canh nữa là có thể ăn rồi”
“Được.” Anh đáp lời, sau đó nhìn cô khập khà khập khiễng mà đặt cơm hộp lên trên chiếc bàn vuông nhỏ. duy nhất trong phòng, lại khập khà khập khiễng mà rửa rau, sau đó cho lên bếp điện nấu một nồi canh rau.
“Chị, chân chị làm sao vậy?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Không cẩn thận trầy da một chút thôi, không đáng ngại, lát nữa tôi xoa bóp bằng dầu hoa hồng là tốt rồi” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng mà cứ mỗi bước đi thì biểu tình trên mặt lại hơi hơi biến hóa, mà trên trán cô thì đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Dịch Quân Phi hơi mím đôi môi mỏng: “Vậy hay là bây giờ bôi đi” Anh nói, bàn tay to duỗi ra kéo cô lại gần, sau đó kéo ống quần của cô lên.
Ngay lập tức, chỗ sưng tấy trên chân cô thật rõ ràng đập vào trong mắt anh, cho dù lúc này vết thương đó đã bị đối tất bao lại che mất.
Mà vào lúc anh kéo đôi tất kia xuống, chỗ sưng nơi mắt cá chân của cô đã sưng đến thành màu tím.
Rõ ràng cảm thấy bản thân mình sẽ không để ý, cho dù chân của cô có bị chặt đứt thì anh vẫn có thể thờ ở như cũ, nhưng mà thật khó hiểu, lúc anh nhìn thấy dáng vẻ phù chân này của cô, nơi lồng ngực anh lại có cảm giác khó chịu không thoải mái.
“Không có gì, thoa chút dầu hoa hồng xoa bóp một lát là được rồi” Cô xấu hổ muốn rút mắt cá chân của mình từ trong bàn tay của anh về, nhưng mà năm ngón tay của anh lại túm mắt cá chân cô thật chặt, khiến cô không thể nhúc nhích chút nào.
Một sự trầm mặc lan tràn trong không khí. “Dầu hoa hồng đâu?” Anh đột nhiên nói. “Ở… hòm thuốc trong tủ đầu giường” Cô nói.
Ngay sau đó, cô đột nhiên hộ nhỏ lên một tiếng, bởi vì anh đột nhiên bề ngang cô lên rồi đi tới mép giường, thả cô xuống giường, sau đó lại lấy dầu hoa hồng từ bên trong hòm thuốc ra.
Anh ngồi bên mép giường, đặt chân phải bị thương của cô lên đùi anh, cởi bỏ tất của cô, lòng bàn tay xoa nắn vào vết sưng tím đỏ trên chân cô.
Thật ra xương cốt không có vấn đề gì, xem ra là giống như lời cô nói, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Dịch Quân Phi đổ một ít dầu hoa hồng ra lòng bàn tay, bắt đầu xoa bóp vào chỗ sưng đỏ ở mắt cá chân của Lăng Y Mộc.
Anh dùng lực không tính là nhẹ, thế nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không hề kêu đau tiếng nào.
“Chị không đau sao?” Anh nói, nếu là đổi lại một cô gái nào khác thì chỉ sợ sớm đã kêu đau đến không chịu được.
“Vẫn được” Cô hơi hổn hển nói: “Đau như vậy so với trước kia tôi ở..” Thanh âm cô hơi dừng lại một lát, cuối cùng vẫn không có nói ra ba chữ trong nhà giam” kia, mà là nói: “So với những đau đớn mà tôi đã từng chịu trước kia thì đã nhẹ hơn rất nhiều”.
Ánh mắt Dịch Quân Phi như suy tư gì đó mà liếc mắt nhìn Lăng Y Mộc một cái, anh đương nhiên hiểu rõ những chữ cố không nói ra kia là chỉ cái gì.
Trước đây cô ngồi tù, cho dù anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt không hề ra tay, thế nhưng nhà họ Hách thì chưa chắc. Huống chi có rất nhiều người muốn bán cho nhà họ Hách và anh một chút thể diện, cho nên những ngày cô ở trong tù chỉ sợ là phải thê thảm hơn so với người bình thường rất nhiều.
“Xem ra trước đây chị từng phải chịu rất nhiều khổ cực” Anh nói nhỏ.
“Đều đã qua rồi” Lăng Y Mộc nói, có cảm giác được mắt cá chân được xoa bóp xong thì đau đớn đã dần. dần tan đi, thay thế vào đó là một cảm giác ấm áp thoải mái.
“Bình Quân, cảm ơn cậu, cậu thật sự rất tốt, là một người tốt” Cô lộ ra một nụ cười mỉm với anh.
Người tốt? Khóe môi anh nhếch lên. Dù cho là những người muốn lấy lòng khen tặng anh thì cũng chưa bao giờ dùng từ “người tốt” để hình dung anh cả. Cho đến nay, cuộc đời của anh, cách làm việc của anh đều không có dính dáng gì với hai chữ “người tốt”