Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người giúp việc này là người mới vào làm ở nhà cũ nhà họ Lục, được hơn ba tháng rồi, tên là Tiêu An.



Tiểu An ra vẻ thần bí cũng khiến Tô Yên cảm thấy tò mò: "Bí mật gì?"



"Cô Tô, cô đi theo tôi tới phòng của cô Hồ thì sẽ biết ngay thôi." Tiểu An hạ thấp giọng, sợ bị người khác nghe thấy được.



Hồ Thanh đi xuống lầu rồi, không có ở trong phòng nữ, công thêm sự tò mò nên Tô Yên cũng đi theo.



Tiểu An kéo cô đi vào trong toilet, sau đó lấy một túi ni lông màu đen từ bồn cầu ra, ở bên trong phình ra như có chứa vật gì đó. Tiểu An nói: "Cô Tô, cô xem đi."



Tiểu An mở túi ra cho Tô Yên nhìn thử.



Cùng là phụ nữ, dĩ nhiên Tô Yên chỉ cần liếc nhìn đã lập tức biết bên trong là cái gì, chính là băng vệ sinh mà phụ nữ thường dùng mỗi lúc tới tháng.




Trên băng vệ sinh có máu.



Tô Yên ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Tiểu An: "Đây là của Hồ Thanh dùng sao?"



"Căn phòng này chỉ có mỗi cô Hồ ở, hơn nữa cái cô vừa thấy chính là của hai hôm nay." Tiểu An nói: "Vừa nãy tôi đi dọn dẹp vệ sinh phát hiện đó. Cô Tô, cô nói thử xem nếu như cô Hồ đang mang thai, vậy làm sao lại tới tháng được?"



Mang thai thì dĩ nhiên sẽ không tới tháng, nhưng mà nếu không có thai thì ắt sẽ tới tháng.



Nói cách khác, Hồ Thanh không có mang thai.



Nhưng mà trước đó lúc Hồ Thanh tới bệnh viện kiểm tra, còn có Trần Tố Anh đi cùng mà, sao lại có thể không mang thai được?



Bụng của Hồ Thanh cũng quả thật có to lên.



Tô Yên ngẫm nghĩ lại nói: "Tiểu An, chuyện này khoan hãy tiết lộ ra. Ngoại trừ tôi, đừng nói cho ai biết cả."



"Dạ, cô Tô." Tiểu An biết Tô Yên sau này sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cho nên cô dặn gì cũng nghe nấy.



Để tránh việc bị Hồ Thanh phát hiện, Tô Yên bảo Tiểu An để túi ni lông lại vào bồn cầu, coi như không có chuyện gì xảy ra.





Hồ Thanh đi dạo ở dưới lầu một vòng, thấy Lục Cận Phong và ông cụ Lục đang chơi cờ lại thoáng nghĩ ngợi, sau đó bưng nước trà qua tới.



"Ông nội, Cận Phong, đây là trà con vừa mới pha xong, hai người nếm thử nhé." Hồ Thanh làm ra vẻ dịu dàng thục đức, nhu mì đoan trang.



Ông cụ Lục thích nhất là uống trà, cũng có hơi khát nước nên cầm ly trà lên uống một ngụm, khen thưởng: "Không tệ, Tiểu Thanh, tài nghệ pha trà của con đã có tiến bộ rồi."



"Nếu ông nội thích thì sau này ngày nào con cũng sẽ pha trà cho ông." Hồ Thanh cười lấy lòng ông cụ Lục, lại bưng một chén cho Lục Cận Phong: "Cận Phong, anh nếm thử đi."



Một tiếng "Cận Phong" này nghe vô cùng chướng tai, Lục Cận Phong lạnh lùng: "Để đó."



"Ồ, dạ." Hồ Thanh đặt chén trà xuống, lại ngồi ở bên cạnh xem hai người chơi cờ. Xem được một lúc cũng thấy khát nên tự rót cho mình một ly.



Ông cụ Lục hơi nhướn mày nói: "Tiểu Thanh, con đang có thai làm sao có thể uống trà được."



"Ơ?" Hồ Thanh lúc này mới phản ứng kịp bản thân mình hiện đang là "phụ nữ có thai", trong lòng lại có hơi sợ. Đặc biệt là lúc nhìn thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Lục Cận Phong ngó sang, trên người cô ta cảm thấy như có một sức ép vô hình nào đó đè bẹp, khiến cô ta không tài nào thở nổi.



"Ông nội, khi nãy là con khát nước quá, nghĩ uống một chút chắc sẽ không có chuyện gì. Lần sau con sẽ chú ý hơn."



"Ừm." Ông cụ Lục nhìn chằm chằm vào cái bụng của Hồ Thanh, nói: "Dù sao con cũng đang mang thai đứa bé của nhà họ Lục, chỉ cần con có thể bình an mà sinh đứa bé ra, nhà họ Lục sẽ không bạc đãi con."



Từ sau khi Hồ Thanh quay trở lại, đây là lần đầu tiên nghe được câu hứa hẹn như thế.



Cô ta cảm thấy có chút mừng cũng có chút lo, trong bụng mở cờ mà nói: "Cảm ơn ông nội, con sẽ chăm sóc mình với đứa bé thật tốt."



Lục Cận Phong không lên tiếng, giống như là người ngoài cuộc.



Ông cụ Lục liếc mắt nhìn biểu cảm của anh, lại nói với Hồ Thanh: "Con về phòng nghỉ ngơi trước đi."



"Vâng, ông nội." Hồ Thanh có hơi lưu luyến không muốn rời xa Lục Cận Phong, nhưng cũng chỉ đành nghe lời mà đi.



Người kia vừa đi xong, ông cụ Lục đã lên tiếng: "Tiểu Phong à, chuyện của Hồ Thanh, con định xử lý như nào? Cho dù con không thích Hồ Thanh, nhưng mà đứa bé trong bụng của nó là máu mủ của nhà họ Lục, con có thể không cần Hồ Thanh, nhưng mà không thể không cần đứa bé."



Lục Cận Phong khẽ cong khóe môi: "Ông nội cũng đã đứng ra thay con làm chủ rồi, con cần làm gì nữa chứ?"



Ông cụ Lục nhất thời bị mấy lời oán trách đó chặn họng không nói được gì.



"Tiểu Phong, sức khỏe của con lúc tốt lúc xấu, vị bác sĩ Xa kia rốt cuộc là có chắc ăn sẽ chữa khỏi hay không?"



"Không chết được." Lục Cận Phong phun ra ba chữ, đặt quân cờ trắng trên tay xuống, thông báo: "Ông nội, ông thua rồi."



Ông cụ Lục nhìn bàn cờ vây thua trận cũng không hề tức giận, bởi vì ba chữ kia của Lục Cận Phong mà ngược lại còn cười hà hà nói: "Làm thêm một ván."



Hồ Thanh đi tới đại sảnh, nhìn thấy Tiểu An mang theo túi rác đi xuống lầu lại thoáng hồi hộp trong lòng.



"Tiểu An, cô quét dọn trong phòng tôi?"



Tiểu an ghi nhớ lời dặn dò của Tô Yên, không bày ra bất cứ vẻ mặt khác thường nào, vẫn thản nhiên đáp: "Vâng thưa cô Hồ, đã quét dọn xong rồi."



Nhìn thấy Tiểu An không có phản ứng gì khác lạ, Hô Thanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm: "Sau này không có sự cho phép của tôi, không được tùy ý vào phòng tôi."



Tiểu An: "Vâng."



Hồ Thanh vội vã trở về phòng, phát hiện đồ vẫn còn đó cũng thấy yên lòng.



Tô Yên ngồi trong phòng buồn bực chờ đợi, Lục Cận Phong vẫn chưa có quay trở về phòng.



Đồ bổ mà Trần Tố Anh sai người mang lên phòng, cô cũng đã ăn xong rồi. Cảm thấy có hơi mệt mỏi, đi ra ngoài ban công hóng gió một chút



Tô Yên đang thử giãn tay chân, lại bỗng nhìn thấy Hồ Thanh lấm la lấm lét cầm một cái túi đi ra ngoài, cũng không lâu lắm đã quay trở về rồi.



Tô Yên dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được Hồ Thanh ra ngoài làm gì.



Tiêu hủy chứng cứ.



Không thể không nói tới, Hồ Thanh này cũng bạo gan dữ lắm, còn dám nói dối là mình đang mang thai mà lừa gạt mọi người.



Cô lại càng muốn xem xem, rốt cuộc là Hồ Thanh này còn muốn giở trò gì nữa.



Tô Yên đứng ở ban công một lúc rồi cũng quay trở vào phòng, không chống lại nổi cơn buồn ngủ nên cũng lập tức lên giường đi ngủ.



Nửa đêm, lúc Tô Yên đang mơ màng lại cảm nhận được ở phía giường bên cạnh trũng xuống một chút, sau đó lại bị người khác luồng tay vào trong ngực.



Tô Yên ngửi thấy mùi của Lục Cận Phong.



"Về rồi à." Tô Yên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói cũng mơ màng như một con mèo lười biếng, gãi vào đúng chỗ ngứa trong lòng người.



"Tại sao tới đây mà không nói một tiếng?" Lục Cận Phong thật sự không biết Tô Yên vẫn luôn đợi mình ở trong phòng.



Tô Yên vùi vào trong lòng của Lục Cận Phong, nói: "Có phải là anh giận rồi không? Tần Phương Linh nói làm anh giận rồi à?"



Tần Phương Linh đập đầu vào cột tự sát quyết liệt như vậy, Lục Cận Phong vẫn không có buông tha. Sau khi sai người đánh thức người kia xong thì cho mang đi tới đồn cảnh sát, khẳng định là có liên quan tới mấy câu nói đó của Tần Phương Linh.



Lục Cận Phong không hé môi, cũng coi như là một loại ngầm thừa nhận.



Tô Yên đã tỉnh táo lại không ít, mở mắt nhìn Lục Cận Phong. Khuôn mặt của người này sau khi tháo mặt nạ kia ra quả thật là chói mắt.



Một khi đại thọ của ông cụ Lục qua đi, chấn chỉnh lại nhà họ Lục xong xuôi, Lục Cận Phong cũng không cần giả què và bị hủy dung nữa. Khí chất cao quý của một đứa con của trời là anh, từ khi sinh ra đã có sẵn như vậy, cũng lột tả được hết thảy sự sắc bén của người đàn ông này.



"Lục Cận Phong, có chuyện này em muốn nói với anh, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc..." Từ lúc trên đường tới đây, Tô Yên cũng đã lựa xong lời để giải thích chuyện của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là như nào, bao gồm cả sự hoài nghi của mình rồi.



"Yên Yên, anh đã bảo người chọn ngày rồi, chúng ta kết hôn đi." Lục Cận Phong nhẹ giọng cắt ngang lời Tô Yên, lại nói: "Em vốn dĩ là vợ mới cưới của anh, đám cưới lần đó còn chưa hoàn thành. Lần này, anh sẽ bù cho em một đám cưới long trọng hơn, ngày chín tháng chín, ý nghĩa là đời đời kiếp kiếp, em thấy thế nào?"



Tô Yên cảm thấy lòng mình rung động.



Lần này Lục Cận Phong không phải chỉ là ngoài miệng nói tới chuyện kết hôn, mà là có chuẩn bị rồi, cả thời gian cũng đã chọn xong.



"Lục Cận Phong, em..." Tô Yên còn chưa nói hết, điện thoại trên đầu giường đã vang lên.



Liếc nhìn vào số máy gọi tới, tâm trạng của cô lập tức kích động, bật nhảy xuống giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK