Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Doanh cảm thấy buồn cười: "Chị là người động chạm tối trước, rồi lại bảo tôi chở xen vào việc của người khác, đầu óc của chị bị cửa kẹp à?"

“Cô!” Tân Nhã Hân tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Trước đây cô lừa tôi một trăm triệu, khoản nợ đó còn chưa tìm cô tính toán, hôm nay người lại được giao tới tận cửa, đã đến rồi thì đừng trách tôi tại sao không khách khí"


“Ừ, thì tiền đó là của chị” Lâu Doanh giả vờ ngạc nhiên: “Có điều, tôi không phải là người chị thương lượng giá cả cùng chị, mà là chị tôi, tự chị nghĩ năm mươi triệu là ít quá, làm gì cũng phải là một trăm triệu, ai mà biết được chị là... người ngu nhưng lại có tiền, nên đành ngậm ngùi nhận lấy.”

Tần Nhã Hân muốn mượn tay Lâu Doanh giết Tô Yên, định một mũi tên trúng chết hai con chim, nhưng lại không ngờ Tô Yên không những không bị già, mà cả hai người này còn lừa tống tiền tốn mất 100 triệu nhân dân tệ của cô ta.

Lúc Tần Nhã Hân nghĩ đến việc thương lượng giá cả, thì không thể ngờ rằng người ngồi đối diện trước máy tính lại là Tô Yên, cô ta ra giá mua tính mạng của con người như một trò hề, kết quả lại bị hai người đem ra thành trò chơi, trong lòng mỗi lúc một bực tức hơn.

"Lâu Doanh, cô cùng hai thằng oắt con kia, hôm nay mấy người đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây an toàn."

Nói rồi, Tân Nhã Hân thổi một tiếng còi, lập tức có mười mấy người từ phía sau đi lên, mỗi người trong tay cầm một cây gậy.


"Đây toàn là những kẻ tinh anh của Địa Cầu. Tôi muốn xem thực lực của mấy người ra sao." Tân Nhã Hân ra lệnh: "Lên."

Lâu Doanh nói nhanh: "Hạ Mặc Vũ, Hạ Phi, tránh qua một bên"

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đã sẵn sàng chiến đấu.

Bỗng có người trong đám đông nói: "Cô gái, họ là người của Ám Dạ."

Nghe vậy, vẻ mặt của Tần Nhã Hân bỗng trở nên căng thẳng, cô ta buông một câu: “Lần này là do các người may mắn thôi" Nói rồi cô ta cùng bọn binh sĩ rời đi.

Cái này còn chưa có đánh gì mà.

Lâu Doanh biết mình đã đến thời thì khoe mẽ: "Chị định đi đâu? ở lại đây làm trò vui cho hai

bọn tôi, tự dưng thấy ngứa tay quá."

Tần Nhã Hân chỉ dám ngầm mưu tính, có thể cô ta không dám đối đầu với Ám Dạ.

Trần Tố Anh bị đả thương và bà ấy cảm thấy rất lo lắng, nếu bà ấy đối mặt với Ám Dạ một lần nữa, có thể bà ấy và Lục Cẩn Phong liên kết thúc.

Bà không thể cứ lẽo đẽo mãi phía sau của Tần Nhã Hân được.

Hạ Vũ chạy tới, thấy Hạ Phi và Hạ Mặc Vũ vẫn bình an vô sự, mới yên lòng: "Hai tiểu tổ tông ơi, hai người làm tôi sợ muốn chết đây này, nửa đêm hai người ở chỗ này làm gì, cùng tôi trở về đi, Tô tiểu thư và ông chủ đang rất hoảng sợ kia kia. "Hạ Vũ thúc thúc, chúng cháu chỉ tới đây để bắt kẻ xấu. Nhìn xem, anh em mình đã bắt được kẻ xấu rồi."

Tiểu Vũ rất tự hào, bấm chụp ảnh trên điện thoại cho mọi người xem.

Hạ Vũ liếc nhìn màn hình trên điện thoại di động của Tổ Yên, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng đi tới, họ chỉ thấy xe chở hàng đi qua, nhưng không thấy bóng dáng của Lệ Quốc Minh đâu nên mới nhìn tấm ảnh trên điện thoại di động, sau khi xem xong, đáy lòng bọn họ dường như sụp đổ.

Tính tình hung bạo của Lâu Doanh, làm sao có thể bình tĩnh được, sau khi giao Hạ Mặc Vũ cũng Hạ Phi cho Hạ Vũ, cô ta cùng với Bạch Phi Minh lập tức trở về khách sạn Bốn Mùa.

Họ đến khách sạn trước Lệ Quốc Minh một bước, và hai người đang đứng đợi trước cửa phòng cử Lệ Quốc Minh.

Lê Quốc Minh ra khỏi thang máy, đi thẳng gian phòng của quán rượu, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, ông ta sửng sốt một chút, sau đó có vẻ thay đổi lại sắc mặt thành vẻ ân cần của người lớn tuổi: "Muộn rồi mà hai cô vẫn chưa đi ngủ à?"

Lâu Doanh mặt không chút cảm xúc: “Không phải chú đã ngủ rồi sao? Đã muộn như vậy, chú đã đi đâu rồi?"

“Tôi cảm thấy đói bụng, tính ra ngoài kiếm chút gì làm bữa tối.” Lê Quốc Minh xoa xoa bụng: “Tôi đi một tí rồi chở về thôi mà.”

"Chú thật là nhàn nhã. Chú ăn bữa tối ở đâu? Hương vị thế nào? Minh Phi và tôi cũng đói bụng, chúng ta cũng đi ăn cơm đi."

“Muộn như vậy, người ta cũng đóng cửa rồi, hôm khác tôi đưa các cô đi” Lệ Quốc Minh vừa nói vừa mở cửa: “Tiện thể, hai người tìm tôi có chuyện gì sau?

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng theo vào phòng, Lâu Doanh nhìn Bạch Phi Minh một cái nhìn.
Bạch Phi Minh hiểu được ngụ ý đó, quay người đóng sầm cửa đằng sau lại.

Lê Quốc Minh nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu nhìn hai người: "Lâu Doanh, Bạch Phi Minh, hai người về phòng nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng mệt rồi."

Kể từ lúc hai người này đi vào quán rượu, Lệ Quốc Minh cảm thấy như mình đang bị theo


dõi.

Lâu Doanh không có ý định đi ra ngoài, mà là đem ghé qua để ngồi: "Bác trai, tối nay có phải là đi tới nhà kho ăn khuya không?"

Nghe vậy, trong lòng Lệ Quốc Minh bỗng chùng xuống, sắc mặt giả bộ ngây ra: "Cái gì kho hàng? Cậu không hiểu, nhóc con, trở về phòng ngủ đi, cậu cũng mệt rồi."

“Nghe không hiểu?” Lâu Doanh hai tay ôm ngực: “Cậu à, cháu là do chú nuôi dưỡng. Cậu biết tính tình của cháu rồi. Cháu không giấu được lời nói. Tối nay cậu đã làm gì trong nhà kho vậy? hàng hóa? Tất cả đều cho cậu làm đúng không, là cậu hại Tô Duy đúng không?"


Lâu Doanh đã nói rõ ràng những gì mà cô cần nói, điều này khiến Lệ Quốc Minh không thể nói thêm nữa.

"Đúng, cậu đã đến nhà kho. Có một số chuyện cháu không thể hiểu được đầu. Lâu Doanh, cậu sẽ không làm hại đến cháu. Về phần Tiểu Kiệt, là do anh ta quá tham lam"

“Cậu à, Thiên Lang sẽ không bao giờ làm những việc tổn hại đến trời cao và lẽ phải. Nếu làm như vậy, cậu chỉ làm hỏng toàn bộ chuyện của Thiên Lang mà thôi.” Phản ứng của Lầu Doanh có chút kích thích.

"Làm gì có ai kiếm tiền mà không kiếm lời. Lô hàng này trị giá mười tỷ. Chỉ cần được vận chuyển ra ngoài, con sói liền có thể trở nên huy hoàng như ngày xương" Lệ Quốc Minh cười lớn: "Lâu Doanh, cậu muốn phát đạt, đáng nhẽ cháu thấy vậy thì phải thấy vui mừng thay cho cậu chứ."

Lâu Doanh nhẹ nhàng nói: "Cậu, đừng vui mừng quá sớm."

"Ý cháu là gì?"

Lệ Quốc Minh đột nhiên có linh cảm không tốt, lúc này điện thoại di động đột ngột vang lên, liền nhanh chóng kết nối, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lo lắng: "Ông chủ Lệ, hết hàng biến mất hết rồi, hết sạch rồi."

"Sao lại biến mất? Chuyện gì vậy?" Lệ Quốc Minh đột nhiên cáu kỉnh: "Hàng của tôi đâu?"

“Cháy rồi, cháy rồi, cháy hết rồi.” Người đầu dây bên kia lo lắng nói: “Vừa rồi cô Tô mang người đến chặn hàng, rồi liền xảy ra hoả hoạn”

Nghe nói Tô Yên đốt hàng, Lệ Quốc Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tô,Yên!"

Từng chữ từng được rất qua khẽ răng, lộ ra vẻ căm hận muốn cắn thịt, ăn xương.

Sau cuộc gọi, điện thoại di động nhận được một đoạn video khác, trong đoạn video, Tô Yên đang cầm đuốc, hàng hóa chất thành đống giữa đường, có người đổ xăng lên.

Tô Yên ném ngọn đuốc vào hàng hóa và thắp sáng nó ngay lập tức.

"Không"

Lệ Quốc Minh gầm lên trên màn hình, cố gắng ngăn chặn nó.

10 tỷ đồng đã bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn.

Lệ Quốc Minh giận đến mức hận không thể hộc máu mà chết.

Lâu Doanh lạnh lùng nói: "Cậu à, cậu tự làm tự chịu đi. Từ nay về sau Lâu Doanh cháu đây sẽ không còn quan hệ gì với cậu nữa."

Lâu Doanh là một người quyết đoán, và cô ấy sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì cho Thiên Lang nữa.

Đây chính là cô, phóng khoáng, dù nói gì đi nữa, thì cô cũng sẽ không vì bị thu phục bởi những kẻ mà cha mẹ mình đã từng mang ân mà giúp họ làm việc ác.

Đã từng tha Lệ Quốc Minh đi một lần, coi như không còn ân còn oán gì nữa.

Bỏ lại những lời nói ngoài tai, Lâu Doanh trực tiếp rời đi.

Bạch Phi Minh đi phía sau, Lệ Quốc Minh với ngăn lại: "Phi Minh, cô còn không tin tôi nữa hả? Cô muốn phản bội tôi? Tôi đã nuôi nấng có nhiều năm như vậy, không hề đối xử tệ bạc với cô. Hiện tại cô có tất cả mọi thứ đều là do tôi mang đến cho."

“Ông chủ Lệ” Bạch Phi Minh càng thêm vướng bận, một bên là người đã nuôi nấng cô ta, một bên là chị em sống chết có nhau, trong lòng giằng co nói: “Cảnh sát sẽ đến sớm thôi."
Bạch Phi Minh vẫn lựa chọn đi cùng Lâu Doanh.

Lâu Doanh đang đợi ở cửa thang máy, thấy Bạch Phi Minh tới gần, cô ta thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ đứng về phía ông ta nữa chứ."


“Chúng ta đã thề rằng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi mà.” Bạch Phi Minh không phải là

người giỏi bày tỏ tình cảm.

Lâu Doanh bị sốc bởi những lời này, và nhanh chóng nhảy ra xa: "Tôi biết ngay là cô có ý nghĩ gì đó với tôi mà."

Bạch Phi Minh: "..."

Lâu Doanh đã hành động rất dứt khoát ở đây, và Tô Yên bên kia cũng hành động kiên quyết.


Sau khi đốt hàng, Tô Yên đã gửi những bức ảnh chụp được bởi Hạ Phi đưa cho cảnh sát, đây. là một bước đột phá lớn.

Cảnh sát ngay lập tức đến bắt Lệ Quốc Minh, nhưng người đã nhanh chóng bỏ trốn.

Lục Cận Phong đã hành động nhanh chóng và cũng đã tìm ra được tội danh tẩy thoát tội danh đột phá khẩu của Tô Kiệt .

Khi một phiên bản giả "Tô Kiệt" đứng trước mặt Tô Yên, cô cảm thấy rất thần kỳ.

Phiên bản giả mạo trước mặt thật sự giống Tô Duy đến bảy tám phần. Nếu như ăn mặc như Tô Duy ngày thường, thoạt nhìn qua thì ngay cả cô cũng có khả năng nhận lầm.

Người có tướng mạo giống như Tô Duy tên là Tiền Phong, người mà Lệ Quốc Minh tìm đến để hãm hại Tô Duy.

Trước khi Tô Duy đi đến nhà kho, Tiền Phong luôn phụ trách công việc ở nhà kho. Tiền Phong cố ý lộ diện trước mặt các nhân viên trong kho, đó chính là lý do tại sao về sau các công nhân đều chỉ chứng Tô Duy.

Đây thật sự là một ván cờ quá lớn.

Nhưng mục đích là gì chứ?

Mục đích mà Lệ Quốc Minh muốn hãm hại Tô Duy nằm ở đâu?

Đây là thắc mắc mà Tô Yên nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Tiền Phong bị đưa về cục cảnh sát rồi, bây giờ chỉ cần bắt Lệ Quốc Minh nữa là có thể rửa sạch hiểm nghi cho Tô Duy.

Điều quan trọng nhất là cuộc điện thoại mà Lệ Quốc Minh gọi đến, Lệ Quốc Minh không thừa nhận, lời nói một chiều từ phía Tô Duy không thể làm bằng chứng được.

Nhưng mà tình hình hiện tại đã tốt hơn lúc trước nhiều rồi, Tô Yên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thêm một tuần nữa, băng gạc trên mắt Lục Cận Phong cũng có thể gỡ ra rồi, tất cả đều lại bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt đẹp lên.

Thậm chí chuyện Tân Nhã Đan hại Trần Tổ Anh, Lục Cận Phong không nhắc, Tô Yên cũng không hỏi. Cô tin rằng trong lòng Lục Cận Phong cũng đã có quyết định riêng rồi.

"Yên Yên, em quay về nghỉ ngơi đi, không cần ở bệnh viện với anh đâu." Lục Cận Phong rất xót cho Tổ Yên. Khoảng thời gian này có vất vả quá rồi.

"Được, vậy ngày mai em lại đến nhé." Tô Yên cũng không miễn cưỡng mình, cô biết rõ tình hình sức khỏe của chính mình.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cùng nhau về cùng với Tổ Yên, Tô Yên dắt mỗi tay một đứa, nhất thời cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh cao của đời người: "Hai đứa tụi con đó, sau này không thể tự tung tự tác nữa. Lần này xém chút nữa mẹ bị hai đứa con hù chết rồi."

"Dạ biết ạ." Hạ Vũ Mặc nói với giọng non nớt: "Mẹ à, mẹ phải tin tưởng con trai của mình chứ. Anh hai lợi hại như vậy, có anh hai ở đây sẽ không có chuyện gì đâu."

Hạ Phi bóc phốt ngay: "Nếu như không phải tại em mập vậy thì chúng ta có thể chạy thoát rồi. Bắt đầu từ ngày mai, em giảm cân cho anh."

Hạ Phi lấy giọng điệu đọc tài của anh trai ra nói.
"Anh hai à..." Hạ Vũ Mặc bĩu môi, cậu bé thật không thể quản lý được cái miệng của mình, cứ đói lên là thấy khó chịu.

Hạ Phi liếc mắt nhìn sang, Hạ Vũ Mặc liền im bặt không dám nói gì.

Tô Yên thấy dáng vẻ khốn đốn, giận mà không dám nói gì của cậu con trai nhỏ thì đột nhiên nghĩ đến Lục Cận Phong, thật đúng là cha nào con nấy mà.


Tô Yên dở khóc dở cười: "Tiểu Vũ à, anh hai cũng muốn tốt cho con thôi. Ăn uống khoa học mới có thể khỏe mạnh khôn lớn được, ngày mai mẹ sẽ làm món ăn dinh dưỡng cho con giảm cân, sẽ không để cho cái bụng của con bị đói đầu, lại có thể ốm lại nữa."

Gần đây quả thực là Hạ Vũ Mặc lại lớn lên không ít, trắng trắng tròn tròn. Tuy rằng trông rất đáng yêu nhưng chung quy cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hạ Vũ Mặc mỉm cười: "Mẹ à, con yêu mẹ nhất"

Hạ Phi khẽ đằng hắng một tiếng, Hạ Vũ Mặc lập tức hiểu ý ngay: "Anh hai xếp hạng hai trong lòng em, xếp trước chú Lục."

Hạ Phi vẫn tương đối hài lòng: "Cũng không tệ lắm."


Ba mẹ con vừa cười vừa nói. Đúng vào lúc này, Tô Yên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người quen.

Sở Hướng Nam đang cẩn thận tỉ mỉ dìu một cô gái trẻ đẹp từ ngoài đi vào.

"Cẩn thận bậc thềm, chậm chút."

"y da, đừng có cẩn trọng vậy chứ. Em lại không phải là con nít, sớm biết mang thai phiền phức vất vả vậy, em đã không sinh rồi." Cô gái rất bực bội, có chút nổi nóng.

"Cục cưng ngoan đi, cực khổ vài tháng thôi, đợi em bé được sinh ra là tốt rồi." Sở Hướng Nam rất nhẫn nại dỗ dành.

Cảnh tượng này thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.

Tô Vân mang thai vẫn còn trong tù mà tình mới của Sở Hướng Nam đã có thai rồi ư?

Đểu!

Thật đểu cáng.

Cô thấy vui mừng vì lúc đầu không gả cho Sở Hướng Nam.

Sở Hướng Nam cũng nhìn thấy Tô Yên, một thời gian rồi không gặp, nhìn thoáng qua thấy Tô Yên càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn lúc trước mấy phần.

Một người đàn ông chỉ khi nhìn thấy người cũ sống tốt hơn thì mới thấy hối hận.

"Ô, Hướng Nam, đây chẳng phải là tình nhân cũ của anh sao? Ý, chẳng phải cô ta mới chia tay với anh chưa đầy một năm à? Con trai đã lớn như vậy rồi? Đúng rồi, em xém chút quên mất, cô bạn gái này của anh chưa cưới đã sinh con, chẳng phải nói là muốn gả vào nhà họ Lục sao? Còn chưa gả vào được à? Chẳng lẽ cậu ấm nhà họ Lục chỉ chơi đùa mà thôi?"

Cô gái đó nhìn thấy Tô Yên xinh đẹp hơn mình thì vô cùng đố kỵ. Không thể công kích về tướng mạo được cho nên thứ duy nhất mà cô ta có thể công kích được chính là hai đứa nhỏ mà Tô Yên đang nắm lấy tay.

Cô ta che miệng cười khẩy: "Thật buồn cười, một người phụ nữ như vậy sao có thể gả vào nhà họ Lục được chứ, cậu cả nhà họ Lục đầu có bị đui."

Tô Yên không hề tức giận, nhìn về phía Lục Hướng Nam: "Phẩm vị của cậu Sở thật khiến cho người ta không nói nên lời. Người miệng mồm đầy phân vậy mà ban đêm cậu cũng có thể nuốt nổi sao?"

"Cô nói ai hả?" Cô gái vô cùng tức giận.

Sở Hướng Nam cũng nói: "Tô Yên, vị này là Vạn Linh San, công chúa nhỏ của điện ảnh Vạn Thị. Chúng tôi sắp kết hôn rồi"

Lúc nhắc đến điện ảnh Vạn Thi, khuôn mặt của Sở Hướng Nam đây vẻ tự hào, tựa như điện ảnh Vạn Thị là nhà của anh ta vậy.

Chờ đã, điện ảnh Vạn Thị, đó không phải là nhà của Vạn Nhất sao?

Cô gái trước mặt là em gái của Vạn Nhất à?

Cô chưa từng nghe nói Vạn Nhất vẫn còn một cô em gái.

Vạn Linh San lập tức dựa vào cái mác công chúa nhỏ của điện ảnh Vạn Thị, nói với vẻ vênh vào hống hách: "Mùng 8 tháng sau chúng tôi cử hành hôn lễ rồi, đến lúc đó cô nhất định phải đến, không có ân huệ không gả của cô thì tôi làm sao có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy cơ chứ. Cô nhất định phải đến uống ly rượu mừng với chúng tôi"

Tô Yên mỉm cười: "Các người đã không chê bai thì tôi nhất định đến. Đúng rồi, tôi cảm thấy hai người các người rất xứng đôi đó."
Một người thích bám váy đàn bà, một người thích trai đểu, quả thật là vừa đôi phải lứa.

Vạn Linh San không nghe thấy ý chế nhạo, càng thêm đắc ý mà nói: "Vậy thì đúng rồi. Thầy bói nói chúng tôi là trời sinh một cặp. Đúng rồi, đến lúc đó cô nhất định phải dẫn theo cậu hai nhà họ Lục đến nhé."

Vạn Linh San nghĩ rằng Lục Cận Phong sẽ không tham gia cùng với Tô Yên. Theo cô ta thấy thì Lục Cận Phong căn bản không xem Tô Yên ra gì, nếu không thì tại sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì?


Thậm chí Vạn Linh Nhi còn nghĩ xong cách làm khó Tô Yên thế nào trong hôn lễ rồi, phải làm sao khiến cho Tổ Yên phải ngưỡng mộ hạnh phúc của cô ta và Sở Hướng Nam.

Tô Yên sao mà lại không biết được dụng ý của Vạn Linh San cơ chứ, cô nhếch môi cười: "Anh ấy không có thời gian."

"Tôi thấy thì không phải không có thời gian, mà là cậu hai nhà học Lục căn bản đã ghét bỏ cô rồi. Trong giới này có mới nới cũ là chuyện quá bình thường." Vạn Linh San nói với giọng đồng tình:"y, thật là đáng thương quá. Cô dẫn theo hai đứa bé, chắc chắn là phải chịu không ít lời khinh khi, vất vả quá. Hướng Nam, chuyện này đều là lỗi của anh cả, sao anh không giúp đỡ tiếp tế cho cô Tô đây."

Nhìn thấy Vạn Linh San công kích Tô Yên, Sở Hướng Nam vui sướng trong lòng, nhưng lại có chút đau lòng, thật là vô cùng mâu thuẫn.


Tô Yên đang định phản đòn lại thì Hạ Vũ Mặc yếu ớt lên tiếng: " Cô này thật là đáng thương quả, ngay cả cái gương mà cũng mua không nổi, xấu như vậy mà còn dám ra ngoài. Cô à, con có chút ít tiền lẻ, con cho cô một chút, cô cầm lấy đi mua một cái gương mà soi đi nha."

Nói rồi, vẻ mặt của Hạ Vũ Mặc ra vẻ như kiểu không cần phải quá cảm kích tôi đâu, còn thật sự lấy một trăm tệ ra hào phóng bố thí cho Vạn Linh San.

Vạn Linh San tức đến xanh cả mặt.

Hạ Phi cũng rút ra một trăm tệ: "Đi mua bàn chải đánh răng nữa, súc miệng cho thật sạch đi. Miệng thổi không phải lỗi của cô, nhưng ra ngoài làm ô nhiễm không khí thì cô sai rồi."

Vạn Linh San tức đến mức không nói nên lời.

Hai đứa con trai ưu tú như vậy, Tô Yên sao chịu yếu kém được?

Tô Yên khẽ hắng giọng một tiếng, cười nói: "Thật là ngại quá, đừng chấp nhất với hai đứa con nít."

Tô Yên lại lên giọng quở trách: "Hạ Phi, Tiểu Vũ. Sao hai đứa con lại không hiểu chuyện như vậy."

Vạn Linh San và Sở Hướng Nam thấy Tô Yên quở trách hai đứa nhỏ rồi, sự bực tức trên mặt

vừa mới bớt tiêu tan được một chút. Ai ngờ câu nói tiếp theo của Tổ Yên trực tiếp làm cho cả hai tức đến xanh hết cả mặt.

Tô Yên thu lại hai trăm tệ mà Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mới giơ ra: "Sao mà hai đứa con nhung phí như vậy chứ. Mua gương với mua bàn chải đánh răng đầu cần nhiều tiền vậy, mười tệ là đủ rồi."

Nói rồi, Tô Yên rút ra một tờ mười tệ đưa cho Vạn Linh San: "Tiệm Hai Tệ cứ mặc sức mà mua. Còn tiền thừa thì mua thêm một cái khẩu trang đeo vào, mỗi người một cái, tránh ô nhiễm không khí."

Làm một hồi, điều mà Tô Yên quở trách hai đứa con là cho tiền nhiều quá.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nghe lời dạy dỗ: "Mẹ à, chúng con biết lỗi rồi. Sau này tuyệt đối không phô trương lãng phí nữa."

"Vậy mới đúng chứ" Tô Yên lộ ra nụ cười mẹ hiền.

Vạn Linh San liếc nhìn mười tệ trong tay, lại nhìn Tô Yên, tức đến nổi vứt tờ tiền đi: "Tô Yên, cô đang sỉ nhục tôi."

"y, bị cô nhận ra rồi à?" Tô Yên cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng rằng chỉ số IQ của cô sẽ không nhận ra đâu. Đúng rồi, nói tới có mới nới cũ, cô thật sự đã nhặt được một ông ty có mới nới cũ đó, chúc mừng chúc mừng nha".

Tô Yên lại nhìn về phía Sở Hướng Nam: "Đúng rồi, Tô Vân sắp sinh rồi đó, chúc mừng nha, anh sắp làm bố rồi."

"Cái gì?" Vạn Linh San kéo lấy Sở Hướng Nam la lối om sòm: "Chẳng phải anh nói là đứa con của Tô Vân đã mất rồi sao? Sao lại sắp sinh rồi, anh gạt tôi."

"Linh San, em nghe anh giải thích..."

"Tôi không nghe tôi không nghe, anh là đồ lừa đảo.."

Hai người gây gổ ngay trước của bệnh viện, ba mẹ con Tô Yên nhìn nhau mỉm cười.

Đồng loạt làm động tác thổi bay tóc mái, liếc mắt khinh thường, cùng đồng thanh: "Nổi nóng nha." Sau đó bỏ đi một cách tiêu sái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK