Lúc này Bạch Phi Minh mở miệng, nói đỡ cho Tô Yên một câu.
“Lâu Doanh, chuyện hôm nay thật sự rất kỳ lạ, cậu suy nghĩ một chút xem, ngày thường Lục Cận Phong đối xử như thế nào với chị gái cậu, Tô Duy có chuyện, tâm trạng chị gái cậu xúc động là phản ứng bình thường thôi, mà chuyện này cũng không phải chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng Lục Cận Phong lại không bình thường, nếu mình nhớ không lầm thì đây cũng là lần đầu tiên Lục Cận Phong quát chị gái cậu.”
Lâu Doanh ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Phi Minh: “Phi Minh, hiếm khi mình nghe cậu nói một lần nhiều như vậy đấy, có điều cậu nói cũng rất có lý, lẽ nào anh rể lại có tật giật mình, cố ý hung dữ với chị mình tại thật sự do chính anh ấy hại Tô Duy sao?”
Bạch Phi Minh dựa vào cửa sổ liếc nhìn bóng đêm ở ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Nếu như mình là Lục Cận Phong, mình cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Duy, anh ấy là thủ lĩnh của một tổ chức bị kẻ địch tìm thấy địa bàn của mình là một chuyện vô cùng nguy hiểm, một khi vị trí căn cứ chính của Ám Dạ bị lộ ra bên ngoài hậu quả thật sự khó lường trước được, phương án tốt nhất chính là diệt khẩu.”
Người của Hùng Sư đã bị diệt khẩu.
Người của Vương Bài phái đi cũng bị diệt sạch
Làm sao Tô Duy có khả năng may mắn thoát khỏi tình huống khó khăn này.
Đột nhiên không khí đọng lại, ngột ngạt đến cực độ.
Không biết không gian yên tĩnh bao lâu, Tô Yên đột nhiên mở miệng nói: “Còn có một khả năng khác chính là Tiểu Duy bị người của Vương Bài diệt khẩu.”
Lời này nói ra làm Lâu Doanh và Bạch Phi Minh bất người, đồng loạt xoay mắt nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên nói tiếp: “Tiểu Duy cầm bản đồ đưa những người kia tới, sau đó, Tiểu Duy sẽ hết giá trị lợi dụng nên có thể bị đám đó diệt khẩu, nếu sau khi Tiểu Duy lấy bản đồ đi, đám người Vương Bài cũng sẽ tới đảo, vậy thì chứng tỏ đám người Vương Bài đã xem qua bản đồ rồi, họ mới tìm lên bờ nhưng lại gặp mai phục nên có đi mà không có về, đám người Vương Bài có thể giận lây sang Tiểu Duy rồi giết nó.”
“Nếu bọn chúng lấy được bản đồ, ngay cả Vương Khinh Nhu cũng đã chết, nói không chừng trên đảo còn có nội gián, có thể bẫy phòng vệ bị kích động cũng do đó.”
Lâu Doanh thấy Tô Yên đoán ra logic đã rõ ràng như vậy, trố mắt há mồm: “Chị, có ba loại khả năng, một là anh rể giết người diệt khẩu, thứ hai là đám Vương Bài giận chó đánh mèo nên giết Tiểu Duy, cuối cùng tại đám người Vương Bài diệt khẩu Tiểu Duy vì hết giá trị lợi dụng, nhìn chung thì Vương Bài có mối nghi ngờ lớn nhất, vậy tại sao vừa nãy chị lại cãi nhau với anh rể?”
Tô Yên nhìn Lâu Doanh: “Bây giờ chị bình tĩnh chứ không có nghĩa lúc trước chị bình tĩnh.”
Lâu Doanh: “…”
Tô Yên tức giận nói: “Lục Cận Phong chưa bao giờ quát chị, vừa nãy anh ta lại quát chị…”
“Chị, bọn em đều biết anh rể quát chị.”
Tô Yên vừa nhớ lại lúc nãy, càng ngày càng tức giận như một bàn nhang muỗi bị đốt lửa, tiếp tục cháy theo vòng tròn với nhiệt độ cao kéo dài!
“Anh ta còn hỏi chị có muốn ly hôn hay không, thậm chí anh ta cũng chia con xong rồi thậm chí còn tình nguyện giữ thân trong sạch tiết kiệm tiền.”
Tô Yên tức giận nói: “Giữa vợ chồng khi cãi nhau cố kỵ nhất là cái gì, các em biết không?”
Lâu Doanh với Bạch Phi Minh cũng lắc đầu.
Hai cô ta là chó độc thân, làm sao biết được chuyện hàng gắn trong hôn nhân chứ.
“Chuyện yêu đương trai gái, hay bạn bè dè chừng nhất chính là mở miệng nói sự chia tay trên đầu lưỡi, còn chuyện vợ chồng lúc cãi nhau cố kỵ nhất là mở miệng ra nói ly hôn.”
Lâu Doanh nói: “Chị, không phải do chính chị cũng nói ly hôn sao?”
“Anh ta trực tiếp hỏi chị muốn hay không muốn như thế, em nói chị nên trả lời thế nào? Nếu chị khóc lóc cầu xin đừng ly hôn, không phải để anh ta xem thường chị sao? Vậy nên chị chỉ có thể đồng ý.” Tô Yên bực tức nói: “Trong việc cãi nhau, khí thế tuyệt đối không thể thua.”
Hai kẻ sĩ diện hiếu thắng vào nhau chính là có kết cục này.
Lâu Doanh với Bạch Phi Minh liếc mắt nhìn nhau: “Thế làm sao bây giờ?”
Bạch Phi Minh nói: “Đợi Lục Cận Phong đến xin lỗi hử?”
Lâu Doanh bĩu môi: “Mình cảm thấy lần này có đợi thì anh rể sẽ không dám tới gặp chị mình đâu, cũng sẽ không xin lỗi luôn, chuyện này đổi lại là mình thì mình cũng nhân cơ hội này tăng địa vị của mình ở trong gia đình lên một chút, là một người chồng đầu đội trời chân đạp đất mới được đấy.”
Nói xong, Lâu Doanh lại cảm thấy giống như mình bênh nhầm người, nên liếc khóe mắt về phía Tô Yên.
Mà hình như Tô Yên lại không nghe thấy, đột nhiên nước mắt lại rơi xuống.
Không phải cô vì Lục Cận Phong quát mình mà khóc, mà cô khóc cho Tô Duy.
Hai người đã sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy rồi, rõ ràng mấy tiếng trước còn khỏe mạnh, nhưng đột nhiên bây giờ người đã không còn, ngay cả hài cốt cũng không thấy, chỉ còn một cánh tay bị cụt.
Lâu Doanh với Bạch Phi Minh cũng không nói chuyện nữa, tất cả chuyện xảy ra đêm nay đều quá sức đột ngột.
Đêm đó, ba người cũng không ngủ.
Đều nằm ở trên giường mất ngủ cả đêm.
Cả đêm, trái tim Lâu Doanh thắt chặt lại, trong đầu cô ta đều là thân phận của bản thân.
Cô ta được sinh ra không phải do kết quả tình yêu của cha mẹ, chỉ do Lệ Quốc Minh xem mẹ cô ta như Lệ Uyển mà phát tiết rồi sinh ra một đứa nghiệt chủng.
Những ký ức liên quan đến mẹ, Lâu Doanh đã dần dần mơ hồ.
Mẹ chết không thể tránh khỏi liên quan đến việc bị Lệ Quốc Minh chà đạp hai lần.
Bây giờ toàn gia tộc và cả Lệ Quốc Minh đã chết rồi, ngay cả mẹ cũng chết, hiện giờ người có quan hệ máu mủ duy nhất với cô ta cũng chỉ có mình em trai nhưng cũng đã không còn.
Một phút này, Lâu Doanh đột nhiên cảm thấy thế giới này… Thật nhiều sự xa lạ và bóng tối.
Lần đầu tiên, Lâu Doanh… Có tâm sự.
Tô Duy xảy ra chuyện, tâm trạng của Tô Yên cũng nặng trĩu, rất ngột ngạt, thậm chí cô còn khó chấp nhận được, Tô Duy cứ như vậy mà mất đi.
Trong lòng cô vẫn còn ôm một chút hy vọng.
Tô Duy có thể không chết, hoặc được người nào đó cứu rồi.
Dù cho hi vọng xa vời, nhưng cô vẫn nắm chặt một niềm tin như vậy.
Nắng sớm tinh mơ tỏa ra ánh sáng.
Ánh mặt trời chiếu vào, ba người tự hiểu ngầm mà “tỉnh” dậy, chuẩn bị trở về thành phố.
Bạch Phi Minh nói: “Mình đi chuẩn bị xe.”
Lâu Doanh nói: “Vậy mình đi xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng.”
Tô Yên ở lại trong phòng thu dọn đồ đạc một chút rồi trả phòng.
Ba người phân công công việc, hợp tác với nhau.
Lâu Doanh với Bạch Phi Minh đi trước, Tô Yên rửa nước lạnh cho gương mặt tỉnh táo một chút, không có hành lý cũng không cần thu dọn cái gì.
Tô Yên mở cửa ra, còn chưa bước ra ngoài thì trên trán đã bị một cây dao nhọn chĩa lên.
Có hai người đàn ông mặc quần áo đen đứng trước cửa, họ mang khẩu trang, ở trên quần và ống tay áo có thêu một chữ “Vương”.
Là người của Vương Bài sao?
“Cô Tô, muốn sống thì đi theo chúng tôi.”
Tô Yên rất thức thời, không cần thiết phải dùng trán để liều mạng với mũi dao kia.
Tô Yên cố gắng để bản thân bình tĩnh, rồi lật con ngươi liếc nhìn mũi dao trên trán, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Người của Vương Bài?”
“Cô Tô biết là tốt rồi, đi thôi.”
Một người đàn ông trong đó nói xong cũng vòng ra phía sau của Tô Yên, dùng cáng dao đánh ngất cô.
Tên còn lại nói: “Sao cậu lại đánh ngất người, nếu như làm bị thương rồi thì phải làm sao, đại ca Hắc Ưng đã nói không được làm cô Tô bị thương.”
“Đại ca Hắc Ưng cũng có nhắc chúng ta là cô Tô xảo quyệt, tôi không đánh ngất cô ta sau khi đợi hai người kia tới, chúng ta cùng đừng hòng thoát được dù chỉ một người.”
“Vậy còn xớ rớ ở đây làm cái gì, nhanh chóng đưa người đi.”
“Đi nhanh.”
Hai người một người khiêng chân, một người ôm thân rời khỏi khách sạn từ cửa sau.
Khách sạn này mở ra khá muộn nên cách thiết bị bố trí an toàn vẫn chưa hoàn thiện, thật ra đây là khách sạn tư nhân này giống như nhà dân bình thường, đừng nói đến việc đăng ký tin tức cá nhân mà ngay cả quản lý cũng không có.
Lâu Doanh mua đồ ăn sáng quay về, đã nhìn thấy căn phòng trống trơn, lập tức gọi điện thoại nhưng điện thoại lại không gọi được.
Bạch Phi Minh cũng quay về rồi: “Đã tìm thấy xe đến sân bay rồi, ủa chị cậu đâu?”
“Cậu không gặp à?”
Lâu Doanh vội vã đi tìm ông chủ khách sạn.
“Ông chủ, có một người cùng thuê phòng chúng với chúng tôi đi đâu rồi?”
Ông chủ ngồi chồm hổm trên mặt đất đang đốt than đá: “Làm sao mà tôi biết được, tôi không có nhìn thấy, tôi đang đốt than đá ở đây, nhưng sao than đá lại đốt mãi không cháy đây này, kỳ quái.”
Tính tình của Lâu Doanh nóng nảy, đạp ngã cả bếp lò đi.
Bạch Phi Minh kéo cô ta lại: “Tìm chị gái cậu quan trọng hơn.”
“Ôi bếp lò của tôi.” Ông chủ tức giận đến giơ chân lên, quát: “Hai tên đàn ông kia nên đưa người phụ nữ tính tình nóng nảy này đi, chứ không phải đưa người kia…”
“Đàn ông gì?” Lâu Doanh túm chặt cổ áo của ông chủ hỏi: “Ai đưa chị gái tôi đi?”
“Cái này, sao tôi biết được chứ, vừa nãy tôi vô tình nhìn thấy có hai người đàn ông đưa người phụ nữ các người nói đi ra cửa sau.”