Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói tiếp theo của Tô Vân làm Tô Đình Nghiêm lung lay.



Tô Đình Nghiêm bắt đầu thả lỏng, ông ta cũng không muốn công ty do chính mình khổ cực gầy dựng hơn nửa đời cứ sụp đổ như vậy.



Tần Phương Linh lại thúc giục một câu: “Ông Tô, trời sắp sáng rồi, ông nhanh ra quyết định đi, nếu không thì chậm mất!”



Tô Đình Nghiêm chần chừ một lúc rồi nói: “Trước khi trời sáng, tôi sẽ đi tìm luật sư để cắt đứt quan hệ với Tô Yên. Bà ở nhà cho tôi, hiện tại tôi đi ra ngoài một chuyến!”



Tô Yên làm mích lòng nhà họ Lục, vậy thì cũng mang tội với nhà họ Lý, cái nhà họ Tô này sớm muộn gì cũng bị Tô Yên làm hại.



Tô Đình Nghiêm nghĩ đến lời cảnh báo của Lục Cận Phong lúc trước, ông không thể làm chủ cuộc hôn nhân của Tô Yên, có lẽ là bởi vì mang tội với nhà họ Lục nên Lục Cận Phong mới nói như vậy, nói không chừng sớm muộn gì bọn họ cũng tìm Tô Yên tính sổ.



Nghĩ vậy, Tô Đình Nghiêm càng muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Tô Yên, để tránh vạ lây người vô tội.



Tô Đình Nghiêm vừa đi, Tần Phương Linh đã kéo tay Tô Vân lại rồi khóc: “Tiểu Vân, nếu như tối nay con không trở lại thì mẹ đã bị đánh chết.”



“Mẹ.” Tô Vân an ủi: “Sao mẹ lại không cần thận để bị Tô Yên tính kế vậy?”



“Cái con nhỏ chết tiệt kia, mẹ sẽ không bỏ qua món nợ ngày hôm nay đâu.” Đôi mắt của Tần Phương Linh tràn ngập thù hận, nói quá to làm động đến vết thương trên mặt, đau đến không chịu được, điều này làm nỗi hận trong bà ta cũng sâu hơn.



Tần Phương Linh nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha: “Tiểu Vân, may mà vừa rồi con nhanh trí, mẹ thật mừng vì con trưởng thành hơn so với trước kia.”



Tần Phương Linh không ngờ Tô Vân thay đổi, chỉ dùng hai ba câu để Tô Đình Nghiêm đồng ý cắt đứt quan hệ với Tô Yên.




Sự ghen ghét hiện lên dưới đáy mắt Tô Vân: “Sở Hướng Nam còn chưa dứt tình với Tô Yên, con sẽ không để Tô Yên sống tốt!”



Ngày hôm sau.



Tô Yên tỉnh lại.



Tô Yên duỗi người, ngửi được mùi thơm bay đến từ phòng bếp thì bỗng dưng cảm thấy đói bụng.



Tô Yên mang dép đi đến phòng bếp, Lục Cận Phong đã làm xong bữa sáng tình yêu.



Trứng chiên thịt hun khói, bánh mì kẹp kem.



“Tỉnh rồi? Em rửa tay đi rồi ăn.” Lục Cận Phong cười đặt bữa sáng lên bàn.



Nếu để đám người của nhà họ Lục biết, đường đường là người nắm quyền của nhà họ Lục lại làm bữa sáng cho bạn gái ở trong căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông, thì e là sẽ kinh ngạc đến ngoác mồm.



Nhìn bữa sáng nóng hổi, Tô Yên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.



Nhưng sự tự ti từ tận đáy lòng cô cũng trào ra mãnh liệt.



Bây giờ Lục Cận Phong đốt tốt với cô như vậy, nhưng nếu như anh biết cô lừa anh thì sao đây?



Nếu biết cô đã sinh con thì sao?



“Vâng.” Tô Yên khẽ cười, vẫn không đổi nét mặt.



Lục Cận Phong nhắc nhở: “Không đi làm nhanh thì trễ đấy!”



“Đúng ha.” Tô Yên vừa nhìn đồng hồ vừa nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, cô đứng ở sau bức bình phong: “Không cho phép nhìn lén!”



Lục Cận Phong dở khóc dở cười, có nơi nào trên cơ thể của Tô Yên mà anh chưa thấy qua?



Thay quần áo xong, Tô Yên ngồi xuống ăn điểm tâm, đột nhiên Lục Cận Phong nói: “Yên Yên, hay là chúng ta đổi sang phòng lớn hơn đi?”





Tuy phòng này ấm áp nhưng lại quá nhỏ, anh không muốn Tô Yên phải chịu khổ trong căn phòng nhỏ như thế này.



Nhắc đến đổi phòng, Tô Yên lập tức xoắn xuýt: “Hiện tại giá cả ở Đế Đô đắt như vậy, tiền thuê phòng quá cao, nếu như đổi thì không có lợi lắm, hơn nữa giao thông ở đây cũng rất tiện lợi, một người ở cũng đủ rồi.”



Đối với sinh hoạt, Tô Yên rất biết tính toán tỉ mỉ.



Cô hận không thể bẻ một đồng tiền ra làm hai để dùng.



Bệnh của Tô Duy cũng làm Tô Yên lo lắng, cô muốn kiếm nhiều tiền hơn, như vậy Tô Duy không cần phải dựa vào nhà họ Tô nữa.



Một người ở.



Đây là Tô Yên không có ý định để Lục Cận Phong vào ở.



“Anh có tiền…” Lục Cận Phong còn chưa nói xong thì đã bị Tô Yên cắt đứt.



“Có tiền cũng không thể phung phí, anh chạy xe công nghệ nhiều như vậy cũng cực khổ chứ.” Tô Yên nói: “Được rồi, anh mang xe đi sửa, tối hôm qua đã nói rồi, mấy ngày nay anh cứ ở chỗ của em, đừng đi đâu hết, nghỉ ngơi thật tốt, có nghe không?”



Đây là bạn gái không nỡ thấy anh khổ cực?



Lục Cận Phong nở nụ cười: “Được, nghe em hết.”



Tô Yên vội vàng ăn vài miếng: “Em phải đi làm, ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà chờ em trở lại.”



“Được.”



Lục Cận Phong vô cùng cưng chiều Tô Yên,



Tô Yên vừa ra khỏi cửa thì An Hinh gọi đến: “Tô Yên, cậu có xem tin tức không đấy? Cha của cậu cắt đứt quan hệ với cậu.”



Tối hôm qua An Hinh đi trước nên cũng không biết chuyện xảy ra sau này, bây giờ mới biết được.



Tô Yên lên mạng xem, đúng là Tô Đình Nghiêm để luật sư công bố là Tô Đình Nghiêm chấm dứt quan hệ với cô thật.



Cô cũng không còn là con gái của nhà họ Tô.



Xem ra Tô Đình Nghiêm sợ dính líu quan hệ với Tô Yên, cho nên chỉ nói cắt đứt quan hệ với cô ở trên mạng chứ không đưa bất cứ tấm hình nào.



Cô là con gái lớn nhà họ Tô, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ có cơ hội xuất hiện với thân phận là con gái của Tô Đình Nghiêm cả.



Không có mấy người biết con gái lớn của nhà họ Tô là ai, nhưng bây giờ đều biết con gái lớn của nhà họ Tô bị đuổi ra khỏi cửa.



Con gái có cha đi thêm bước nữa, còn bản thân thì bị bỏ rơi hoàn toàn, nếu như nói Tô Yên không hề khó chịu thì đó là giả.



Tô Yên cũng biết rõ, đây là Tô Đình Nghiêm sợ mang tội với nhà họ Lý cho nên mới cắt đứt quan hệ.



Cha của người khác khi thấy con gái của mình bị ức hiếp thì sẽ bảo vệ, còn cha của cô, vừa vô tình vừa ích kỷ, chỉ biết đuổi cô ra khỏi nhà.



Chuyện Tô Đình Nghiêm chấm dứt quan hệ với Tô Yên làm chấn động internet.



Tất nhiên Lục Cận Phong cũng đọc được.



Lúc này ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, chợt thấy đau lòng Tô Yên.



Thừa dịp Tô Yên không ở đây, Lục Cận Phong trở về nhà cũ của nhà họ Lục.



Đeo mặt nạ có vết sẹo vào, ngồi lên xe lăn rồi tỏ vẻ ốm yếu.



Khắp nơi ở nhà cũ của nhà họ Lục này đều có đầy tai mắt, muốn giấu giếm những kẻ đầy tham vọng của nhà họ Lục này thì không thể thả lỏng được.



Vạn Nhất đã tới từ sớm: “Lão đại, anh có đọc được tin tức trên mạng không? Nói thật, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một người cha đáng sợ cùng tuyệt tình như vậy. Không biết nếu như Tô Đình Nghiêm biết con gái của mình được lão đại xem trọng thì có hối hận hay không.”



“Chỉ là người không quan trọng mà thôi, ông ta bỏ Tô Yên, về sau cũng sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với Tô Yên.” Lục Cận Phong nhàn nhạt nói: “Nhưng thật ra lại đỡ phiền.”



Vạn Nhất đồng ý: “Cũng đúng, để ý đến loại cha vừa vô tình vừa ích kỷ như vậy làm gì?”



Bọn họ đang nói chuyện thì một người phụ nữ cao quý vui vẻ đi đến: “Con à, nghe cậu của con nói là con có bạn gái, con định khi nào dẫn về cho mẹ xem?”



Người tới là Trần Tố Anh, mẹ của Lục Cận Phong.



Vừa nghe nói con trai của mình có người yêu, Trần Tố Anh vô cùng vui mừng.



Từ khi ba người vợ “chết”, thanh danh khắc vợ của Lục Cận Phong trở nên nổi tiếng, hơn nữa mặt của anh còn bị hủy, chân thì què, chỉ sống được có mấy năm, cho nên các cô gái ở Đế Đô không ai dám gả vào.



Thân là mẹ, bà biết con trai của mình muốn làm chuyện lớn, giả vờ bị hủy hoại nhan sắc cùng què chân, nhưng cũng không thể làm lỡ việc tìm con dâu với ôm cháu của bà được.



Thật ra nếu như năm đó không phải Lục Cận Phong mạng lớn thì cũng đã chết ở trong trận tai nạn xe cộ kia rồi.



Nhà họ Lục là gia đình lớn có đến mấy trăm người, người ở dòng bên rất nhiều, ai cũng nhìn chằm chằm vị trí người đứng đầu của nhà họ Lục.



Đây là vị trí không dễ ngồi.



Ánh mắt Lục Cận Phong lạnh lùng nhìn Vạn Nhất, Vạn Nhất lập tức nói: “Lão đại, chuyện này không thể trách em, tối hôm qua anh ra mặt vì cô Tô, có thể là cậu của anh đã nhìn thấy.”



“Con à, con có bạn gái thì là chuyện tốt, con giấu mẹ làm gì?” Trần Tố Anh cười nói: “Nghe nói đó là con gái nhà họ Tô phải không? Khi nào thì con định dẫn người về cho mẹ nhìn một cái?”



“Con không rảnh.” Lục Cận Phong nhíu mày.



“Nếu con không dẫn về thì mẹ sẽ tự đi gặp.” Trần Tố Anh rất kích động: “Con yên tâm, mẹ sẽ không làm hỏng chuyện của con, bảo đảm cũng chỉ nhìn thôi.”



Lục Cận Phong biết rõ tính cách của mẹ mình, nếu muốn cản thật thì sẽ gây ra chút chuyện.



Giọng nói của Lục Cận Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đừng dọa cô ấy.”



“Đứa nhỏ này, mẹ không đi dọa người, mẹ chỉ muốn nhìn con dâu tương lai.” Trần Tố Anh cười: “Mẹ đi đây.”



Trần Tố Anh vội vàng tới, lại vội vàng đi.



Vạn Nhất lo lắng hỏi: “Lão đại, anh để bác gái đi tìm cô Tô thật? Lỡ như làm hỏng chuyện của anh thì sao?”



“Mẹ của tôi có chừng mực.” Lục Cận Phong cong môi: “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.”



Biệt thự nhà họ Tô.



Sau khi xem tin tức trên mạng, Tô Yên đã nghỉ nửa ngày để đến nhà họ Tô.



Lúc này Tô Yên đang đứng trước cửa biệt thự nhà họ Tô, rõ ràng đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, nhưng nơi này lại làm cô cảm thấy xa lạ, đây đã không còn là nhà của cô.



Người giúp việc mở rộng cửa, sau khi nhìn thấy Tô Yên thì sửng sốt một chút rồi vào trong gọi một tiếng: “Bà chủ, ông chủ, cô cả về rồi.”



“Cô cả cái gì chứ, đã chấm dứt quan hệ với nhà họ Tô, nhà họ Tô đã không còn cô cả.” Giọng nói the thé của Tần Phương Linh truyền ra từ bên trong, sau đó thì bà ta cũng đi ra.



Tần Phương Linh thấy Tô Yên thì hận nghiến răng nghiến lợi, cũng là nhờ Tô Yên mà bà ta mới bị thương như vậy.



Hiện tại bà ta không còn mặt mũi ra khỏi cửa gặp người, mặt mũi bầm dập, chỉ có thể trốn trong nhà.



Trải qua một đêm, máu bầm trên mặt Tần Phương Linh trở nên nghiêm trọng hơn, đến nỗi Tô Yên cũng thấy kinh ngạc.



Cô biết chắc chắn Tô Đình Nghiêm sẽ không để Tần Phương Linh được yên ổn, không ngờ ông ta ra tay ác thật.



Tô Yên lấy lại bình tĩnh, cô cười nói: “Dì Tần, suýt chút nữa thì không nhận ra rồi, mặt còn đau không?”



“Tô Yên.” Tần Phương Linh nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn Tô Yên: “Con nhỏ chết tiệt, đừng đắc ý quá sớm, hiện tại cha của mày đã chấm dứt quan hệ với mày, mày không phải là người của nhà họ Tô nữa rồi, cút nhanh lên!”



“Tôi đến lấy đồ, lấy xong rồi đi ngay.” Giọng của Tô Yên rất lạnh lùng: “Tôi cũng không muốn bước vào căn nhà này lần nào nữa.”



“Vật gì vậy? Nhà này còn có cái gì là của mày?” Tần Phương Linh giễu cợt: “Mày ăn của nhà họ Tô, ở nhà họ Tô, không bảo mày trả lại hết là đã không tệ rồi, mày đừng có mà mơ tưởng đến tài sản của nhà họ Tô!”



Đúng lúc này, một giọng nói của con trai truyền đến từ phía sau.



“Người mơ tưởng đến tài sản của nhà họ Tô là mấy người.”



Nghe vậy, Tô Yên quay đầu, nhìn thấy người đến là Tô Duy thì vội vàng đi lại đỡ, kinh ngạc nói: “Tiểu Duy, sao em lại đến đây, sao không nằm viện mà đến nơi này làm gì?”



“Nếu em không đến thì chị sẽ bị mụ phù thủy này ức hiếp.” Tuy Tô Duy gầy nhưng cặp mắt lại sắc bén như sói: “Mụ phù thủy, bà dám nói chị tôi một câu nữa xem.”



Tần Phương Linh hơi sợ Tô Duy, đặc biệt là sự hung dữ trong mắt Tô Duy làm bà ta yếu thế thêm đôi chút.



“Mẹ, để bọn họ vào đi.”



Tô Vân vừa cười vừa đi ra với dáng vẻ xem kịch vui: “Tô Yên, cha bảo chị đến phòng đọc sách, mang tội với nhà họ Lý, tôi chờ xem rốt cuộc chị sẽ thê thảm như thế nào.”



“Chắc chắn chị của tôi sẽ sống tốt hơn mấy người.” Tô Duy nói lại.



Tô Vân cười nhạt: “Được cái miệng mà thôi, nếu nhà họ Tô không bỏ tiền ra thì mày đã chết trong bệnh viện lâu rồi.”



“Tiểu Duy, đừng phí lời cùng mấy người này.” Tô Yên lạnh lùng nói: “Em đứng đây chờ chị một chút, chị xuống ngay.”



“Được, chị đi đi, có việc thì gọi to lên, em xem Tô Đình Nghiêm dám làm gì chị!”



Cảm giác có người bảo vệ thật tốt.



Một dòng nước ấm chảy trong lòng Tô Yên.



Tô Yên lên lầu, Tô Đình Nghiêm trong phòng đọc sách, nhìn thấy Tô Yên đi vào thì lạnh mặt, không có chút yêu thương nào: “Mày còn đến làm gì? Đi nhanh đi, đừng dính líu đến nhà họ Tô. Đây là tai họa do mày gây ra, đừng trách tao!”



“Cha, à không, hiện tại chúng ta đã không còn là cha con nữa rồi, lại kêu như vậy thì không ổn.” Tô Yên cười khẩy: “Tổng giám đốc Tô.”



Bốn tiếng tổng giám đốc Tô vô cùng châm chọc, làm Tô Đình Nghiêm chợt thấy áy náy.



“Đây là tấm séc một trăm nghìn, mày cầm đi, xem như là bồi thường cuối cùng của tao cho mày.” Tô Đình Nghiêm lấy tấm séc đã chuẩn bị từ trước ra.



Nhìn tấm séc kia, Tô Yên cảm thấy trái tim trở nên lạnh lẽo: “Không cần, Tổng giám đốc Tô cứ giữ lấy đi! Tôi không đến lấy tiền, nếu như Tổng giám đốc Tô muốn cắt đứt quan hệ cha con thì xin hãy xóa tên tôi ra khỏi sổ hộ khẩu! Từ nay về sau, tôi không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Tô nữa.”



Đây chính là mục đích của Tô Yên.



Không giải quyết chuyện hộ khẩu thì sau này sẽ gặp phiền phức.



Tô Đình Nghiêm không ngờ Tô Yên tới cửa vì chuyện hộ khẩu, nhìn thấy Tô Yên còn tuyệt tình hơn ông ta thì hừ một tiếng, cất tấm séc đi: “Tao sẽ sai người cắt khẩu.”



“Vậy thì cám ơn Tổng giám đốc Tô.” Tô Yên lãnh đạm nói: “Trong nhà còn có di vật của mẹ tôi, tôi muốn lấy đi.”



Di vật của mẹ rất quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK