Không sai, là người nắm quyền của nhà họ Lục.
Người phụ nữ đối diện lão đại là ai?
Trong lòng Vạn Nhất vô cùng tò mò, lại kích động.
Mùa xuân của lão đại sắp đến rồi.
Tô Yên ăn xong, thấy Lục Cận Phong không ăn gì mấy, còn cô lại ăn rất nhiều, hơi ngại ngùng: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Lục Cận Phong lắc đầu, ý tứ sâu xa nói: “Tối hôm qua ăn no quá.”
Lúc đầu, Tô Yên còn chưa phản ứng kịp, khi cô hiểu ý trong lời nói của Lục Cận Phong thì mặt lập tức đỏ lên.
Mức độ điên cuồng tối qua không hề kém tối hôm trước chút nào.
“Tôi, tôi ăn no rồi.” Tô Yên vừa nói xong, lại cảm thấy hình như lại nói sai rồi.
Quả nhiên, cô nghe thấy Lục Cận Phong cười hi hi nói: “Ừm, xem ra Yên Yên rất hài lòng với lực chiến đấu của tôi.”
Hai chữ Yên Yên đánh thẳng vào lòng cô.
“Tôi không có ý đó.” Tô Yên hận không thể tìm lỗ nào đó mà chui xuống.
Sao lại càng bôi càng đen thế này.
Nhưng không thể không thừa nhận, phương diện đó của Lục Cận Phong đúng là rất mạnh mẽ.
Khi ý thức được mình đã bị dắt mũi, Tô Yên mau chóng hoàn hồn, vừa định mở miệng thì nhìn thấy một người ông lạ mặt đi qua đây.
“Lão đại.”
Vạn Nhất thật sự không nhịn được nữa, vẫn là đi qua góp vui.
Bên cạnh lão đại có phụ nữ, chuyện này lại để anh ta gặp được, sao có thể bỏ đi như vậy chứ?
Nếu tin tức này để đám anh em biết, có lẽ sẽ khiến không ít người kinh ngạc.
Lục Cận Phong bình thản liếc Vạn Nhất một cái, Tô Yên tò mò hỏi: “Bạn anh à?”
“Không thân lắm.” Giọng điệu của Lục Cận Phong vô cùng ghét bỏ, lại rất hờ hững, nhưng lại âm thầm cho Vạn Nhất một ánh mắt bảo anh ta đừng nhiều chuyện.
Vạn Nhất nghe thấy lời này, mắt trừng to lên.
Anh em mười mấy năm mà không thân lắm?
Thôi, nể tình lão đại đang hẹn hò với người đẹp, anh ta vẫn là nên biết điều mà phối hợp.
“Phải, không thân lắm, chỉ là bạn bè bình thường, bạn bè bình thường.” Vạn Nhất đánh giá Tô Yên một cái, vô cùng kinh ngạc: “Gọi tôi là Vạn Nhất là được.”
Có người đẹp nào mà Vạn Nhất chưa gặp qua, nhưng khi nhìn thấy Tô Yên, anh ta vẫn thấy kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô.
Tô Yên chỉ để mặt mộc, nhưng anh ta nhìn một cái đã kinh ngạc.
Vừa nghe thấy là bạn của Lục Cận Phong, Tô Yên mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, tôi tên Tô Yên.”
Tô Yên?
Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?
Không đợi Vạn Nhất nhớ ra, Lục Cận Phong đã bổ sung một câu: “Bạn gái của tôi.”
Chỉ bốn chữ nhẹ nhàng, lại khiến Vạn Nhất kinh ngạc há to mồm đến mức đủ nhét một quả trứng gà.
“Bạn, bạn gái?”
Vốn dĩ Vạn Nhất tưởng rằng lão đại đang hẹn hò với người đẹp, không ngờ anh lại giới thiệu chính thức như vậy.
Người nắm quyền của nhà họ Lục quen bạn gái rồi, cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa rồi.
Tô Yên xấu hổ cúi đầu, đúng là cô đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái với Lục Cận Phong, nên cũng ngại phản bác.
Đúng lúc này, An Hinh gọi điện thoại đến, Tô Yên mới ý thức được, tối hôm qua cô bỏ đi, ném An Hinh lại một mình ở quán bar.
Sau khi cúp máy, Tô Yên nói: “À, tôi phải đi gặp bạn tôi, tối qua tôi đã bỏ cậu ấy lại quán bar. Chiều nay anh còn phải chở khách nữa đúng không, vậy tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa.”
Lục Cận Phong làm một bạn trai đúng nghĩa: “Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi.” Tô Yên chỉ chỉ điện thoại: “Chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.”
Lúc nãy hai người đã trao đổi số điện thoại rồi.
“Được.” Lục Cận Phong cũng không ép buộc cô.
Tô Yên gọi xe rời đi. Sau khi cô đi rồi, Vạn Nhất mới hoàn hồn.
“Em mới nhớ ra, không phải cô cả của nhà họ Tô bị anh huỷ hôn tên là Tô Yên sao? Cô gái lúc nãy là cô cả của nhà họ Tô?”
Lục Cận Phong: “Không sai.”
Vạn Nhất kinh ngạc nói: “Lão đại, hôm trước anh bảo người khác đi từ hôn, hôm sau anh lại đi hẹn hò với người ta, anh đang làm gì vậy?”
Lục Cận Phong cong khoé môi: “Cô ấy nói cậu cả nhà họ Lục bị huỷ dung và què chân, là một tên chết yểu, không sống được bao nhiêu năm nữa, nên thà chết cũng không chịu gả.”
“Đây không phải là tin đồn mà anh bảo người khác truyền ra ngoài sao.” Vạn Nhất nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lão Đại, anh đừng quên, ba người vợ đã “chết” của anh, bên ngoài đều đồn là do bị anh ngược đãi đến chết, bây giờ cả Đế Đô cũng không có mấy cô gái dám gả cho anh, ông cụ mới chỉ đích danh con gái nhà họ Tô.”
“Quên rồi.” Giọng điệu Lục Cận Phong bay bổng, nhìn theo hướng Tô Yên rời đi, trong mắt có chút dịu dàng: “Dưa hái xanh không ngọt, vợ của mình thì phải tự theo đuổi mới thú vị.”
Vạn Nhất kinh ngạc không thôi: “Lão đại, ý của anh là, bây giờ anh đang theo đuổi cô Tô? Đây không phải là làm chuyện thừa thãi sao? Cô Tô không biết thân phận của anh?”
Đã lấy người ta rồi, thế mà đòi huỷ hôn, sau đó lại theo đuổi, đây không phải là làm chuyện thừa thãi thì là gì?
“Rất thú vị đấy.” Trong mắt Lục Cận Phong tràn đầy hứng thú: “Một FA như cậu, không hiểu đâu.”
Vạn Nhất: “…”
Rốt cuộc ai mới là FA ngàn năm thật sự?
Không phải chỉ mới yêu đương hai ngày thôi sao.
Yêu đương thì hay lắm sao?
Nhưng mà, yêu đương thật sự rất hay ho.
Người nắm quyền của nhà họ Lục yêu đương, lại càng hay ho hơn.
Vạn Nhất vẫn nhiều chuyện thêm một câu: “Lão đại, anh bảo người ta đi huỷ hôn, đây đã chuyện nằm ngoài kế hoạch, nếu lại bị mấy người đó phát hiện anh và cô Tô ở bên nhau, vậy thì sẽ rất bất lợi với kế hoạch.”
Đôi mắt của Lục Cận Phong híp lại một cách nguy hiểm: “Tôi có chừng mực.”
“Lão đại, anh làm thật à?” Vạn Nhất tưởng lão đại chỉ là chơi đùa, nhưng nhìn dáng vẻ thì không giống như vậy: “Nếu mấy người đó biết cô Tô…”
“Ai không sợ mất mạng thì cứ đâm đầu vào cái chết.” Giọng điệu lạnh lùng của Lục Cận Phong tràn đầy sát khí.
Trong lòng Vạn Nhất chấn động.
Lục Cận Phong không nên có điểm yếu.
Cũng không thể có.
Rốt cuộc cô Tô đó có ma lực gì?
Vạn Nhất rất ngạc nhiên, nhưng cũng vui mừng thay cho lão đại.
Trong những năm này, ngoại trừ người đó, đây là lần đầu tiên anh ta thấy lão đại để tâm đến một cô gái như vậy.
Có lẽ đây không phải là một chuyện xấu.
Vạn Nhất thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ đến lời nói lúc nãy của Tô Yên: “Lão đại, lúc nãy cô Tô nói anh phải đi chở khách?”
“Ừ.” Lục Cận Trong lắc lắc chìa khoá xe trong tay: “Bây giờ tôi là một tài xế công nghệ, tôi phải đi kiếm tiền nuôi vợ đây.”
Trong giọng của anh tràn đầy mùi chua khi yêu đương và sự tự hào khi có bạn gái.
Nói xong, Lục Cận Phong đi về phía chiếc xe giá mười mấy vạn đang dừng bên đường.
Vạn Nhất lại kinh ngạc đến rớt cằm lần nữa.
Vì để theo đuổi con gái, lão đại thật dám làm.
Xe dùng để đi mua đồ ăn của bảo mẫu nhà họ Lục cũng phải mấy trăm vạn.
Bây giờ người có tiền đều chơi như vậy sao?
Trước đó lão đại bảo anh ta chuẩn bị một chiếc xe rẻ tiền là để theo đuổi vợ sao?
Lục Cận Phong kéo cửa xe ra, lại bổ sung một câu: “Sau này ở trước mặt cô ấy, đừng nói lung tung.”
Ước muốn sống sót của Vạn Nhất vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Anh ta làm động tác khóa miệng: “Đảm bảo miệng sẽ kín kẽ.”
Lục Cận Phong lên xe, mở danh bạ ra, đổi số điện thoại của Tô Yên thành “Mèo hoang nhỏ”, sau đó lại gửi một tin nhắn cho người có tên là Emily: Mỗi tháng đúng hạn chuyển vào thẻ tôi một vạn hai.”
Bộ phận thư ký của Tập đoàn Lục Thị, Emily nhận được mệnh lệnh của cấp trên, hơi ngây ra với con số một vạn hai này.
Có phải ông chủ đã gõ thiếu vài số không rồi không?
Đúng vậy, chắc là ông chủ đã gõ thiếu vài số không rồi, ít nhất phải là một ngàn hai trăm vạn mới đúng.
Emily lập tức trả lời: Vâng, ông chủ.