Sắc mặt anh ta thay đổi, nhanh chóng chạy qua chỗ Trần Tố Anh.
Trần Tố Anh nằm dưới đất, hai mắt trừng to, vẻ mặt tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ, đã không còn hơi thở nữa.
Cũng có nghĩa là, trước khi Trần Tố Anh chết, bà ấy nhất định đã nhìn thấy việc gì đó khiến bà ấy hoảng sợ đến khó có thể tin được.
Nên mới khiến bà ấy chết không nhắm mắt.
Trong đầu Vạn Nhất trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, kiểm tra phần bụng của Trần Tố Anh.
Lâu Doanh chạy đến: “Gà luộc, dì Trần sao vậy?”
“Phần bụng bị đâm hai nhát dao, đã… chết rồi.” Vạn Nhất chán nản ngồi trong mưa.
Vào lúc này, một chiếc xe chạy đến, phanh gấp một tiếng khiến nước bắn tung toé, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai.
Cửa xe mở ra, người bước xuống xe chính là Lục Cận Phong.
Khắp nơi trên người Lục Cận Phong đều bị thương, còn nặng hơn lần Lục Thừa Mẫn tìm người vây đánh anh.
Sau khi Lục Cận Phong giải quyết xong người của Hùng Sư, đến được đây hoàn toàn là nhờ vào ý chí chống đỡ.
“Mẹ!”
Lục Cận Phong nhìn thấy Trần Tố Anh nằm dưới đất, loạng choạng chạy qua, máu tươi thuận theo nước mưa chảy ra xa.
Vạn Nhất nhường chỗ: “Đại ca.”
Lục Cận Phong nhìn Trần Tố Anh, đôi chân bỗng chốc mềm đi, quỳ xuống đất, anh run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở ở mũi của Trần Tố Anh.
Đã không còn hơi thở nữa.
Quai hàm Lục Cận Phong căng chặt, một tay nắm chặt lại, cố gắng đè nén sự đau đớn trong tim, đưa tay vuốt cho mắt Trần Tố Anh nhắm lại.
Sau khi làm xong, Lục Cận Phong đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.
“Đại ca.” Vạn Nhất hoảng loạn, mau chóng đỡ anh lại.
Đây là lần đầu tiên Vạn Nhất thấy Lục Cận Phong yếu ớt đến vậy, cả người đều bị thương, một bên mắt còn bị sưng, gần như không nhìn thấy đường, trên đầu còn có máu.
Muốn chạy thoát khỏi đám lính đánh thuê quốc tế, làm sao có thể không bị gì được.
Trận mưa lớn này mưa suốt một đêm.
Cảnh sát đến nơi, trích xuất camera, cuối cùng khẳng định Tô Yên là hung thủ giết người.
Bây giờ Tô Yên đã mất tích, phía cảnh sát đang truy nã cô.
Lúc Vạn Nhất và Lâu Doanh đến, đúng là đã nhìn thấy Tô Yên, không, chính xác mà nói là nhìn thấy một người rất giống Tô Yên, hai người không hề nghi ngờ gì, lúc cảnh sát thẩm vấn, đều đồng thanh nói: “Đó không phải là chị tôi.”
Vạn Nhất cũng nói: “Đó không phải là chị dâu của tôi.”
Người phụ trách vụ án này là Lãnh Phùng.
Lãnh Phùng đã khôi phục chức vụ, anh ta bày ra tư thế giải quyết việc chung: “Lời khai của hai người không đủ tin cậy, hai người có thể bị nghi ngờ bao che cho tội phạm.”
Người phụ trách vụ án này là Lãnh Phùng.
Lãnh Phùng đã khôi phục chức vụ, anh ta bày ra tư thế giải quyết việc chung: “Lời khai của hai người không đủ tin cậy, hai người có thể bị nghi ngờ bao che cho tội phạm.”
“Cái rắm.” Lâu Doanh tức đến chửi thề: “Người đó chắc chắn không phải là chị tôi, tôi lấy nhân phẩm của mình ra đảm bảo.”
Lãnh Phùng thật sự không nhịn được nữa, nói: “Nhân phẩm của cô hình như cũng không tốt lắm.”
Lâu Doanh: “…”
“Đội trưởng Lãnh, tốt xấu gì chúng ta cũng từng làm việc với nhau, sao anh lại không tin tôi chứ? Tôi chắc chắn là nhận ra chị tôi.”
Lãnh Phùng nói: “Trong camera quay rất rõ ràng, người giết Trần Tố Anh chính là Tô Yên, bây giờ Tô Yên đang bị truy nã, chỉ cần bắt được người về là có thể kết án.”
Cầu Nhị Tiên có đến mấy camera, thế nhưng nơi Tô Yên bị đánh ngất lại là nơi camera bị hỏng.
Lâu Doanh tức giận: “Đây không phải là xem mạng người như cỏ rác sao? Không phải chỉ là có một gương mặt giống y như chị tôi thôi sao? Tôi cũng làm được, anh nhìn đây.”
Lâu Doanh lấy mặt nạ da người ra, dễ dàng biến thành Tô Yên ngay trước mặt Lãnh Phùng.
Lúc đó còn có mấy cảnh sát khác đang nhìn, bọn họ đều là những đồng nghiệp trước đây của Lâu Doanh.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, chuyện này còn hay hơn ảo thuật biến hình nữa.
Một đồng nghiệp kinh ngạc nói: “Hay quá, Lâu Doanh, sao trước đây tôi không biết cô có bản lĩnh này nhỉ. Sớm biết vậy, lúc chúng tôi phá án có thể giảm bớt việc rồi, với kỹ năng này của cô, đi làm gián điệp là thích hợp nhất, chắc chắn có thể gia tăng tỷ lệ phá án.”
Lãnh Phùng cũng ngạc nhiên, nhưng mà…
“Cho dù như vậy, cũng không thể chứng minh người giết Trần Tố Anh không phải là Tô Yên. Lâu Doanh, cô không cần nói nữa, chúng tôi nhất định phải bắt được người về, thẩm vấn rồi mới biết, đây là quy trình.”
Trần Tố Anh chết rồi, đây là một vụ án hình sự, sao có thể bởi vì hai ba câu của Lâu Doanh, không cần thẩm vấn, mà phán Tô Yên vô tội chứ.
Lâu Doanh còn định nói gì đó, Vạn Nhất đã kéo cô ấy lại: “Lâu Doanh, bọn họ có quy định làm việc của họ, bây giờ chị dâu mất tích rồi, dù sao cũng phải tìm được người.”
Lâu Doanh hiểu đạo lý này, nhưng bây giờ Tô Yên trở thành nghi phạm, cô ấy thật sự không thể bình tĩnh được, gạt Vạn Nhất ra: “Đội trưởng Lãnh là bạn thân của anh, đương nhiên là anh nói giúp anh ta rồi.”
Lâu Doanh nói xong thì đi ra ngoài.
Vạn Nhất: “…”
Lãnh Phùng: “…”
Đám đồng nghiệp: “…”
Lãnh Phùng và Vạn Nhất là bạn thân?
Lượng thông tin này lớn quá, ánh mắt mọi người nhìn Lãnh Phùng và Vạn Nhất có hơi khác thường.
Lãnh Phùng vờ ho một tiếng: “Đi làm việc đi, đứng ở đây làm gì? Tiền thưởng tháng này các người đừng hòng nghĩ tới.”
Vừa nghe trừ tiền thưởng, mọi người lập tức ra ngoài làm việc.
Lãnh Phùng hỏi: “Lục Cận Phong tỉnh lại chưa?”
Vạn Nhất phỉ nhổ: “Trời vừa sáng đã bị các người gọi đến đây rồi, tôi còn chưa kịp đi thăm đại ca, sao tôi biết được.”
Lãnh Phùng híp híp mắt: “Sao tôi cảm thấy, giọng điệu nói chuyện của cậu là Lâu Doanh ngày càng giống nhau vậy.”
Hai người này đều tỏ vẻ bất mãn với anh ta.
Anh ta cũng bất lực, trên người anh ta mặc cảnh phục thì phải làm theo quy tắc, không thể thiên vị được.
“Người chết là mẹ của Lục Cận Phong, người bị tình nghi lại là vợ của Lục Cận Phong.” Trên mặt Lãnh Phùng cũng tỏ vẻ đồng tình, nói: “Đến bệnh viện xem trước.”
Đương nhiên Vạn Nhất cũng đi theo đến bệnh viện.
Anh ta quen Lục Cận Phong lâu như vậy, lần này có lẽ là kiếp nạn lớn nhất mà Lục Cận Phong gặp phải.
Con trai nhỏ còn chưa tìm được, mẹ thì đã chết, còn vợ lại trở thành người bị tình nghi và mất tích.
Con trai nhỏ còn chưa tìm được, mẹ thì đã chết, còn vợ lại trở thành người bị tình nghi và mất tích.
Bệnh viện.
Lục Cận Phong vừa tỉnh lại, trong mắt đầy tơ máu màu đỏ, lúc anh vừa mở mắt ra, giống như một con thú ngủ say vừa tỉnh dậy, cả người đều bao trùm hơi thở tàn ác đáng sợ.
Lãnh Phùng làm việc theo quy trình, thẩm vấn theo quy định: “Anh Lục, về việc Tô Yên đâm chết mẹ anh…”
Lãnh Phùng còn chưa nói xong, Lục Cận Phong đã lạnh lùng cắt ngang: “Vợ tôi không thể nào là hung thủ giết chết mẹ tôi được.”
Dù cho có camera, dù cho phía cảnh sát có chuyên gia đến phân tích kỹ thuật, thông qua ngôn ngữ môi mà hiểu được nội dung tranh chấp giữa hai người vào lúc Trần Tố Anh bị giết, bởi vì mất đi đứa con mà Tô Yên nổi lên ý muốn giết Trần Tố Anh, Lục Cận Phong vẫn không tin.
Lục Cận Phong kiên trì tin rằng, việc này không phải do Tô Yên làm.
Một câu nói này của Lục Cận Phong khiến Lãnh Phùng không hỏi tiếp được nữa.
Hơn nữa cũng không đợi Lãnh Phùng hỏi tiếp, Lục Cận Phong đã nghiêm giọng nói: “Vạn Nhất, tiễn khách.”
Cảm xúc của Lục Cận Phong không ổn định, Vạn Nhất nói: “Lãnh Cục Băng, cậu vẫn nên về trước đi.”
Lãnh Phùng nhíu mày: “Vậy tối chút tôi lại đến.”
Lãnh Phùng đi rồi, Lục Cận Phong nói với Vạn Nhất: “Chuẩn bị cho tôi một cái máy tính.”
“Vâng.” Vạn Nhất cũng không hỏi, chỉ làm theo lời dặn.
Rất nhanh Vạn Nhất đã đem máy tính đến, Lục Cận Phong hack thẳng vào hệ thống giám sát, lấy hết tất cả camera ở gần cầu Nhị Tiên.
Vạn Nhất nhìn thấy Lục Cận Phong bị thương cả người, hỏi: “Đại ca, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đối phương đã thuê người của Hùng Sư.”
Vừa nghe thấy hai chữ Hùng Sư, Vạn Nhất lập tức kinh ngạc.
Lục Cận Phong có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi.
“Trước đây tôi đã đánh giá thấp Tần Nhã Hân rồi, lần này, ông đấy sẽ khiến cô ta đến được mà không về được.” Đáy mắt Lục Cận Phong lướt qua tia chết chóc, bây giờ việc quan trọng nhất không phải là đau lòng, cũng không phải là điều tra xem ai đã giết Trần Tố Anh, mà là tung tích của Tô Yên.
Cầu Nhị Tiên có một chỗ camera bị hỏng, mà là còn bị hỏng mấy tiếng trước khi vụ án xảy ra.
Lục Cận Phong dùng kỹ thuật để khôi phục, nhưng cũng chỉ có thể xem mấy tiếng trước khi vụ án xảy ra.
Lục Cận Phong xem camera ở gần quán bar, xe Tô Yên lái, Lục Cận Phong nhìn một cái đã nhận ra ngay, Lâu Doanh giả dạng thành Tô Yên đi vào quán bar, Lục Cận Phong cũng nhìn một cái đã nhận ra ngay đó không phải là Tô Yên.
Đương nhiên, anh cũng có thể nhận ra ngay người giết Trần Tố Anh không phải là Tô Yên.
Đôi mắt Lục Cận Phong nhìn chằm chằm màn hình máy tính, xe của Tô Yên chạy theo một chiếc xe con.
Đó là một chiếc xe có biển số giả.
Vạn Nhất nhìn thấy hình ảnh trong camera, nói: “Sao Lãnh Cục Băng bọn họ lại không trích xuất đoạn camera này.”
“Đoạn này bị người khác phá hỏng rồi, tôi vừa mới khôi phục, ở giữa thiếu mất ba phút, không xem kỹ thì sẽ không dễ dàng phát hiện ra.”
Sự sắp đặt tối qua không hoàn toàn là hoàn mỹ, cũng có rất nhiều sơ hở, cộng thêm việc Lâu Doanh giả dạng thành Tô Yên đi vào quán bar, lại càng để lộ nhiều sơ hở, trước sau không thể nào toàn vẹn được.
Trên đời này, không thể nào có ba Tô Yên.