Hạ Vũ Mặc có chút khinh bỉ, bĩu môi: “Chú, chú một bó tuổi rồi, còn bắt con gọi là anh, chú không thấy xấu hổ hả?”
Nghe xong, Tô Yên xuýt chút nữa thì cười ra tiếng.
Quả thật Lục Cận Phong đã hơn ba mươi tuổi, bắt một đứa bé bốn tuổi gọi mình là anh, không phải quá giả trân sao?
“Chú già như vậy à?” Giọng điệu Lục Cận Phong có chút buồn bực.
Nhưng vì Lục Cận Phong đeo khẩu trang, không thấy được biểu cảm, nên Tô Yên không biết Lục Cận Phong đang vui hay tức giận: “Tổng giám đốc Lục, theo như thông tin chính thức, cậu đã ba mươi bốn tuổi, độ tuổi trung niên.”
Lục Cận Phong đột nhiên im lặng, làm hại Tô Yên còn tưởng mình nói sai, cẩn thận quan sát Lục Cận Phong, lại chợt nghe được: “Chỗ này đi.”
Tô Yên nhìn theo ánh mắt của Lục Cận Phong, bên cạnh đúng là Biệt Viện Tiểu Trù.
Ăn chỗ này á?
Tiền trong ví cô không đủ.
Tô Yên nuốt nước bọt, nói: “Tổng giám đốc Lục, Ăn ở đây có đắt quá không? Tôi sợ đến lúc đó không trả nổi, ba người chúng ta sẽ bị giữ lại.”
Lục Cân Phong nhếch môi: “Không phải ba, mà là hai người và một đứa nhỏ.”
Cũng đúng, ai dám giữ Lục Cận Phong ở lại chứ.
“Mở cốp lấy xe lăn đến đây.”
“Cái gì?” Nhất thời Tô Yên không kịp phản ứng.
Lục Cận Phong duỗi chân ra: “Chân tôi bị què, cô thấy người nào chân bị què tự đi được chưa?”
“Rõ ràng là giả…” Tô Yên nghĩ đến Lục Cận Phong không muốn chuyện mình giả què bị bại lộ, nên vẫn đi lấy xe lăn: “Vâng.”
Vừa mới đặt xuống, Lục Cận Phong yên vị ngồi lên: “Đi thôi.”
Đây là coi cô như Hạ Vũ mà sai bảo?
Hạ Vũ Mặc đảo mắt, thông minh đứng ở phía sau xe lăn, cười hì hì nói: “Chú, để con đẩy chú.”
Xe lăn rất nhẹ, đẩy một chút cũng không mệt.
Tô Yên cười nói: “Tiểu Vũ, cẩn thận tí, đừng đẩy chú ngã xuống mương.”
“Chị yên tâm, em rất cẩn thận.”
Tô Yên đi phía trước, vẻ mặt Lục Cận Phong âm u, nhưng vì đeo khẩu trang, không ai thấy được vẻ mặt của anh, nên anh chỉ có thể hờn dỗi với chính mình.
Hạ Vũ Mặc cười ha ha rồi khịt mũi một tiếng: “Chú nói không theo đuổi chị mà ngay cả khổ nhục kế chú cũng dùng, hừ, chị là của con, con không nhường cho chú đâu.”
Nó sẽ không để Lục Cận Phong tiếp cận chị nó.
Lục Cận Phong: “…”
“Nhóc con, đủ lông đủ cánh rồi, muốn giành phụ nữ với chú?”
“Coi như vậy đi.” Hạ Vũ Mặc lẩm bẩm nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cùng cạnh tranh công bằng, đừng coi con là con nít mà ức hiếp, cũng không được chơi xấu.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười, anh không những bị một đứa con nít gài vào bẫy, mà còn bị đứa con nít đó bắt cạnh tranh công bằng với nó.
“Tổng giám đốc Lục, tiểu Vũ, hai người nhanh lên.” Tô Yên ở phía trước hét lớn, nào biết phía sau có một anh bạn nhỏ vì cô mà tranh giành với Lục Cận Phong.
“Chị ơi, em đến đây.” Hạ Vũ Mặc dùng sức, đẩy Lục Cận Phong chạy như bay.
Hà Vũ Mặc chỉ chọn những chỗ gồ ghề, có đá, hơi dốc mà đẩy.
Lục Cận Phong bị sốc, mông cũng tê rần, anh đường đường là người đứng đầu Tập đoàn Lục Thị, lại bị một đứa nhóc hơn bốn tuổi trêu chọc, nếu truyền ra ngoài sẽ trở thành chuyện cười mất.
Anh không nên so đo với một đứa con nít.
Cả đời này Lục Cận Phong cũng chưa từng nghĩ đến, tình địch của mình không những chỉ là một đứa con nít chưa đủ lông đủ cánh, mà lại còn vô cùng xảo quyệt hệt như một con hồ ly nhỏ.
Lục Cận Phong đặt chỗ xong, ba người trực tiếp đi vào, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tất cả đều là những món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng, giá cả đương nhiên không cần phải nói.
Phí phục vụ ở nhà hàng này, đều trả bằng tiền sinh hoạt mấy tháng của Tô Yên.
Hạ Vũ Mặc thật sự rất đói, ăn không ít, sau khi đánh chén no say xong lại bắt đầu quay sang chọc tức Lục Cận Phong, nó bưng chén nhỏ, mút một thìa bánh gato đút cho Tô Yên: “Chị ơi, há miệng, a.”
Làm sao Tô Yên không biết được suy nghĩ của Hạ Vũ Mặc cơ chứ, cô vui vẻ phối hợp.
Tạo thành một khung cảnh tràn đầy “ý vui”.
Hạ Vũ Mặc giống như hạt dẻ cười, từ khi nhận nuôi Hạ Vũ Mặc, Tô Yên cũng cười nhiều hơn.
Đút Tô Yên xong, Hạ Vũ Mặc được tiện nghi còn khoe mã, nhìn Lục Cận Phong nói: “Chị thích ăn gì em đút?”
“Chút tài mọn.” Lục Cận Phong hừ lạnh một tiếng: “Tô Yên, đẩy tôi đi nhà vệ sinh.”
Tô Yên trợn mắt: “Tổng giám đốc Lục, cậu không tự đi được à? Hơn nữa, nam nữ khác nhau, sao tôi có thể đẩy cậu vào nhà vệ sinh nam được.”
Anh cũng đâu phải con nít mới lên ba, đi nhà vệ sinh cũng cần người đi theo.
Lục Cận Phong không chút để ý nói: “Tôi quen biết rất nhiều người ở Biệt Viện Tiểu Trù, thật không tiện, nếu cô không muốn tiền thưởng tháng sau, cũng có thể…”
“Tôi đi.”
Tô Yên lập tức đứng dậy đẩy Lục Cận Phong đi.
Bây giờ cô thiếu nhất là tiền, nuôi thêm một đứa nhỏ, khắp nơi đều cần dùng tiền, cô không thể bỏ qua vụ làm ăn này được.
Hơn nữa ra vào Biệt Viện Tiểu Trù đều là những nhân vật có máu mặt, nếu để bọn họ phát hiện Lục Cận Phong giả què, sẽ rất phiền phức.
Lục Cận phong đắc ý, nhếch môi nhìn Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc thở phì phò: “Chú nói dối.”
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên: “Thật sự rất gấp.”
Tô Yên cũng không quan tâm Lục Cận Phong có nói dối hay không, nghiêm túc nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, em ngoan ngoãn đợi ở đây một lát, bọn chị sẽ trở lại ngay thôi.”
Hạ Vũ Mặc vẫn là nghe lời Tô Yên, bĩu môi nói: “Được rồi.”
Cho dù nó có oan ức cũng phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Ở nơi Tô Yên không nhìn thấy, Lục Cận Phong ra dấu với Hạ Vũ Mặc, anh còn đắc ý hơn Hạ Vũ Mặc vừa rồi.
Hạ Vũ Mặc tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tròn trịa, mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.
Hạ Vũ Mặc khịt mũi một tiếng, quay đầu sang chỗ khác: “Ấu trĩ.”
Gừng càng già càng cay.
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong ra đến ngoài cửa, mới nhớ bên trong phòng riêng cũng có nhà vệ sinh.
“Tổng giám đốc Lục, cậu so đo với một đứa nhỏ, không phải quá ấu trĩ sao?”
Lục Cận Phong vô cùng thành thật nói: “Tôi gấp thật mà.”
Tô Yên: “…”
Tô Yên đẩy đến chỗ rẽ, thì đụng phải hai vợ chồng Lý Mộc Sinh.
Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam vừa dùng bữa xong, mới ra khỏi phòng riêng, thì bất ngờ gặp được Tô Yên đang đẩy Lục Cận Phong.
“Cha nuôi, mẹ nuôi.” Tô Yên cười chào hỏi.
“Tiểu Yên.” Lưu Tuyết Lam nhìn thấy Tô Yên vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Tô Yên, oán trách nói: “Tiểu Yên, sao mấy ngày nay không thấy con đến thăm mẹ nuôi?”
Tô Yên cũng biết phải trái nói: “Dạo này con có chút chuyện, định khi nào xong sẽ đến thăm mẹ nuôi.”
Lý Mộc Sinh trao đổi ánh mắt với Lục Cận Phong, ông ta tiến lên nắm lấy tay của Lưu Tuyết Lam: “Chúng ta còn phải đưa tiễn Tổng giám đốc Lưu, tiểu Yên cũng đang vội, chờ khi nào rảnh hai người nói chuyện sau.”
Nói xong, Lý Mộc Sinh mỉm cười với Tô Yên: “Tiểu Yên, nhớ thường xuyên về thăm nhé, cha với mẹ nuôi có chuyện phải đi trước đây.”
“Vâng, cha nuôi mẹ nuôi, hai người mau đi đi.”
Lý Mộc Sinh rất có nhãn lực, nào dám quấy rầy hai người Lục Cận Phong và Tô Yên.
Ông ta vui mừng, gặp hai người quả thật là chuyện tốt.
Chờ hai vợ chồng Lý Mộc Sinh đi khỏi, Tô Yên mới cảm thấy có chỗ không đúng, cô và Lục Cận Phong ở chung với nhau, Lý Mộc Sinh không thấy ngạc nhiên sao?
Thậm chí ngay cả một câu cũng không hỏi.
“Tô Yên.” Lục Cận Phong nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô Yên lấy lại bình tình, đẩy Lục Cận Phong đến cửa nhà vệ sinh nam rồi nói: “Cậu tự vào đi, tôi không đẩy nữa đâu.”
Lục Cận Phong điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho cô.”
Tô Yên: “…”