Đồng thời, sự tức giận đã đạt đến giới hạn.
“Lục Gia Hành, ông dám động vào Yên Yên thử xem, ông đây giết ông.”
Lục Cận Phong cực kỳ đau lòng cũng cực kỳ phẫn nộ, gọi thẳng tên họ. Đó chính là người phụ nữ anh nâng trong lòng bàn tay, thậm chí anh cũng không nỡ chạm vào một cái, một gã như Lục Gia Hành dám tổn thương người phụ nữ của anh, chán sống.
Máu trên người Tô Yên đều dính hết lên Tần Nhã Hân. Tần Nhã Hân chảy máu ồ ạt, máu vẫn men theo tảng đá chảy xuống.
Lục Gia Hành nhìn thấy nhiều người đến như vậy cũng không sợ, trái lại còn nở nụ cười: “Cháu trai cả, cuối cùng mày cũng tới rồi, thật là tốt, hôm nay tao đưa vợ chồng hai đứa cùng nhau xuống địa ngục, để cho hai đứa làm một đôi vợ chồng quỷ ở dưới địa phủ, nhìn xem, chú hai thật là tốt với mày.”
Lục Gia Hành một tay xách Tô Yên dậy, hai người đứng ngay bên vách núi. Ông ta dùng Tô Yên để uy hiếp khiến Lục Cận Phong không dám đi tới.
Lãnh Phùng và lính cứu hỏa cũng từng gặp qua những pha nguy hiểm, nhưng như trường hợp người bị bắt cóc vừa mới sinh con trên đất một vũng máu thế này vẫn là lần đầu tiên gặp.
Lục Cận Phong tức giận chỉ vào Lục Gia Hành, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: “Thả người ra, tôi đếm đến ba.”
“Cháu trai cả, mày khiến tao mất đi con trai, mất đi mọi thứ, tao sẽ cho mày cũng nếm thử nỗi đau mất đi tình yêu chân thành, làm cho mày đau đớn không muốn sống.”
Lục Gia Hành điên cuồng cười to: “Ha ha, cháu trai cả, tao biết mày yêu người phụ nữ này, chỉ khi người phụ nữ này chết, mày mới cảm nhận được cái gì gọi là đau khổ.”
Sức tay Lục Gia Hành tăng thêm, bóp chặt cổ Tô Yên. Tô Yên bị siết đến nỗi sắc mặt đỏ lên, hô hấp khó khăn.
“Lục Thừa Mẫn như thế là đáng đời.” Lục Cận Phong không sợ uy hiếp của Lục Gia Hành, từng bước tới gần, miệng đếm: “Một, hai…”
“Mày đừng tới đây. Lùi lại, nếu không tao sẽ đẩy nó xuống ngay.” Tận sâu đáy lòng Lục Gia Hành là kiêng kỵ Lục Cận Phong, nhìn Lục Cận Phong đi tới, trong lòng ông ta là sự hoảng hốt.
Lãnh Phùng giữ chặt Lục Cận Phong: “Anh đừng đi qua, kích động Lục Gia Hành thì ông ta sẽ thật sự đẩy người xuống.”
Đây là một cuộc chiến tâm lý, Lục Cận Phong cũng không muốn bức bách Lục Gia Hành thật, nếu không thật sự sẽ làm hại Tô Yên.
Lục Cận Phong và Lãnh Phùng âm thầm trao đổi ánh mắt, Lãnh Phùng nói với Lục Gia Hành: “Lục Gia Hành, ông thả người ra trước, chúng tôi sẽ xử lý khoan hồng với ông, biểu hiện ở trong đó của Lục Thừa Mẫn rất tốt, đã được giảm án, ông làm như vậy không chỉ không giúp được cậu ta mà có khi còn hại cậu ta.”
Khi Lãnh Phùng phân tán lực chú ý của Lục Gia Hành, Lục Cận Phong nhân cơ hội tới gần, tìm thời cơ cứu Tô Yên.
Trời đổ mưa to, Tô Yên nhìn vách núi phía sau, nếu Lục Cận Phong tới gần nữa, nói không chừng sẽ cùng nhau đồng quy vu tận.
Tô Yên âm thầm lắc đầu với Lục Cận Phong, ý bảo anh đừng tới, không cần quan tâm đến cô.
Lục Gia Hành vừa nghe Lục Thừa Mẫn được giảm án, vô cùng vui mừng: “Thật sao? Thừa Mẫn được giảm án bao nhiêu năm? Khi nào nó có thể ra ngoài? Chỉ cần mấy người thả Thừa Mẫn ra, tôi sẽ thả hai người phụ nữ này.”
“Lần này giảm án không ít, Lục Gia Hành, ông thả người ra, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại sắp xếp cho con trai ông nói chuyện với ông, đã lâu rồi ông không gặp con trai, chắc chắn là rất nhớ cậu ta.” Lãnh Phùng sử dụng chiến tranh tâm lý, đánh bài tình thân.
“Được rồi, bây giờ cậu gọi điện thoại, tôi muốn nói chuyện với con trai tôi.” Lục Gia Hành đã rất lâu không gặp Lục Thừa Mẫn.
Từ khi Lục Thừa Mẫn bị kết án, ông ta vẫn âm thầm tìm cơ hội báo thù.
“Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện ngay.” Lãnh Phùng lấy di động ra, giả vờ gọi điện cho bên phía nhà tù.
Lục Cận Phong cũng nhân cơ hội tới gần Lục Gia Hành, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng cố tình ngay khi Lục Cận Phong ra tay, Tần Nhã Hân tỉnh lại, cô ta mở mắt nhìn thấy Lục Cận Phong, hết sức mừng rỡ: “Anh Cận Phong, anh tới cứu em sao? Em đã biết là anh sẽ không không quan tâm em mà, trong lòng anh có em.”
Lời nói của Tần Nhã Hân đã kinh động đến Lục Gia Hành, ông ta phát hiện mình bị lừa, một tay siết Tô Yên lui về phía sau: “Tụi mày lừa tao, muốn cứu con đàn bà hèn hạ này hả, nằm mơ.”
Trái tim Lục Cận Phong cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi, chân của Tô Yên và Lục Gia Hành đã giẫm lên vách núi, chỉ cần nửa bước là sẽ ngã xuống.
Mà lúc này, Chu An đi theo Lục Cận Phong đến nhìn thấy Tần Nhã Hân nằm bên vách núi cùng với đứa nhỏ bị nước mưa xối đầm đìa, anh ta nhất thời cảm nhận được một cơn giận dữ xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Cô hai, con trai của tôi.”
Chu An đỏ mắt trực tiếp chạy tới.
Lục Gia Hành nhìn thấy Chu An đi tới, trong lòng hoảng hốt, lui về phía sau, dưới chân giẫm lên khoảng không, trực tiếp kéo theo Tô Yên rơi xuống vách núi.
Gân xanh trên trán Lục Cận Phong nổi lên, ra sức nhảy vọt đến, tay bắt lấy dây thừng đang trói Tô Yên, tay khác nhanh chóng tóm lấy một cái cây trên vách đá, giữ chặt Tô Yên bằng một tay.
“Lục Cận Phong!” Hồn phách Tô Yên bị dọa bay mất sạch, Lục Gia Hành đã rơi xuống rồi: “Anh mau thả tay ra.”
Rễ cây đã có dấu hiệu muốn bật ra.
Lục Cận Phong thả tay thì anh mới có thể sống được.
Nhưng Lục Cận Phong làm sao có thể thả ra đây?
“Nắm chặt anh, anh ném em lên.”
Tần Nhã Hân nhìn thấy người mà Lục Cận Phong không màng đến thân để cứu chính là Tô Yên, khoảnh khắc ấy, cô ta biết ái mộ mười năm này là trò đùa.
Thân dưới của cô ta vẫn chảy máu mãi, và cô ta biết mình sắp chết rồi, không thể sống qua nổi hôm nay.
Chu An nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô ta, quan tâm hỏi: “Có sao không, vẫn ổn chứ? Cô hai đừng sợ, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay.”
Chu An vừa dứt lời, Tần Nhã Hân trực tiếp dùng hết một chút sức lực cuối cùng lăn xuống vách núi, dùng thân thể của mình nện thẳng xuống chỗ Tô Yên và Lục Cận Phong.
“Chết cùng nhau đi!”
Sự quyết tuyệt của Tần Nhã Hân đi ngược lại với dự liệu của mọi người.
Cuối cùng Lãnh Phùng vẫn là chậm một bước, anh ta chỉ có thể nhìn ba người cùng nhau rơi xuống vách núi.