“Tôi không đi, tôi không về đâu.” Tần Phương Linh giãy giụa vô ích.
Tô Yên cười nhìn Tần Phương Linh bị Tô Đình Nghiêm đưa đi, đáy lòng thở phào một hơi.
Với sự hiểu biết của cô về Tô Đình Nghiêm, khi trở về có lẽ Tần Phương Linh còn phải chịu không ít khổ.
Mà sau khi chuyện ngoại tình của Tần Phương Linh và Chu Hoàng Long bị bại lộ, Chu Hoàng Long cũng không còn hứng thú với Tần Phương Linh nữa, thậm chí là tránh né còn không kịp.
Ngoại tình đúng là rất kích thích, nhưng nếu làm to chuyện thì sẽ rất rắc rối.
Chu Hoàng Long là người có máu mặt, xem trọng nhất là danh tiếng của mình.
Khiến Tần Phương Linh mất đi chỗ dựa là Chu Hoàng Long, lại khiến bà ta không còn được Tô Đình Nghiêm yêu chiều nữa, một mũi tên trúng hai đích.
Đây cũng là mục đích của Tô Yên.
Đánh rắn đánh giập đầu.
Chuyện đã xong, Tô Yên định rời đi. Cô vừa đi đến chỗ ngoặt, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, không đợi cô nhìn người đó là ai thì đã bị kéo vào một căn phòng bao.
“Tô Yên, cô đang đùa với lửa đấy.”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Một giọng nam lành lạnh vang lên bên tai cô.
Tim Tô Yên căng lên, khi nhìn rõ là ai thì vô cùng ngạc nhiên: “Sở Hướng Nam, buông tôi ra.”
Tô Yên gạt Sở Hướng Nam ra, tức giận nói: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, cũng không liên quan đến anh.”
“Cô có biết mình đang làm gì không? Tô Yên, cô không đắc tội nổi với Tần Phương Linh, và cả Chu Hoàng Long đâu.”
“Vậy thì sao?” Tô Yên không phải không sợ, nhưng sợ thì có tác dụng thì chứ?
Cô không chọc vào Chu Hoàng Long, cũng đã nhẫn nhịn Tần Phương Linh rất nhiều lần, nhưng mà bọn họ vẫn muốn lấy mạng cô.
Nếu không phải lần trước cô mạng lớn, được Lục Cận Phong cứu, thì bây giờ cô đã là một cái xác khô rồi.
“Tô Yên, cô thay đổi rồi.” Sở Hướng Nam nhíu mày, tỏ vẻ rất thất vọng: “Cô chọc vào Chu Hoàng Long nổi sao? Người ta muốn giết chết cô thì chỉ đơn giản như giết chết con kiến thôi, tôi đang lo lắng cho cô đấy.”
Tô Yên cười lạnh nói: “Sở Hướng Nam, anh đừng nói mấy lời khiến tôi buồn nôn có được không? Không phải anh đang lo lắng chuyện của Chu Hoàng Long và Tần Phương Linh bị bại lộ, Tần Phương Linh không còn được yêu chiều, vậy Tô Vân cũng không còn giá trị lợi dụng, không ai có thể giúp anh giành lấy quyền thừa kế của nhà họ Sở sao.”
Từ phản ứng lúc nãy của Sở Hướng Nam, có lẽ anh ta đã biết chuyện của Chu Hoàng Long và Tần Phương Linh từ lâu rồi, mà chuyện này chắc chắn là do Tô Vân nói với anh ta.
Chỉ cần nghĩ một chút, Tô Yên đã có thể hiểu ra tại sao Sở Hướng Nam lại chắc chắn Tô Vân có thể giúp anh ta.
Nếu Chu Hoàng Long ra mặt, vậy vị trí quyền thừa kế của Sở Hướng Nam sẽ vững vàng.
Bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, sắc mặt của Sở Hướng Nam trở nên khó coi: “Tô Yên, quả nhiên là cô rất thông minh. Tôi cũng từng nói, tôi làm tất cả những chuyện này đều là vì chúng ta, vì để cho cô một cuộc sống tốt hơn, Cô đừng vì tôi mà chống đối với Tần Phương Linh và Tô Vân nữa, nhẫn nhịn thêm một chút, có được không?”
Tô Yên cười, chỉ là nụ cười không hề có chút ấm áp, mà vô cùng lạnh: “Sở Hướng Nam, có phải anh vẫn chưa tỉnh ngủ không, đang nằm mơ à? Tôi không có quan hệ gì với anh, tại sao phải vì anh mà chống đối với hai người họ? Anh nghĩ mình quan trọng lắm à.”
Tô Yên không hề cho Sở Hướng Nam chút mặt mũi, nói xong thì xoay người mở cửa phòng bao rồi đi ra ngoài.
“Tô Yên, cô đứng lại cho tôi.” Sở Hướng Nam không còn kiên nhẫn, nghiêm giọng hét lên.
Tô Yên thật sự đứng lại, nhưng không phải vì Sở Hướng Nam, mà là vì nhìn thấy một người.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Tô Yên không ngờ mình lại gặp được Tiểu Văn, Lý Văn ở đây.
Lần trước vì để đưa An Hinh đi, Tô Yên đã đá anh ta một cái.
Thấy Tô Yên đứng lại, Sở Hướng Nam tưởng rằng trong lòng cô vẫn còn mình, lúc nãy chỉ là đang giận dỗi anh ta mà thôi, nên giọng anh ta cũng dịu đi một chút: “Yên Yên, tôi biết trong lòng cô vẫn còn yêu tôi…”
“Im miệng.” Tô Yên liếc Sở Hướng Nam một cái, muốn trốn đi trước khi Lý Văn chưa thấy mình.
Đáng tiếc.
Đã trễ rồi.
Lý Văn đã nhìn thấy Tô Yên, hùng hổ đi đến: “Tô Yên, cô đứng lại cho tôi.”
Lần trước bị đá một cái, lại còn đập vào bàn, đầu anh ta chảy máu, bị chấn động não nhẹ.
Lý Văn ở trong bệnh viện một tuần, lại bị người nhà nhốt ở trong nhà. Anh ta không biết tại sao người nhà không cho anh ta đi tìm Tô Yên tính sổ, cũng không cho anh ta chọc vào Tô Yên, cảnh cáo anh ta thấy Tô Yên là phải tránh xa một chút.
Cho đến hôm nay anh ta mới được thả ra.
Oan gia ngõ hẹp, không đợi anh ta đi tìm, Tô Yên đã tự dâng đến cửa rồi.
Lý Văn làm sao biết nhà họ Lý đã bị người mà Lục Cận Phong phái đi gõ cửa hỏi thăm.
Lần trước khi Lục Cận Phong gặp Tô Yên ở hẻm sau quán bar, thì đã bảo Hạ Vũ đi nghe ngóng xem đêm đó xảy ra chuyện gì, sau đó anh đã giúp Tô Yên thu dọn cục diện rối rắm này rồi.
Nếu không Tô Yên làm sao còn có thể ung dung tự tại đến hôm nay, nhà họ Lý đã tìm đến tận cửa từ lâu rồi. Nhưng Tô Yên đúng là không hề biết chuyện này.
Tính tình Lý Văn ngang ngược, đã quăng lời cảnh cáo của người nhà ra sau đầu rồi.
“Để ông đây xem lần này cô chạy đi đâu.” Lý Văn đi lên nắm lấy Tô Yên.
Tô Yên phản ứng rất nhanh, dễ dàng tránh đi: “Sao? Còn muốn bị đá thêm một cú nữa à?”
Tô Yên quét mắt qua thân dưới của Lý Văn, Lý Văn nghĩ đến chuyện lần trước, theo phản xạ có điều kiện mà che lại bộ phận quan trọng, gương mặt đỏ bừng lên.
“Con nhỏ này, thật không biết xấu hổ. Hôm nay cô ngoan ngoãn uống với ông đây một ly, để ông đây vui vẻ, nói không chừng ông sẽ tha cho cô. Nếu không, tôi làm chết cô.” Lý Văn bị người trong nhà nuông chiều đến hư rồi, trở nên vô cùng ương ngạnh.
Anh ta cũng là người có thù tất báo.
Sở Hướng Nam thấy Tô Yên và Lý Văn từng có hiềm khích, dùng tư thế anh hùng cứu mỹ nhân để thể hiện trước mặt Tô Yên: “Tiểu Văn, không biết Tô Yên đắc tội gì anh? Nể mặt tôi, anh hãy bỏ qua cho, tôi uống với anh một ly, thay Tô Yên đền tội với anh.”
“Anh là ai?” Lý Văn không chút nể mặt, vốn dĩ không hề để Sở Hướng Nam vào mắt: “Oh, tôi nhớ ra rồi, anh không phải là đứa con riêng của nhà họ Sở đó sao? Một đứa con riêng mà cũng muốn uống rượu với tôi, anh xứng sao?”
Nghe vậy, Tô Yên cảm thấy buồn cười, cũng không lên tiếng, đợi xem kịch vui.
Lời của Lý Văn khiến sắc mặt của Sở Hướng Nam trở nên khó coi, chuyện con riêng là chỗ đau lớn nhất của anh ta.
Anh ta không ngờ Lý Văn lại không hề cho anh ta chút mặt mũi, ngược lại còn sỉ nhục anh ta.
Bên này gây ra tiếng động, kinh động đến không ít người ra xem. Người có thể vào đây đều là những người có máu mặt, Sở Hướng Nam chỉ cảm thấy mặt mình như bị tát một cái, nóng ran.
Thể diện của anh ta bị mất sạch rồi.
Sở Hướng Nam thẹn quá hóa giận, chỉ vào Lý Văn: “Một đứa con ông cháu cha như anh, dựa vào quyền thế trong nhà mà không để ai vào mắt, nói lại một lần những lời lúc nãy cho tôi xem.”
“Sao?” Lý Văn tỏ vẻ có giỏi thì đánh tôi đi, khinh thường nói: “Tôi nói anh là con riêng đấy, sao nào? Có giỏi thì đánh tôi đi.”
Lý Văn vô cùng thiếu đòn mà đưa mặt qua, trên mặt cười vui vẻ, câu nào cũng đều đâm trúng chỗ đau của Sở Hướng Nam.
“Lý Văn.” Sở Hướng Nam tức giận nắm lấy cổ áo Lý Văn, giơ nắm đấm lên.
Anh ta còn chưa đánh xuống, Lý Văn đã bắt đầu la hét: “Ai ôi, con riêng của nhà họ Sở đánh người kìa, mọi người mau nhìn xem, con riêng đánh người kìa. Mọi người giúp tôi làm chứng, sau này tìm ông cụ Sở để phân xử đúng sai nhé.”
Tô Yên nhìn thấy, cảm thấy buồn cười, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ xì hơi của anh ta, dám giận mà không dám nói. Nghe thấy tên ông cụ Sở, anh ta ngây ra không dám đánh.
“Đồ nhát gan.” Lý Văn được lợi còn khoe mẽ, gạt tay Sở Hướng Nam ra, hừ lạnh nói: “Không có bản lĩnh thì ra mặt làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì chứ.”
Sở Hướng Nam tức giận nhưng không dám nói, nắm chặt đấm tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, quai hàm căng chặt. Đối diện với sự khiêu khích của Lý Văn, anh ta lại chẳng thể nói ra chữ nào.
Địa vị của Sở Hướng Nam ở nhà họ Sở không vững, như đi trên băng mỏng. Nếu hôm nay anh ta đắc tội với Lý Văn, vậy những ngày tháng ở nhà họ Sở sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Tô Yên nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Sở Hướng Nam, trong lòng không nhịn được mà khâm phục.
Trên đời này có một kiểu người, càng có thể nhẫn nhịn thì lại càng nguy hiểm và đáng sợ.
Lý Văn cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm với Sở Hướng Nam nữa, mục tiêu của anh ta là Tô Yên.
“Người đẹp, đi với ông đây đi, hầu hạ ông cho tốt, ông đây mà vui vẻ, nói không chừng sẽ lấy cô về đấy.” Mặc dù Lý Văn rất tức giận vì lần trước bị đá, nhưng anh ta lại không nỡ làm gì cô, chỉ với gương mặt đó cũng khiến anh ta nảy sinh chút thương hoa tiếc ngọc.
“Muốn lấy tôi? Tôi lo anh sẽ không chịu nổi mấy cú đá của tôi đấy.” Tô Yên cong môi cười, Cô không sợ Lý Văn, người không có gì chẳng sợ kẻ giàu có, cô chỉ cần nghĩ cho một mình mình là được, không cần phải lo ngại đến nhiều việc như Sở Hướng Nam.
“Cái cô này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Lý Văn nói rồi muốn nắm lấy Tô Yên.
Tô Yên đang chuẩn bị đá anh ta thêm cái nữa, đột nhiên, vai của Lý Văn bị người đằng sau nắm lấy.
Người đến không phải ai khác, mà là Lục Cận Phong.
Tô Yên vô cùng ngạc nhiên, đến chân cũng quên mất đưa lên.
Sao Lục Cận Phong lại ở đây?
Lý Văn quay đầu nhìn, thấy là người lạ, dù sao cũng không quen, cứ xem như những người bình thường mà đối xử.
Lý Văn cười: “Ai ôi, lại thêm một người lo chuyện bao đồng, anh hùng cứu mỹ nhân à. Biết điều thì mau tránh ra, đừng làm phiền đến chuyện tốt của ông đây… A…”
Anh ta còn chưa nói xong, Lục Cận Phong đã một chân đá Lý Văn ra xa mấy mét.
Người vây xem xung quanh đều ngây ra.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Sở Hướng Nam cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta còn không dám ra tay, thế mà người này lại dám đánh Lý Văn?
Có thể không chút cố kỵ mà ra tay, trong lòng Sở Hướng Nam cảm thấy rất ngưỡng mộ. Nhìn thấy Lý Văn bị đánh, cục tức trong lòng anh ta cũng hơi dịu đi. Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông này là bạn trai của Tô Yên, trong lòng anh ta lại chẳng mấy thoải mái, địch ý lại dâng trên trong lòng.
Quả nhiên là người nhà quê, có lẽ vì vốn dĩ không hề biết thân phận của Lý Văn nên anh mới dám ra tay như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Hướng Nam cảm thấy cân bằng lại.
Đắc tội với nhà họ Lý, anh ta thật sự muốn xem xem tên nhà quê này sẽ thu dọn tàn cuộc này thế nào.
Tô Yên cũng trợn mắt há mồm. Mặc dù cú đá này của Lục Cận Phong rất có phong thái như cô trước đó, nhưng đối phương là Lý Văn, là con trai mà nhà họ Lý thương yêu nhất đó, hơn nữa anh ta còn là độc đinh mà mấy đời chỉ có một đứa, là cục cưng của người nhà họ Lý. Việc này cũng góp phần dung túng cho sự kiêu căng ngạo mạn của Lý Văn.
Bây giờ Lục Cận Phong đánh Lý Văn, chắc chắn sẽ gây ra phiền phức.
Cô không sợ gây phiền phức, nhưng Lục Cận Phong thì không thể, cô không thể làm hại Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong chỉ là một tài xế xe công nghệ, có thể có bản lĩnh gì để chống lại nhà họ Lý chứ?
Nếu anh bị nhà họ Lý báo thù, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
“Sao anh lại đến đây, mau chạy đi.” Tô Yên lo lắng kéo lấy Lục Cận Phong, muốn bảo anh mau chạy đi.
“Một người khách anh từng chở mời anh ăn cơm, anh nghe thấy tiếng động nên qua đây xem.” Sắc mặt Lục Cận Phong không thay đổi, Tô Yên cũng không nghi ngờ gì.
Lục Cận Phong cũng không xem như là nói dối, nửa thật nửa giả, anh thật sự đến đây ăn cơm, nghe thấy tiếng động nên đi qua đây.
Mặc dù người đến đây đều là người có máu mặt, nhưng vẫn chưa phải là những người ở cấp cao nhất. Cộng thêm Lục Cận Phong luôn không lộ mặt, đừng nói là sau khi nói với bên ngoài là bị “huỷ dung”, không có mấy ai từng nhìn qua mặt thật của anh, cho dù là trước kia, người có thể tiếp xúc với Lục Cận Phong cũng không có bao nhiêu.
Kiểu con ông cháu cha như Lý Văn cũng chỉ là nghe qua tên của Lục Cận Phong, chứ chưa từng gặp qua người thật.
Lý Văn nhịn đau, bò dậy từ đất, gương mặt đau đến méo mó, nổi trận lôi đình: “Tên nhà quê này từ đâu ra thế này, nhìn rõ xem ông đây là ai, không muốn sống nữa à, ông đây đánh chết mày.”
Lục Cận Phong bảo vệ trước mặt Tô Yên, hào quang tỏa ra, ánh mắt lạnh lùng: “Không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì mau cút đi cho tôi.”
Trước giờ Lý Văn quen thói ngạo mạn, đây là lần đầu tiên bị trấn áp. Lục Cận Phong nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, sự kiêu ngạo đó lập tức yếu đi, đến bản thân anh ta cũng cảm thấy khó tin.
Đến khi Lý Văn phản ứng lại mình thế mà lại tỏ ra yếu thế trước mặt một tên nhà quê, anh ta tức tối nói: “Đây là người phụ nữ mà ông đây nhìn trúng.”
“Hửm?” Mắt và mày Lục Cận Phong lạnh đi, lại đá một cú qua, lần này đá anh văng càng xa hơn.
Lý Văn phun một ngụm máu ra khỏi miệng.