Còn dám đến tiệc mừng thọ, Tô Yên thật sự rất bất ngờ.
Vạn Nhất cũng vô cùng kinh ngạc: “Thật không sợ chết sao, ai gửi thư mời cho cô ta vậy?”
Theo lý mà nói, nhà họ Lục sẽ không gửi thư mời cho Tô Vân.
Tô Yên nói: “Phần đông quan khách đến dự tiệc mừng thọ ngày hôm nay cũng không hẳn đều có thư mời, ông cụ đức cao vọng trọng cộng thêm các nhân vật thượng lưu trong các giới tụ tập lại, tự khắc sẽ có một vài người dựa vào cái danh đi mừng thọ để trà trộn vào mở rộng quan hệ.”
“Tôi đi kêu người đuổi cô ta ra.” Vạn Nhất nói xong liền muốn đi ngay.
“Anh Vạn.” Tô Yên lên tiếng ngăn cản: “Hôm nay là đại thọ của ông cụ, người đã đến thì là khách, không lẽ nào lại đuổi khách đi, truyền ra ngoài chỉ khiến cho nhà họ Lục mang tiếng xấu.”
Vạn Nhất nhướng mày: “Hôm nay thật không yên ổn mà, một mình Tô Vân cũng không thể gây sóng gió gì...”
Lời còn chưa dứt, Vạn nhất đã nhìn thấy một người quen, theo quán tính buột miệng nói: “Tần Nhã Hân? Sao cô ta cũng đến?”
Chuyện Lục Cận Phong kêu Tần Nhã Hân rời khỏi Đế Đô, Vạn Nhất có biết.
Vạn Nhất cùng Tô Yên đưa mắt nhìn nhau.
Về thân phận cụ thể của Tần Nhã Hân thì Tô Yên không rõ lắm, chỉ biết là có quan hệ với Lục Cận Phong.
Tần Nhã Nhược, Tần Nhã Hân...
“Anh Vạn, cô Tần Nhã Hân này có quan hệ gì với Tần Nhã Nhược bạn gái cũ của Lục Cận Phong vậy?”
“Cô Tô biết Tần Nhã Nhược?” Vạn Nhất cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Ngạc nhiên lắm sao?” Tô Yên nói: “Ai mà không có người cũ chứ.”
“Cô Tô thật là rộng lượng.” Vạn Nhất cười nói: “Họ là chị em ruột.”
Từ tên họ Tô Yên cũng đoán ra được, hỏi một chút chẳng qua là để khẳng định thôi.
“Cô Tô, cô đi lo việc của cô đi, tôi đến chào hỏi Tần Nhã Hân.” Vạn Nhất có chút đau đầu, đại ca mãi vẫn chưa tới, ở đây lại đến thêm một Tần Nhã Hân, anh ta lo Tần Nhã Hân sẽ nói những lời không nên nói.
“Tiểu Hân Hân.” Vạn Nhất mỉm cười đi về phía Tần Nhã Hân, dang rộng hai tay lịch thiệp lại nhiệt tình, nửa đùa nửa thật hỏi: “Tiểu Hân Hân, không phải đang ở nước ngoài sao? Có phải là lại giấu đại ca bỏ về không, em thật là nghịch ngợm.”
“Anh Vạn Nhất vẫn giống y như trước, không thay đổi gì cả.” Tên tay Tần Nhã Hân có cầm một món quà, cười trong trẻo: “Ông nội Lục mừng thọ, em đặc biệt về gấp để chúc thọ ông nội Lục.”
“Thật có lòng.” Vạn Nhất miệng thì nói vậy nhưng trong lòng không hề tin lời của Tần Nhã Hân: “Tiệc mừng thọ vẫn chưa bắt đầu, đi, chúng ta đi đến bên kia ngồi xuống ôn lại chuyện cũ, con gái mười tám tuổi là thay đổi, càng ngày càng xinh đẹp.”
“Được ạ.” Tần Nhã Hân dáng vẻ ngoan ngoãn đưa quà cho người phụ trách nhận quà ở trước cổng: “Lát nữa nếu như anh Cận Phong biết được em lén chạy về mà nổi giận, anh Vạn Nhất nhất định phải nói tốt giúp em.”
“Chuyện đó thì chắc chắn rồi, với quan hệ của chúng ta, anh nhất định sẽ nói đỡ cho em.”
Vạn Nhất cố ý nói chuyện vẻ mờ ám không rõ ràng, Tần Nhã Hân mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Lúc trước quan hệ của cô ta và Vạn Nhất đâu có tốt đẹp gì, sao hôm nay lại nhiệt tình vậy?
Tô Vân đi về hướng của Tần Nhã Hân liếc nhìn một cái, dù rằng hai người một trước một sau đi vào, nhưng không phải đến cùng nhau, và Tô Vân cũng không hề nhận ra Tần Nhã Hân chính là cô Tần lúc trước vẫn luôn giúp đỡ cô ta.
Tô Vân nhìn thấy Tô Yên cũng không đi đến, ngược lại đi sang một hướng khác tìm một góc khuất ngồi xuống.
Tô Yên buồn bực.
Tô Vân muốn giở trò gì đây?
“Cô Tô, cô thật là giỏi thủ đoạn.”
Hồ Thanh đã đi đến bên cạnh Tô Yên: “Có phải là cô chỉ dẫn hai đứa nhỏ đó không.”
“Cô nói xem, cô Hồ, cô cũng thật là tinh lực dồi dào, hai đứa nhỏ đó đơn thuần chính là vì nhân phẩm của cô quá tệ, nếu không thì sao bọn chúng không chơi khăm người khác lại muốn chơi khăm cô?”
Tô Yên khinh rẻ nói: “Cô làm người quá thất bại rồi, đến con nít cũng thấy cô chướng mắt, tôi đề nghị cô Hồ nên quay về mà tu tâm dưỡng tính cho tốt, nhân phẩm không được thì cũng bỏ đi, ra ngoài là khiến người ta ghét, đó là lỗi của cô rồi.”
Hồ Thanh giận đến méo mó, sắc mặt xanh mét: “Tô Yên, cô nói lại lần nữa xem.”
“Thật là sống lâu rồi cũng chưa từng gặp qua, ai lại đi xin người khác mắng mình.” Tô Yên mở miệng đối đáp khiến cho Hồ Thanh xém chút nữa hộc máu.
Dám mắng con của cô, cô mắng chết cô ta.
Tô Yên căn bản không hề khách khí với Hồ Thanh, người thế nào thì đối xử lại thế ấy.
Hồ Thanh tức đến nổi nhất thời câm miệng không nói nên lời, gương mặt cũng đỏ lên.
“Mời tránh đường.”
Tô Yên lướt qua Hồ Thanh đi lên thềm, Lí Mộc Sinh đang ở phía đối diện ngoắc cô lại, chắc là tìm cô có việc.
Tô Yên định bước lên thềm đi qua.
Cô vừa mới bước chân lên bậc thềm thì Hồ Thanh cũng bước lên theo, kéo lấy tay Tô Yên đẩy mạnh vào người mình, từ góc nhìn của người ngoài thì Tô Yên đang đẩy cô ta.
“A!”
Hồ Thanh kêu lớn một tiếng rồi ngã xuống, có thể la to bao nhiêu thì Hồ Thanh la lớn bấy nhiêu, cô ta chính là muốn mọi người vây quanh.
Sau khi ngã xuống đất, Hồ Thanh nhanh tay phá bịch máu để trong người ra, thoáng chốc máu đã tuôn ra ào ào.
Hồ Thanh sợ hãi kinh hoàng khóc nói: “Con của tôi, Tô Yên, sao cô lại đẩy tôi, muốn hại con của tôi.”
Quan khách bị tiếng kêu làm giật mình, cũng bị vũng máu tanh làm cho ngơ ngác.
Lại là màn kịch này.
Tô Yên đứng ở trên bậc thềm vẻ mặt bất lực, thật muốn hỏi một câu, không nghĩ ra chiêu mới nào nữa sao?
Cùng lúc đó.
Trên đường Bàn Sơn.
Xe của Lục Cận Phong đang lao nhanh trên đường, phía sau có mười mấy chiếc xe đuổi theo, có vô số viên đạn đang bắn về phía xe Lục Cận Phong.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, là lấy mạng Lục Cận Phong.
Kính trên xe là kính chống đạn, đạn bắn không thủng, những người đó bắt đầu nhắm vào bánh xe.
Một tiếng rầm.
Một cái lốp xe đã nổ.
Hạ Vũ chạy xe muốn chửi tục: “Đại ca, cha con Lục Thừa Mẫn lần này đưa giá cao, thế nào cũng muốn dồn anh vào chỗ chết.”
Hạ Huy vừa bắn súng phản kích vừa nói: “Em lập tức kêu người của Ám Dạ đến tiếp viện.”
Lần này Lục Thừa Mẫn bỏ tiền ra tìm mấy tổ chức trên đường, mấy nhóm người luân phiên ra trận.
Phía trước đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc xe, cản đường họ lại.
Lục Cận Phong lớn tiếng hạ lệnh: “Tiến lên, đụng.”
Hạ Vũ đạp chân ga xuống mức tối đa, căn bản không hề né tránh, tiến thẳng lên.
Lúc này thì nên so xem ai không sợ chết hơn.
Hai tay Lục Cận Phong nổ súng, một phát súng một người, gương mặt lạnh như dao, không hề chớp mắt.
Đối phương nhìn thấy xe cứ xông tới mãi, không hề có ý tránh né thì hoảng sợ vội vàng bẻ lái.
Ầm!!!
Vang vọng khe núi.
Xe của Lục Cận Phong đụng vào đầu xe đối phương, người từ trong xe bay thẳng ra ngoài, rơi xuống đất cách mấy chục thước.
Mạo hiểm vô cùng.
Vẻ mặt ba người lại không hề biến sắc.
“Đại ca, còn có xe đang từ chân núi chạy lên.”
Hạ Vũ liếc nhìn phía bên ngoài xe.
Đây là con đường núi mười tám khúc quanh, sơ suất một chút là lật xe rơi xuống ngay.
Phía sau có xe chạy đến, dưới núi còn có xe không ngừng xông lên, lần này chơi đến không còn gì để mất luôn.
Cho dù cứu viện của Ám Dạ có đến kịp thì cũng trễ rồi.
Lần này Lục Thừa Mẫn ra tay thật tàn độc.
“Cậu cứ lái xe cho tốt đi.” Lục Cận Phong lấy từ trong xe ra một cây súng ngắm, bá đạo nã súng tứ tung: “Đến một tên thì giết một tên, ông đây diệt cả đôi.”
Trên đường Bàn Sơn, tiếng súng không ngừng.
Hạ Vũ và Hạ Huy đã hạ quyết tâm, dù cho hôm nay là ngày chết của họ thì cũng phải bảo vệ đại ca an toàn.
Đạn của đối phương dày đặc, Lục Cận Phong thấy đối phương thay đổi súng trường đại liên, tim thắt lại: “Hạ Vũ, nghiêng đầu.”
Uy lực của khẩu súng đại liên rất lớn, kính chống đạn của xe cấp bậc không cao, chỉ cần một phát đạn là có thể xuyên thủng.
Hạ Vũ nghiêng đầu, viên đạn từ chiếc xe phía trước xuyên qua kính chắn gió, kính vỡ tứ tung, ba người đều bị thương ngoài da với mức độ khác nhau.
Lục Cận Phong nhô nửa thân người ra, bắn vỡ sọ tên bắn tỉa.
Khóe mắt của Hạ Vũ vừa nãy mới bị mảnh thủy tinh cứa bị thương, máu tươi làm mờ cả mắt, tốc độ của xe chậm lại, xe lắc qua lắc lại trên đường, xe ở phía sau thì điên cuồng đuổi tới.
Phía trước phía sau đều không có đường thoát, một khi bị đụng, xe của họ khẳng định sẽ bị kẹp thành nhân bánh quy.
“Nhảy xuống xe.”
Theo sau tiếng hét to của Lục Cận Phong, một tiếng động lớn hơn vang lên khắp chân trời, chiếc xe của họ đã bị va quẹt vào đường Bàn Sơn, xoay vòng vòng trong không trung mấy vòng rồi rơi xuống đất, lại thêm một tiếng động lớn vang lên.