Lâu Doanh lắc đầu như trống lắc: "Không có tiền, sài hết rồi. Hai hôm trước em có mua một căn nhà ở nước ngoài, chi hết rồi."
"Em gái ngoan, em như này là không có trượng nghĩa đó nha." Tô Yên nở nụ cười, vỗ lên bả vai của Lâu Doanh: "Sẽ trả lãi, không có mượn không đâu."
Lâu Doanh trợn mắt ngơ ngác: "Ngày hôm qua lúc chị mua túi xách, không phải rất hào phóng đó sao."
"Cũng không phải đúng lúc đều đã xài hết rồi đó sao." Tô Yên nói: "Cũng may có lợi nhuận kha khá của tập đoàn Tô thị vào mỗi tháng, nếu không chị cũng không có tiền đâu."
Tập đoàn Tô thị thuê người khác tới quản lý, mỗi tháng đều sinh ra lợi nhuận, Tô Yên cũng không có xen vào chuyện ở đó nữa.
"Vậy chị tìm tới Lục Cận Phong lấy đi, anh ta tài sản cả ngàn tỉ, không có thiếu tiền."
"Chị chia tay với anh ta rồi, làm sao còn có thể xài tiền của anh ta chứ, vậy thì mất mặt lắm." Tô Yên cười nói: "Em gái ngoan, cho chị mượn mười triệu là được rồi."
Nói xong, Tô Yên quay sang hỏi Hoàng Nam: "Mười triệu đủ không?"
Hoàng Nam vội vàng tính một chút, nói: "Đủ rồi."
Lâu Doanh: "..."
"Chú Nam Miêu, chú với chị ấy hợp tác lại cướp giật của con, tìm người tới chuyển hàng đi thôi mà, mười triệu ư?"
Hoàng Nam cũng học theo dáng vẻ kia của Tô Yên, đáp: "Hiện tại Thiên Lang không chi tiền nổi, lỗ hổng tài vụ càng lúc càng lớn. Mười triệu này chỉ e là chưa có lấp được lỗ thủng kia đâu."
Nghe thế, Lâu Doanh lập tức nói: "Em cũng chỉ cho mượn mười triệu thôi, không có nhiều hơn nữa đâu."
Tô Yên mỉm cười: "Cảm ơn."
Có tiền, sẽ có thể kiếm được người.
Tô Yên bảo Hoàng Nam lấy tiền đi tìm người, mặc kệ là nam nữ già trẻ, chỉ cần chịu chuyển hàng đi thì đều có thể tuyển.
Vì để cam đoan hàng có thể chuyển đi đúng giờ, Tô Yên tự mình đi tới bến tàu giám sát.
Muốn điều chỉnh lại Thiên Lang cũng không khó, mấu chốt chính là có đủ tiền.
Trên đời này, chỉ cần có thể ra giá được, dùng tiền giải quyết được thì cũng có thể hoàn thành chín mươi phần trăm rồi.
Tô Yên ghé một quán nước ở bến tàu mua một cốc nước trái cây, một phần bánh kem lớn, nhàn nhã vừa ăn uống vừa xử lý đống dữ liệu về tình trạng tài chính trong mấy năm gần đây còn có thể làm ăn được của Thiên Lang.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều ở trên thuyền giám sát việc chuyên chở hàng hóa.
Hoàng Nam thì liên lạc với bên đối tác thu mua.
Tô Yên lại đang điều tra thông tin dữ liệu trong máy tính, trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Tô Yên?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên, đứng trước mặt cô là một người đàn ông tướng tá đầy mỡ, đầu có hơi hói, thoạt nhìn trông vô cùng đầy đặn.
"Anh là ai?"
Trong một thoáng, Tô Yên không nhớ được đã gặp người này ở đâu.
"Tôi, Lạc Gia Bách đây, chúng ta là bạn cùng lớp ở trường đại học, cậu không nhớ tôi sao? Tôi còn từng theo đuổi cậu, viết thư tình cho cậu đó."
"Xin lỗi, người viết thư tình cho tôi nhiều lắm, trong một thoáng tôi thật sự vẫn không có nhớ được cậu."
Lạc Gia Bách cười nói: "Tô Yên, cậu vẫn hài hước như trước, nhưng mà so với trước đây thì còn xinh đẹp hơn nhiều, thậm chí còn có nét của một người phụ nữ thành thụ rồi."
Tô Yên cười khan một tiếng: "Cậu cũng thay đổi rất nhiều, coi bộ cuộc sống cũng rất ổn định nhỉ, người cũng phát tướng như này rồi."
Lạc Gia Bách hơi đỏ mặt, bản thân mình gặp được crush ngày đó của mình, nhưng còn chưa tới ba mươi mà anh ta đã trông như một ông chú bụng phệ, đầu cũng hơi hói cả rồi.
"Mấy năm này xảy ra rất nhiều chuyện, đúng rồi, tôi hiện đang làm chủ quản của công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất Ngả Vân, lương một năm là một trăm triệu, cuộc sống cũng khá giả, còn cậu?"
Lục Gia Bách nhắc tới công việc của mình, là tiền đồ rộng mở, cũng có một loại cảm giác là đang khoe khoang.
Dáng vẻ bên ngoài khiến người ta thất vọng, nhưng anh ta cũng không thể để mất mặt về lĩnh vực công việc được.
"Tôi... Tạm thời vẫn chưa có công việc."
Tô Yên nói lời này kỳ thực là nửa thật nửa đùa, cô là chủ ngầm của tập đoàn Tô thị, cũng không phải tự mình đi tới công ty làm việc.
Cũng coi như là không có công việc rồi.
Còn về chuyện tiếp nhận Thiên Lang này, Tô Yên dĩ nhiên sẽ không nói, bởi người khác nhất định cũng sẽ không tin.
Lục Gia Bách ngồi ở phía đối diện với Tô Yên, rất nhiệt tình hỏi: "Vậy cậu là đang làm gì ở đây?"
"Du lịch."
"Kết hôn hả?"
"Không có."
Dăm ba câu hỏi đáp, Lục Gia Bách cũng nắm được một vài thông tin về người này. Không nghề nghiệp lại không có bạn trai, một mình chạy tới thành phố này du lịch, đồ mặc trên người cũng không phải loại thương hiệu gì, hẳn cũng là học người ta du lịch tự túc. Xem ra, cuộc sống của crush anh ta không mấy suôn sẻ.
Vừa nghĩ như thế, Lục Gia Bách càng thêm hài lòng nhìn Tô Yên.
Hầu như đàn ông đều không thích người phụ nữ hơn bản thân mình, kiểu phụ nữ không có bản lĩnh gì mà lại xinh đẹp như này bình thường là nổi trội nhất, cũng là dễ tán tỉnh nhất.
Lạc Gia Bách nhoẻn miệng cười, bày ra phong cách của một người đàn ông lịch lãm mà nói: "Tô Yên, chúng ta có thể gặp lại nhau sau mấy năm tốt nghiệp vậy chứng tỏ là có duyên với nhau rồi. Ông trời sắp đặt, chúng ta không thể phụ bỏ đâu, vừa hay tôi cũng đang độc thân, làm bạn gái của tôi nhé."
Tô Yên cứ như là vừa nghe xong câu chuyện cười nào đó vậy, kinh ngạc nhìn Lạc Gia Bách: "Cậu không có nói đùa đó chứ? Trước đây mặt mũi cậu khá điển trai mà tôi còn không chịu, bây giờ cậu biến thành một ông chú bụng phệ như này, cậu nghĩ tôi sẽ chịu cậu hả?"
Tô Yên nói dứt khoát, Lục Gia Bách được một phen xấu hổ, nói: "Mấy năm nay bận chuyện công việc, quả thật là có hơi sơ sài chăm chút bản thân, nhưng mà mấy thứ này đều là vẻ bên ngoài thôi. Tô Yên, tôi biết cậu không phải là kiểu người nông cạn như vậy đâu."
Tô Yên một bên vuốt máy tính, một tay chống cằm, nhún vai nói: "Đó là bởi vì cậu không hiểu rõ về tôi đó thôi, tôi chính là kiểu người nông cạn thế đấy."
"Nếu như cậu không hài lòng thì tôi sẽ giảm cân." Lạc Gia Bách biết với vẻ bề ngoài như này thì không có ưu thế, còn nói: "Đúng rồi, tôi có mua căn nhà ở nội thành, lô 3, hơn ba triệu đó. Còn nữa, cậu có thấy cái xe đậu ở cổng đó không, đó là chiếc BMW của tôi."
Tô Yên liếc nhìn, chỉ là một chiếc BMW hơn ba mươi triệu mà thôi.
Tô Yên cũng biết tỏng ý định của Lạc Gia Bách, vừa nãy lúc xuống xe, người này còn cố ý để chìa khóa ở trên chiếc xe BMW đó, chỉ sợ có người không biết là anh ta lái chiếc BMW này tới đây.
Đây chính là đang khoe của với cô mà.
Tô Yên đang muốn mở miệng, một chuỗi chìa khóa xe sang được ném trên bàn, một giọng đàn ông quen thuộc vang lên ở sau lưng khiến Tô Yên sởn cả tóc gáy.
"Chỉ với chút tài sản này của anh chỉ khiến cô ấy chướng mắt mà thôi."
Tô Yên bỗng quay đầu nhìn lại, thấy Lục Cận Phong đang đứng bên cạnh lại kinh ngạc đến không nói nên lời.
Anh tới từ lúc nào vậy?
Sao cô lại không mảy may hay biết gì vậy chứ?
Lục Cận Phong mặc một bộ áo khoác màu xám, phối với chiếc khăn choàng cổ màu nhạt. Anh đứng ở đó khiến người nhìn vào chỉ có thể liên tưởng tới một câu nói: Người trên đường trông xinh như ngọc, công tử lại dáng dấp vô song.
Một cỗ khí chất tôn quý của người có tiền thổi vào trong mặt.
Đủ vỗ bôm bốp vào Lạc Gia Bách.
Lạc Gia Bách nhìn Lục Cận Phong, ánh mắt của người này quá đáng sợ, khiến đối phương nhìn mà phát khiếp.
Anh ta cũng đã từng lăn lộn chỗ này làm ăn đã nhiều năm rồi, rất có con mắt nhìn người, người này vừa nhìn đã biết là không đơn giản.
Nhưng mà ở trước mặt crush, Lạc Gia Bách vẫn cố gắng duy trì mặt mũi của một người đàn ông lịch lãm: "Tô Yên, người này là ai?"
Tô Yên không thèm liếc mắt nhìn Lục Cận Phong, cười khẩy nói: "Tài xế xe taxi công nghệ, đừng để ý tới anh ta, hai chúng ta tiếp tục tán gẫu."
Lục Cận Phong: "..."
Vợ vẫn còn đang giận.
Lạc Gia Bách vừa nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là một tài xế à."
Khó trách lại có nhiều chìa khóa xe như vậy.
Người bình thường có ai mà mang nhiều chìa khóa như vậy ra ngoài chứ, vừa nhìn thấy là biết ngay dùng để đi cua gái rồi.
Nghĩ như thế, Lạc Gia Bách cũng cảm thấy khí chất khó đụng tới khi nãy của đối phương đều là đang giả vờ mà thôi.
Tô Yên hai tay ôm lấy mặt, mỉm cười nhìn Lạc Gia Bách, đột nhiên rất nhiệt tình mà nói: "Đúng rồi, năm đó mấy lá thư tình mà cậu viết cho tôi, tôi vẫn còn giữ đó."
"Thật sao?" Lạc Gia Bách mở cờ trong bụng, tưởng rằng bản thân mình khoe xe sang đã có tác dụng kéo được sự chú ý của Tô Yên rồi, lại nói: "Tô Yên, đời người ngắn ngủi, lúc trước tốt nghiệp xong tôi đã rời khỏi Đế Đô, bây giờ gặp lại ở chỗ này quả thật chính là trời cao sắp đặt."
"Tôi cũng cảm thấy vậy đó, duyên phận trời cao sắp đặt, đỉnh nhất đó." Tô Yên chủ động nói: "Lưu số nhau đi, thường xuyên liên lạc, hẹn nhau đi uống cà phê này nọ cũng tiện."
"Được đó." Lạc Gia Bách nôn nóng không đợi kịp mà đọc số cho Tô Yên.
Cả hai cùng trao đổi số điện thoại, Lục Cận Phong hoàn toàn bị gạt sang một bên.
Anh hận không thể bế Tô Yên lên rời đi, nhưng mà anh không dám.
Lần này anh đến là để chịu tội, nếu lại gây ra tội thì sẽ càng hứng chịu sự ghẻ lạnh của người kia mất.