Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cận Phong thanh giọng, theo sự nhắc nhở của Xa Thành Nghị, chống gậy đi đến trước mặt Tô Yên.

“Yên Yên, đóa hoa này tặng cho em, anh đến đón...”

“Anh đến đúng lúc lắm, Tiểu Duy bị cảnh sát bắt rồi.” Tô Yên cắt ngang lời anh, nói: “Anh quen thuộc với người bên phía cảnh sát, có thể đánh tiếng giúp không?”


Tô Yên lo lắng cô đến thì cũng không gặp được Tô Duy.

“Tô Duy bị bắt rồi?” Sắc mặt Lục Cận Phong sầm xuống: “Được, anh đi với em đến cục cảnh sát một chuyến.”

Có Lục Cận Phong, trong lòng Tô Yên kiên định hơn nhiều.

Tạm thời mấy người Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc cũng không cần đi nữa, ba người Tô Yên, Lục Cận Phong, và Xa Thành Nghị cùng nhau đi.


Cục cảnh sát.

Lục Cận Phong nói chuyện với cục trưởng trước, mới biết được vì sao Tô Duy lại bị bắt.

Thì ra, trong nhà kho mà Tô Duy tới, toàn là tàng trữ những đồ cấm, số lượng rất lớn. Bọn họ nhận được báo cáo nặc danh nên mới đến.

Lúc đó, Tô Duy đang đi xem hàng trong nhà kho, còn chưa kịp mở ra kiểm tra, cảnh sát đã đến rồi.

Tô Duy bị bắt, người và tang vật đều có, hơn nữa khi cảnh sát vừa bắt đầu hỏi, Tô Duy đã thừa nhận hàng trong nhà kho là của cậu ta, lúc này đã chắc như đinh đóng cột, không còn gì để tranh cãi.

Mấy năm qua pháp luật đã nghiêm ngặt hơn, hành vi của Tô Duy hoàn toàn là sai trái, hơn nữa sự việc vừa xảy ra, nhân viên cấp cao hơn đều biết cả rồi, và vô cùng quan tâm đến vụ án này.

Nói cách khác, cho dù là Lục Cận Phong cũng không thể bảo lãnh được.

Bất kể là con cọp có to đến đâu, một khi kinh động đến cấp cao, thì cơ bản là

xong đời.

Muốn lật lại bản án, gần như là không thể.

Sau khi Tô Yên biết được tin này, cả người đều ngây ra: “Cục trưởng, tôi muốn gặp Tiểu Duy.”

Cục trưởng nhìn Lục Cận Phong, đắn đo, nói: “Được, tôi nể mặt cậu một lần. Trước kia tôi cũng không ít lần nhận được ân tình của nhà họ Lục, có điều là nhiều nhất chỉ có thể nửa tiếng thôi.”

“Được, không thành vấn đề” Tô Yên cảm ơn: “Cảm ơn cục trưởng”

Lục Cận Phong nói: “Cảm ơn.”

Cục trưởng dặn dò bên dưới, sắp xếp cho Tổ Yên và Tô Duy gặp mặt.

Vừa thấy Tô Yên, Tô Duy vội nói: “Chị, hàng đó không phải của em. Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Em bị oan, chị cứu em với.”

Khi biết được số hàng đó là gì, Tô Duy cũng sửng sốt, ngây ra.

Đến bây giờ cậu ta cũng không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì.

“Em bình tĩnh trước đã, chị hỏi em cái gì, em cứ trả lời cái đó.” Tô Yên nghiêm túc hỏi: “Vì sao em lại đến nhà kho?”

“Là cậu gọi điện thoại bảo em đến. Nói là vừa lúc em đang ở Để Đô, bảo em thuận tiện đến kiểm tra một lát.”

Quả nhiên là Lệ Quốc Minh.

Lúc này Tô Yên đã không cảm thấy kinh ngạc nữa, cô nói rõ ràng mạch lạc: “Ban đầu em có biết trong nhà kho chứa thứ gì không?”

“Em không biết, em chỉ tưởng là một số lá trà gì đấy thôi, ai ngờ là cái thứ kia chứ.”

Tô Duy ảo não ôm đầu: “Chị, đáng lẽ em nên bàn bạc trước với chị, không nên tự ý quyết định. Em vốn nghĩ chỉ đến xem thử, sẽ không có chuyện gì. Chị, sao Thiên Lang lại có mấy thứ đó? Có phải là do Địa Sát hoặc người khác hãm hại không? Ngô Sở Long hoặc là Lương Văn Dũng!”
Tô Yên không nói suy đoán của mình cho Tô Duy, mà chỉ hỏi: “Trong nhà kho có người khác không? Người phụ trách đâu? Mấy công nhân kia đâu?”

“Bọn họ cũng đều chắc chắn hàng là của em. Em có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng không thể rửa sạch tội.” Tô Duy rất sốt ruột, sợ hãi.

Lục Cận Phong ở bên cạnh đặt tay lên vai Tô Yên, nói: “Xem ra tình huống này đã được dày công sắp đặt. Có lẽ những người công nhân đó thật sự cho rằng hàng là của Tô Duy.”


Tô Yên lập tức phản ứng lại: “Cũng nói cách khác, tình huống này không phải được sắp đặt trong ngày một ngày hai, mà đã được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi Tiểu Duy.”

Tô Duy nghe mà ù ù cạc cạc: “Em không đắc tội người nào. Nhà kho đó không phải của Thiên Lang hay sao? Là cậu bảo em đi. Chị, cậu cũng không thể hại em chứ.”

“Tiểu Duy, em tin chị không?”

“Tin, cho dù đời này không tin bản thân em, em cũng sẽ tin chị.” Trong mắt Tô Duy lộ ra sự kiên định.

“Vậy thì tốt. Em nhớ kỹ, chuyện này không phải em làm, bất kể thế nào, cũng không được sửa miệng. Chị sẽ cứu em ra.”


Tô Duy nhìn Tô Yên, gật đầu.

Nửa tiếng đã hết.

Tô Yên chỉ có thể nhìn Tô Duy bị dẫn đi.

Lục Cận Phong nói với cục trưởng: “Bất kể vụ án có tiến triển gì, hy vọng có thể thông báo cho tôi một tiếng.”

“Điều đó là chắc chắn rồi, để người nhà biết tình tiết vụ án, cũng là một trong những quy định.” Cục trưởng nói: “Có điều là các cậu muốn cứu người, thì khó rồi. Lúc này lại có chứng cứ mới, nhà kho đó thuộc quyền sở hữu của Tô Duy.”

Tô Yên cảm thấy kinh ngạc: “Không thể nào, sao nhà kho đó lại là của Tiểu Duy được?”

“Đồng nghiệp lấy chứng cứ trở về, nói một tháng trước, nhà kho đã được bán cho Tô Duy rồi.”

Một tháng trước, đó chính là khoảng thời gian mà Tô Duy ở Thiên Lang.

S

Lệ Quốc Minh thật sự đã sắp đặt một ván cờ lớn.

Nhưng mục đích của ông ta là gì?

Nếu thật sự muốn hại Tô Duy, Lệ Quốc Minh có cơ hội và biện pháp, vì sao lại đợi đến hiện tại?

Hai người rời khỏi cục cảnh sát, về lại trong xe.

Tô Yên nói: “Em gọi điện thoại cho Lệ Quốc Minh”

Lục Cận Phong nhắc nhở: “Yên Yên, đừng đánh rắn động cỏ.”

“Em biết làm thế nào.”

Tô Yên gọi đến số điện thoại của Lệ Quốc Minh. Cô điều chỉnh lại cảm xúc, vừa sốt ruột, vừa bất lực nói: “Cậu, Tiểu Duy bị bắt rồi. Nó nói là cậu bảo nó đến nhà kho kiểm tra, hàng được kiểm tra sao lại biến thành vật cấm rồi? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Nhà kho nào?” Lệ Quốc Minh nói bằng giọng điệu mờ mịt: “Tiểu Yên, cậu không có gọi cho Tiểu Duy mà, Tiểu Duy bị bắt là chuyện gì vậy?”

Không thừa nhận?

Nếu như không phải đã đọc những bức thư kia, có lẽ Tô Yên còn có thể chần chừ, lựa chọn nên tin Lệ Quốc Minh hay không. Hiện tại, cô một chữ cũng không tin.

Tô Yên giả vờ kinh ngạc: “Cậu, cậu không biết sao? Vậy đã xảy ra chuyện gì chứ? Bây giờ đầu cháu rối hết cả rồi, cũng không biết nên làm sao đây.”

“Tiểu Yên, trước tiên cháu đừng gấp, cậu lập tức đến Đế Đô một chuyến.”

“Vâng, cậu, cậu nhanh chút.”

Lúc nói chuyện điện thoại, kỹ thuật diễn xuất của Tô Yên có thể lấy cả giải tượng vàng Oscar được rồi. Cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Yên ngưng trọng: “Có khả năng là chiều nay Lệ Quốc Minh sẽ đến Đế Đô.”

Lục Cận Phong nói: “Trước tiên hãy ổn định Lệ Quốc Minh, bên anh sẽ đi tìm chứng cứ, để Tô Duy thoát tội.”

“Vâng.”
Sự việc cũng chỉ có thể như vậy.

Lục Cận Phong đã đánh tiếng với cục cảnh sát rồi, ít nhất Tô Duy ở trong đó sẽ không phải bị giày vò.


Đột nhiên Tô Yên nhớ đến một chuyện: “Anh định tính sổ Tần Chấn Làm thế

nào?”

Cô biết trên người Tần Chấn Lâm đoán chừng cũng không sạch sẽ gì. Nếu như Lục Cận Phong muốn đưa người vào chỗ chết, cũng có thể làm cho Tần Chấn Lâm ở trong đó không ra được.

Lục Cận Phong lạnh lùng nhếch khóe môi: “Hiệu ứng luộc ếch, từ từ làm.”

Tô Yên mím môi, nói: “Lục Cận Phong, em có một tin xấu.”


Lục Cận Phong nghe thấy thế thì nhìn Tô Yên: “Anh có một tin tốt, hay là em nói trước đi?”

“Anh nói trước đi.” Tô Yên nói: “Nói một tin tốt cũng để em làm dịu tâm trạng

hơn.”

Tô Yên cũng không trông chờ Lục Cận Phong sẽ thật sự nói ra tin tốt gì. Chuyện của Tô Duy và Lệ Quốc Minh đã khiến lòng cô loạn cào cào rồi, e rằng bây giờ có là tin tốt gì cũng khó mà bình phục lại.

Lục Cận Phong vươn tay ra sờ tay Tô Yên, rồi nắm trong lòng bàn tay: “Vậy em chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng để bị tin tốt sau đây làm kinh ngạc.”

“Thần thần bí bí, tin tốt gì? Chẳng lẽ mắt anh nhìn được rồi? Hay là người đẹp tri kỷ nào bên ngoài đã sinh cho anh một đứa con, để anh làm cha trước?”

“Yên Yên, em... đoán đúng rồi.” Lục Cận Phong cũng không ngờ Tô Yên lại có thể đoán được.

“Đoán đúng cái gì?” Tô Yên phản ứng lại, phản ứng vô cùng lớn: “Lục Cận Phong, anh thật sự có con riêng?”

-

A

“Con là thật, chẳng qua không phải là con riêng, mà là hai đứa con trai sinh đội do cô gái đã trải qua một đêm với anh vào năm năm trước sinh ra.”

“Còn là hai đứa con trai sinh đôi?” Tô Yên thoáng chốc lạnh lòng như ngã xuống đáy vực: “Lục Cận Phong, không phải con riêng, chẳng lẽ anh muốn cưới mẹ của hai đứa trẻ đó? Vậy..” Em và các con thì sao?

Lời phía sau, Tô Yên không có hỏi ra miệng.

Trước kia Lục Cận Phong đã thẳng thắn chuyện từng có một người phụ nữ. Nếu như người phụ nữ đó dẫn con tìm đến cửa, vậy thì cô làm thế nào đây?

Người đến trước người tới sau, người ta cũng đã có con rồi, huống chi ý của Lục Cận Phong, không phải là cưới mẹ đứa trẻ đó sao?

Cô chỉ có thể rút lui thôi.

Tô Yên càng nghĩ càng đau lòng.

Lục Cận Phong không cảm nhận được cảm xúc khác thường của Tổ Yên, lại nói tiếp: “Ừm, anh khẳng định phải cưới mẹ đứa trẻ, chịu trách nhiệm với cô ấy, cho cô ấy một cái công đạo.”

Mẹ của đứa trẻ chính là Tô Yên, Lục Cận Phong khẳng định phải cưới rồi. Nhưng mà, Tô Yên không biết.

Không đợi Lục Cận Phong nói xong, Tô Yên quay mặt qua một bên, mặt xám như tro tàn, nói: “Xem ra anh và em đã định có duyên nhưng không phận. Lục Cận Phong, anh đi cưới cô ấy đi, không cần để ý tới em, em sẽ nuôi các con khôn lớn. Đợi bọn nó trưởng thành rồi, em sẽ nói cho bọn nó biết, cha của bọn nó rất yêu bọn nó, vì có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới phải tách ra.”

Nói rồi, Tổ Yên cũng sắp làm cho chính mình cảm động luôn, tiếp tục nói: “Bọn em sẽ sống thật tốt. Cho dù em ăn không ngon, mặc không đẹp, cũng sẽ không khắt khe với con của anh, có đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi nấng bọn nó thành người tài có ích.”
Lục Cận Phong: “..”

Sao anh cảm thấy hình như lạc đề mất rồi?

Tô Yên còn đang đắm chìm trong kỹ thuật diễn xuất của mình, bỗng nhiên lại nghe Lục Cận Phong nói: “Người mà anh luôn muốn cưới là em, em chính là mẹ của con anh, người ở đêm năm năm trước cũng là em.”


“Không cần an ủi em, em đều biết, anh có nỗi khổ... chờ chút.” Tô Yên hoàn hồn lại, nhìn Lục Cận Phong với vẻ mặt ngơ ngác: “Anh nói cái gì?”

“Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc là con trai ruột của anh.” Lục Cận Phong ôm Tô Yên. Cho dù có trải qua một đêm, thì vẫn khó mà che giấu được sự hưng phấn: “Yên Yên, em đúng là niềm may mắn mà anh tu mấy đời mới có được. Tối hôm qua anh đã tự đi hỏi Tô Vân, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thật sự là con của chúng ta. Mẹ anh cũng vì biết được chuyện này, nên mới bị Tô Vân hạ độc thủ.”

“Đợi đã, để em load chút!” Đầu Tô Yên có hơi rối bời: “Hạ Phi và Tiểu Vũ là con của chúng ta? Ha ha, sao có thể như vậy được? Mấy năm trước em cũng không có ấy ấy với anh.”

Tô Yên lại lần nữa phản ứng lại, nhìn Lục Cận Phong một cách không thể tin được: “Người năm đó, là anh?”


Chuyện này còn cẩu huyết ly kỳ hơn cả trong phim.

Vòng tới vòng lui, người năm đó lại là người bên gối hiện giờ.

“Là anh.” Giọng Lục Cận Phong thuần hậu: “Yên Yên, cảm ơn em đã sinh cho anh hai đứa con trai thông minh, lanh trí như vậy.”

Tô Yên vẫn có chút ngơ ngác, lúng túng nói: “Lục Cận Phong, chuyện này cũng thần kỳ quá rồi. Hay là làm xét nghiệm quan hệ cha con đi? Bằng không thật sự quá khó tin.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thật ra trong đáy lòng Tô Yên đã tin rồi.

Khuôn mặt Hạ Phi rất giống Lục Cận Phong, cũng không phải lần đầu tiên. nghe thấy những lời nói Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong.

Chỉ là, khi biết ký ức không thể chịu đựng nhất lại trở thành cuộc gặp gỡ đầu tiên với người yêu, cô có một loại cảm giác không thể nói rõ.

“Có thể, anh có thể bảo Xa Thành Nghị lập tức đến làm xét nghiệm quan hệ cha con cho anh và Hạ Phi”

Bỗng nhiên Tô Yên nhớ đến đống phô trương của Lục Cận Phong trước khu biệt thự, hỏi: “Đống phô trương lúc nãy là anh làm để nhận con đó hả?”

“Anh đã nghĩ cả một đêm, không nghĩ được gì tốt hơn, chỉ có thể làm như vậy.”

“Tầm thường.” Tô Yên phun tào: “Nếu như anh xách mấy cương ông Mao đến, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn một chút.”

Lục Cận Phong: ".”

“Cầm tiền không phải càng tầm thường hơn sao?”

“Em tin suy nghĩ của Tiểu Vũ giống em, anh có tin không?”

“Tin, về Tiểu Vũ thì theo em.”

Tô Yên bực tức: “Lục Cận Phong, ý anh là nói em tầm thường hả?”

“Không có, anh đang khen em, sinh được đứa con cũng không bất công, Tiểu Vũ theo em, Hạ Phi theo anh.” Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên: “Yên Yên, khi biết rằng em từ đầu đến cuối đều là của anh, còn anh từ đầu đến cuối đều là của em, em có biết là trong lòng anh vui mừng đến nhường nào không? Anh vui vì người đó là em, cũng vui vì người đó là anh.”

Tô Yên sao có thể không cảm thấy thế được. Chuyện đó luôn là nỗi đau của Tô Yên, cũng là điều cô thấy có lỗi với Lục Cận Phong nhất. Cho dù ngoài

miệng hai người đều không nhắc đến, nhưng cũng tránh có lúc sẽ có chút nhạy cảm.

Ai mà không mong người phụ nữ của mình trong sạch?

Ai mà không muốn người đàn ông mình yêu đời này chỉ có mình?

Tình yêu có thể chứa cả một ốc đảo, nhưng cũng có thể không chứa nổi một hạt cát.

Tô Yên nhấc tay, sờ lên mắt Lục Cận Phong, nói một cách ngang ngược: “Đợi mắt anh khỏi rồi, mau chóng đi đăng ký giấy kết hôn với em. Em phải viết tên của em lên chỗ vợ của anh, từ đó, lấy họ của anh, đặt trước tên em. Đây là thứ anh nợ em, món nợ chậm trễ gần sáu năm trời.”
Lục Cận Phong cười: “Yên Yên, em đang cầu hôn anh đó hả?”

Tô Yên hừ một tiếng: “Chỉ có anh được cưng chiều em, mà không cho em chiều anh sao?”


Từ khi hai người quen biết đến nay, đều là Lục Cận Phong cùng Tô Yên, nuông chiều cô. Yêu là có qua có lại, Tô Yên cũng cưng chiều Lục Cận Phong một lần.

Lục Cận Phong học theo dáng vẻ già mồm cãi láo của Tổ Yên lúc trước, nói: “Miễn miễn cưỡng cưỡng. Đúng rồi, chuyện tốt như vậy, có thể làm nhiều lần hơn. Yên Yên, anh tin em có thể cưng chiều chồng dựa thực lực.”

“Cho anh ít ánh nắng, anh càng tươi rói hơn, còn ra vẻ ta đây với em.” Tô Yên giả bộ tức giận đấm lên lồng ngực Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong giữ tay cô lại, hai người ở trên xe cười đùa thành một cục, sau đó ôm chặt nhau.

Vì không gian trong xe chật hẹp, Tô Yên đè trên người Lục Cận Phong. Tô Yên chợt động tâm, hôn trên má Lục Cận Phong.


“cưng chiều chồng dựa thực lực.”

“Hai người định nung hư cái cửa xe luôn hả?” Giọng nói yếu ớt của Xa Thành Nghị vang lên bên xe.

Tô Yên nghiêng đầu, chỉ thấy Xa Thành Nghị còn đang đứng ở ngoài cửa xe, hai tay đút trong túi, trông có vẻ nghiêm trang, nhưng đôi mắt lại tựa như sắp dán vào cửa kính xe tới nơi. Biểu cảm đó giống như là đang nói, các người cứ tiếp tục, tôi đứng đây xem hai người khoe ân ái.

Đôi mắt đó, tuyệt đối là bóng đèn điện lớn nhất trên đời.

Sau khi hai người lên xe, thật sự đã quên mất Xa Thành Nghị.

Tô Yên vội vàng rời khỏi người Lục Cận Phong. Ở với Lục Cận Phong lâu rồi, cũng học được cách mặt dày của Lục Cận Phong. Cô thản nhiên dùng tay lau má Lục Cận Phong: “Mặt anh ấy bị bẩn, tôi lau mặt cho anh ấy đấy chứ.”

Tô Yên ngồi về lại chỗ ngồi của mình, nhớ lại cửa xe còn đang bị khóa, nhanh chóng thò tay đến chỗ ngồi phía trước mở cửa xe.

Lục Cận Phong thì vô cùng buồn bực. Vừa mới có được ít phúc lợi, đã bị Xa Thành Nghị phá hoại rồi.

Lục Cận Phong nghe tiếng đoán chỗ, trừng Xa Thành Nghị một cái. Cho dù mắt bị mù, sự sắc bén của ánh mắt vẫn không hề giảm đi.

Xa Thành Nghị chỉ cười một cách phong độ. Điểm này giống y như bộ dạng thiểu đánh của Vạn Nhất.

“Bây giờ về bệnh viện, hay là?” Xa Thành Nghị thuận lợi chuyển chủ đề.

Tô Yên nói: “Về bệnh viện.”

Xa Thành Nghị khởi động xe, lái về phía bệnh viện, nói: “Đúng rồi, vẫn chưa bắt được hung thủ làm hại dì Trần. Hung thủ lần này không đơn giản, camera giám sát đường dài của bệnh viện đều đã bị động tay động chân.”

Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Người sống trên đời phải có dấu vết. Kiểm tra từ bên ngoài bệnh viện, chỉ cần là người khả nghi, đều kiểm tra hết.”

Camera giám sát của bệnh viện bị động tay động chân. Chỉ cần kiểm tra camera giám sát trong phạm vi mấy cây số quanh bệnh viện, nói không chừng sẽ có được thu hoạch. Nếu không được nữa, vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm.

“Được.” Xa Thành Nghị nói: “Tôi sẽ giao việc này cho Hạ Huy đi làm. Ca phẫu thuật của cậu, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, chậm nhất là thứ sáu tuần này.”

Lục Cận Phong cũng muốn sớm phục hồi ánh sáng: “Bảo Hạ Phi đi theo Hạ Huy điều tra, cũng cho Hạ Phi một cơ hội rèn luyện.”

Lục Cận Phong chợt nhớ ra lời Tô Yên nói lúc nãy: “Đúng rồi, em nói có một tin xấu, là gì vậy?”

Tô Yên mím môi, nói: “Cha ruột của em không phải là Tô Đình Nghiêm, mà là Tần Chấn Lâm.”

Nghe thế, phản ứng của Xa Thành Nghị còn lớn hơn Lục Cận Phong, vô lăng cũng xoay lệch đi, suýt nữa là tông vào bồn hoa bên cạnh.

“Kẻ thù không đội trời chung trở thành cha vợ, đây đúng là... máu chó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK