"Chỉ cần cô đuổi kịp xe phía trước, đừng để anh ta phát hiện, vậy thì tôi sẽ không làm gì cô." Tô Yên chỉ quan tâm Tần Nhã Hân bây giờ đang ở đâu.
Xe đã rời khỏi địa phận thành phố, càng đi càng xa.
Nơi càng hẻo lánh sẽ càng khó bám theo vì quá dễ khiến người ta chú ý, một khi bị phát hiện ra thì coi như tốn công vô ích.
Tô Yên nhìn ra bên ngoài, ở đây toàn bộ đều là nhà xưởng bỏ hoang, thật sự rất hợp với tính cách của Tần Nhã Hân, có lẽ vì vậy nên cô ta mới chọn ẩn náu ở đây.
"Tạm thời đừng đi theo nữa, dừng lại đây." Trông thấy Lục Thừa Mẫn lái xe vào một con đường nhỏ, Tô Yên lập tức ngăn không cho Trương Mộng đuổi theo nữa.
Trương Mộng đạp phanh xe: "Người đẹp, tại sao không đuổi theo nữa?"
"Nếu còn đi theo sẽ bị phát hiện mất." Tô Yên nói: "Cô xuống xe trước đi."
"Để làm gì?" Trương Mộng mờ mịt, sợ hãi nói: "Đừng có bảo là cô muốn giết người diệt khẩu đấy nhé?"
Nơi đây hoang vu hẻo lánh, là địa điểm vô cùng lý tưởng để giết người ném xác.
"Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cô đâu, xuống xe đi." Tô Yên làm vậy tránh để Trương Mộng lái xe đi mất nhân lúc cô xuống xe.
Trương Mộng ngoan ngoãn xuống xe, Tô Yên lúc này mới xuống theo: "Đưa chìa khóa xe cho tôi."
Ai bảo khí thế của Tô Yên mạnh quá làm chi, Trương Mộng ngoan ngoãn nghe lời mà giao chìa khóa xe ra.
Tô Yên cầm lấy chìa khóa xe, lại nói: "Còn có điện thoại di động."
Trương Mộng tâm không cam tình không nguyện lại phải giao điện thoại ra: "Người đẹp, trông cô đẹp rạng ngời như vậy, nhìn thế nào cũng không giống kẻ xấu tội ác tày trời, chắc cô sẽ không thật sự giết tôi đâu nhỉ? Tôi còn trẻ như vậy, còn chưa có bạn trai, chết đi thì đáng tiếc xiết bao."
Tô Yên giật giật khóe miệng: "Bớt nịnh nọt đi, tự tôi biết tôi đẹp."
Trương Mộng: "..."
Người tự tin thường rất hay tự luyến.
Trương Mộng đánh giá kỹ Tô Yên, lúc này mới thấy cô đúng thật là đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết, có lẽ bởi cô đẹp nên Trương Mộng không còn thấy sợ hãi đến vậy nữa.
"Người đẹp, cô giết người thật à?"
"Không phải ban nãy cô đã thấy rồi sao, tôi bị truy nã."
Trương Mộng lắc đầu: "Tôi không tin, người đẹp như cô sao có thể giết người."
Tô Yên bật cười: "Đã bảo đừng có dùng lời ngon tiếng ngọt với tôi nữa. Thật ra thì tôi không giết ai cả, nhưng chuyện này phức tạp lắm, cô không hiểu được đâu. Đừng lo, tôi sẽ không làm cô bị thương."
Nói đoạn, Tô Yên dùng điện thoại di động của Trương Mộng gọi một cuộc.
Cô gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, xác định được đại khái Tần Nhã Hân đang ở hướng này, bây giờ cô đã có thể thông báo cho Lục Cận Phong.
Vào thời khắc quan trọng như thế này, vậy mà Lục Cận Phong lại đâu mất, không ai nghe máy.
…
Nhà cũ nhà họ Lục.
Linh đường của Trần Tố Anh được đặt ở đại sảnh. Nhà họ Lục một bộ trang nghiêm, Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi quỳ trước linh đường hóa vàng mã, ông cụ Lục thì ngồi đó với vẻ mặt buồn bã mà lau nước mắt.
Chi bên nhà họ Lục ngoài miệng thì thương xót an ủi đủ kiểu, nhưng chẳng có mấy người thực sự cảm thấy đau buồn.
Lục Minh Khánh bước đến trước kinh đường rồi cúi đầu thật sâu, sinh thời Trần Tố Anh đối xử rất tốt với Lục Minh Khánh, bây giờ bà chết thảm, vành mắt Lục Minh Khánh đỏ hồng, đau buồn của anh ta cũng là thật lòng.
Lục Gia Hành chia buồn xong bèn lặng lẽ đứng trong đám đông, nghĩ đến chuyện Lục Thừa Mẫn giấu Tô Yên ở nhà mình, ông ta cảm thấy vô cùng chột dạ.
Đúng lúc này, ông ba Lục lòng đầy căm phẫn mà nói: "Chị dâu đối xử tốt với Tô Yên như vậy, coi cô ta như con gái ruột của mình, còn tự mình chuẩn bị hôn lễ cho hai người họ, vậy mà Tô Yên lại nỡ ra tay tàn độc với chị dâu, thực sự quá là đáng hận."
Những người khác thuộc chi bên nhà họ Lục cũng lập tức ồn ào theo.
"Cháu trai cả, chị dâu chết thảm, nhất định không thể tha cho Tô Yên."
"Đúng vậy, bắt người về báo thù cho chị dâu."
Mấy người nói chuyện đều là chú của Lục Cận Phong.
Vẻ mặt Lục Cận Phong sa sầm chẳng nói gì. Vạn Nhất liếc nhìn Lục Cận Phong, anh càng im lặng không nói chuyện, vẻ mặt sẽ càng thêm đáng sợ, khiến người ta trông mà hãi.
Hạ Phi không nhìn được thanh minh cho Tô Yên: "Mẹ con không giết bà nội!"
"Đúng vậy, mẹ con bị oan." Hạ Vũ Mặc cũng nói.
Hai đứa trẻ hoàn toàn tin tưởng Tô Yên.
Lục Cận Phong lạnh lùng nói: "Vạn Nhất, đưa Hạ Phi và Tiểu Vũ về phòng."
"Vâng." Vạn Nhất đi tới trước mặt Hạ Phi và Hạ Mặc Vũ, nháy mắt ra hiệu: "Theo tôi lên lầu."
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng không muốn ở lại đây, những người này không tin Tô Yên, bọn họ đều nóng lòng muốn bắt Tô Yên lấy mạng đền mạng.
Vào phòng, mặt nhỏ của Hạ Phi trở nên nghiêm túc: “Anh Vạn, cha tôi rốt cuộc có ý gì? Ông ấy cũng không tin mẹ hay sao?"
Tiểu Bảo tức giận hai tay chống nạnh: "Nếu cha không tin mẹ, thế chúng ta phải bỏ nhà ra đi thôi."
"Hai đứa đừng lo, dù anh ấy không tin chính mình đi chăng nữa cũng không có chuyện anh ấy không tin mẹ mấy đứa đâu." Vạn Nhất nói: "Hai đứa mấy nay ngoan ngoãn mà ở nhà đi, đừng để cha hai đứa nhọc lòng."
Hạ Phi thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu như thể người lớn: "Anh Vạn, anh đừng kéo chân sau của cha tôi nữa là được."
Vạn Nhất: "..."
"Một nhà mấy người thật sự chẳng có tí lương tâm nào, tôi đây bận tâm lo nghĩ, vội trước vội sau, mấy người lại còn nói tôi như thế." Vạn Nhất ôm ngực, dáng vẻ tan nát cõi lòng: "Ôi, trái tim của tôi rất đau, hai đứa có nghe thấy âm thanh trái tim tôi đang vỡ vụn không?"
"Trẩu."
"Nhạt!"
Hai anh em đều chẳng có hứng thú nào xem Vạn Nhất diễn tuồng.
Đại sảnh.
Chi bên nhà họ Lục càng nói càng hăng, ai nấy đều chỉ hận không thể lập tức giết chết Tô Yên.
Ánh mắt Lục Cận Phong sa sầm, nghiêm giọng quát: "Cút hết cho tôi."
Người ngoài nhìn vào, Lục Cận Phong càng tức giận, vậy có nghĩa anh càng hận Tô Yên, đau khổ quá mức nên mới quát tháo bọn họ.
Ánh mắt đám người chi bên nhà họ Lục nhìn Lục Cận Phong lộ vẻ thông cảm, sau đó cả đám mặt mày xám xịt bị đuổi hết ra ngoài.
Lục Gia Hành cũng đang định đi cùng mọi người thì bất ngờ bị Lục Cận Phong gọi lại.
"Chú hai."
Giọng nói Lục Cận Phong lạnh lùng, bị anh gọi từ phía sau như thế, Lục Gia Hành có cảm giác như thể có ai đó đang bóp cổ mình vậy.
"Cháu...cháu trai cả."
Lục Gia Hành nói chuyện hơi lắp bắp.
Lục Cận Phong không còn mẹ, vợ cũng mất tăm mất tích, bây giờ cả người đằng đằng sát khí, ánh mắt quá khiến người ta sợ hãi.
"Sao em họ không tới?" Lục Cận Phong nãy giờ không thấy Lục Thừa Mẫn đâu.
"Thừa Mẫn, nó...nó...chú cũng không biết nó đã đi đâu." Lục Gia Hành giả ngu: "Gần đây tiệm bánh bận tối mắt, chắc là nó đi nhập hàng rồi. Cháu trai cả, mong cháu hãy nén đau buồn."
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Lục Gia Hành vài giây, nói với Hạ Vũ ngồi bên cạnh: "Hạ Vũ, thay tôi đưa chú hai về nhà."
"Vâng, thưa ông chủ." Hạ Vũ bước tới trước.
Trong lòng Lục Gia Hành hoảng sợ, nếu gã về theo ông ta, kiểu gì chuyện Tô Yên đang trốn ở nhà ông ta cũng bị lộ.
"Không cần đâu." Lục Gia Hành từ chối rất vô cùng dứt khoát, phản ứng cũng có phần thái quá. Ý thức được mình đã phản ứng quá mức, ông ta lại nói: "Cháu trai cả, chú tự bắt taxi về là được rồi, không cần phiền phức như vậy."
Nói xong, Lục Gia Hành bước nhanh ra ngoài.
Lục Dung Viễn nheo mắt thật sâu, nói với Hạ Vũ: "Đi theo."
"Vâng." Hạ Vũ lập tức bám theo.
Đám người tạp nham đều đã đi hết, nhà họ Lục trở nên yên tĩnh hơn. Lục Cận Phong đi tới bên cạnh ông cụ Lục, nói: "Ông nội, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Tuổi tác ông cụ đã cao, Lục Cận Phong lo thân thể ông không chịu nổi.
Ông cụ Lục muốn nói gì đó, miệng khẽ mở, cuối cùng lại vẫn thở dài một hơi không nói gì, chống gậy trở về phòng.
Đại sảnh vắng tanh, Lục Cận Phong đi tới bên cạnh quan tài trống rỗng, sờ sờ quan tài, nói như lập thệ: "Mẹ, con nhất định sẽ tìm ra kẻ đã giết mẹ."
Lục Cận Phong đứng trước quan tài trống rỗng của Trần Tú Anh tưởng niệm một hồi, khi trở về phòng liền phát hiện điện thoại đang đổ chuông.
Tô Yên gọi mấy cuộc cũng không thấy ai trả lời, đang định cúp máy thì tín hiệu đột nhiên được kết nối, giọng nói trầm khàn của Lục Cận Phong truyền đến: "Yên Yên, là em sao?"