Tô Yên nằm trên giường cả người bốc lửa, Tần Nhã Hân đứng trong ngọn lửa hừng hực, điên cuồng cười lớn: “Cháy đi, cháy đi, chết rồi còn có cái đệm lưng, đường xuống suối vàng cũng không cô độc, đời này đáng giá rồi, cũng không còn gì tiếc nuối nữa.”
Tần Nhã Hân giang hai tay ra, không ngừng cười điên cuồng trong ngọn lửa, thế lửa dần lan rộng ra, cháy vào bên trong hành lang, thiết bị báo cháy của cả căn khách sạn bị khởi động, vang lên một tràn tiếng chuông báo cháy.
Trận lửa lớn này khiến cho người ta tuyệt vọng, đau khổ, mọi người đều hận không thể xông vào trong biển lửa cứu Tô Yên ra, nhưng chuyện này vốn dĩ không thể nào làm được.
Tần Chấn Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm một cách hoảng sợ, hai tay run rẩy, không nói ra được chữ nào.
Trong biển lửa đó, là hai đứa con gái của ông ta.
Hai đứa con gái duy nhất của ông ta.
Bây giờ, cả ba đứa con gái của ông ta đều không còn nữa.
Không còn nữa!
Lý Mộc Sinh kéo Lưu Tuyết Lam, hai vợ chồng nhìn về phía giữa đám lửa với vẻ chấn động và khó chấp nhận, cả người Tô Yên đều bốc cháy, ga giường và vỏ chăn đều là vật dễ cháy, càng đừng nói đến cả người cô bị tưới xăng.
Đừng nói là không thể nào xông vào cứu người, cho dù có cứu ra thì cũng không sống được nữa.
Viết gì đó
Lãnh Phùng vội nói: “Mọi người mau lùi về nơi an toàn, mau chóng giải tán khách sạn, mau, tất cả mọi người lập tức giải tán.”
“Chị.” Lâu Doanh hét lên với Tô Yên đang nằm trong biển lửa, ánh lửa rọi vào đường nét gương mặt tinh xảo của cô ấy, trong đôi mắt màu hổ phách chứa sự tự trách và sốt ruột: “Chị, chị.”
Lâu Doanh muốn đi vào đó, dù là thi thể, cô ấy cũng muốn đưa Tô Yên ra ngoài, không thể để cô chết không còn xác như vậy được.
Ánh lửa cháy đến, Vạn Nhất kéo lấy tay Lâu Doanh chạy ra ngoài: “Lâu Doanh, cô không cần mạng nữa à, mau lui đến nơi an toàn thôi.”
Lâu Doanh gấp đến sắp khóc: “Lui cái gì mà lui, chị tôi đang ở trong đó, mau tìm người dập lửa đi.”
Đây là lần đầu tiên Vạn Nhất thấy Lâu Doanh sốt ruột đến như vậy.
Bị tưới xăng, thế lửa lại hừng hực, cả căn khách sạn đều sắp bị thiêu sạch, cho dù có dập lửa cũng chẳng có tác dụng gì.
“Nghe lời tôi, đến chỗ an toàn trước, Tô Yên đã không cứu được rồi, chẳng lẽ cô còn muốn vào nộp mạng hay sao.” Hai tay Vạn Nhất ôm chặt eo Lâu Doanh, anh ta dùng sức một cái, vác Lâu Doanh lên vai rồi lui ra phía ngoài.
Vạn Nhất thường ngày trông có vẻ yếu ớt đến gió cũng có thể thổi bay, lúc này lại có sức lực vô cùng lớn, mặc cho Lâu Doanh có vùng vẫy thế nào thì cũng không giãy ra được.
Lãnh Phùng căn dặn cấp dưới phân tán những người có thể phân tán, đội chữa cháy cũng đang trên đường đến rồi.
Lãnh Phùng thử dùng tai nghe liên lạc với Lục Cận Phong, nhưng cũng không có động tĩnh gì, tất cả mọi người gần như đều đã lùi đi hết rồi, chỉ có Tô Duy vẫn còn ở đây.
Cậu ta đứng bên ngoài đám lửa, mắt đỏ bừng nhìn ngọn lửa đang thiêu rụi tất cả, nhìn Tần Nhã Hân trong biển lửa đang biến thành một người lửa, bị ngọn lửa bao bọc lấy, khiến cô ta lăn lộn kêu gào đau khổ dưới đất.
Tần Nhã Hân lúc nãy vẫn còn phách lối, lúc bị lửa thiêu đốt, lại tuyệt vọng nói ra những lời hối hận, đưa tay ra với Tô Duy: “Cứu tôi, tôi không muốn chết, không muốn chết nữa.”
Tần Nhã Hân đã hoàn toàn trở thành một người lửa, đầu tóc và quần áo đều bị thiêu trụi, cô ta hét ra ngoài cửa một cách đau khổ: “Cứu tôi!”
Ánh mắt Tô Duy bất chấp, vào lúc Tần Nhã Hân xông ra ngoài, cậu ta dùng một chân đạp cô ta trở lại vào trong biển lửa: “Đi chết đi!”
Giọng nói không lớn, cộng thêm tiếng cháy lách tách của lửa đã che đi tiếng nói của cậu ta, lúc Lãnh Phùng quay đầu lại chỉ nhìn thấy động tác Tô Duy đạp Tần Nhã Hân vào trong biển lửa, chứ không hề nghe thấy Tô Kiệt nói gì.
“Tô Duy.”
Lãnh Phùng nghiêm giọng hét lên một tiếng.
Tô Duy nhìn về phía Lãnh Phùng với ánh mắt thù hận: “Tôi là phòng vệ chính đáng, cô ta là một hung thủ giết người, đã kéo theo chị tôi làm đệm lưng rồi, chẳng lẽ đội trưởng Lãnh muốn nhìn thấy tôi cũng bị ngọn lửa này thiêu chết sao?”
Lãnh Phùng không nói nên lời, Tô Duy nói phòng vệ chính đáng, chuyện này hoàn toàn rất hợp lý.
Một người lửa xông về phía mình, cho dù là một người bình thường, phản ứng cơ bản đều sẽ là né tránh hoặc đá ra.
“Lục Cận Phong đâu? Anh ta đi đâu rồi? Chị tôi đang bị thiêu chết ở trong biển lửa, Lục Cận Phong đâu rồi?” Tô Duy hỏi Lãnh Phùng.
Vừa dứt lời, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo truyền đến từ phía sau.
“Tôi ở đây.”
Tô Duy vội quay đầu, nhìn thấy Lục Cận Phong mặc đồ chú rể, vừa loá mắt vừa đẹp trai ngời ngời đứng đó. Tô Duy tức không chịu được, xông qua đó: “Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh nên ở trong phòng nghỉ sao? Tại sao trong đó chỉ có mình chị tôi, tại sao chị ấy lại ở trong đó, còn anh thì ở đây?”
Lãnh Phùng cũng bước nhanh về phía Lục Cận Phong: “Tần Nhã Hân phóng hoả, Tô Yên đang ở trong, đã… không cứu được nữa.”
Lục Cận Phong yêu Tô Yên đến thế nào, dù là người dưng cũng biết, nhưng khi nghe thấy tin Tô Yên bị thiêu chết trong biển lửa, trên mặt Lục Cận Phong lại không hề có chút phản ứng, anh về phía ngọn lửa, Tần Nhã Hân đã ngã rạp xuống đất, cũng không còn động đậy gì nữa, ngọn lửa đã thiêu sạch tất cả mọi thứ.
Thấy Lục Cận Phong không có chút phản ứng gì, Tô Duy càng tức tối hơn: “Lục Cận Phong, chị tôi bị thiêu chết rồi, anh…”
“Chị cậu ở bên ngoài khách sạch, cô ấy không sao.” Lục Cận Phong cắt ngang lời nói của Tô Duy: “Bên trong là người giả, không phải chị cậu.”
Mấy câu này khiến Tô Duy và Lãnh Phùng đều rất ngạc nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Cận Phong thì không giống như đang nói dối.
Tô Duy lập tức xông ra ngoài, đội chữa cháy vội đến dập lửa, Lục Cận Phong và Lãnh Phùng cũng lùi về nơi an toàn trước.
Bãi giữ xe ngoài trời bên ngoài khách sạn chen chúc đầy người, đều là người từ khách sạn lùi ra, còn có những người qua đường vây lại xem.
Tô Yên không tổn hại gì đứng ở bãi giữ xe, đang bị Lâu Doanh ôm lấy một cách phấn khích.
Thấy Tô Yên không sao, đám người Tần Chấn Lâm và Tô Đình Nghiêm, Lý Mộc Sinh cũng vui mừng không ngớt.
Một phen hú hồn.
Tô Duy nhìn thấy Tô Yên thật sự không sao, cười chạy qua: “Chị, chị không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, hù chết em rồi.”
“Chị không sao, Tiểu Duy, em không sao chứ?” Tô Yên nhìn thấy Tô Duy, thở phào một hơi: “Chị bảo anh rể em đi tìm em rồi.”
Tô Yên nhìn thấy mọi người đều ở đây, chỉ có Tô Duy không ở đây, nên mới bảo Lục Cận Phong vào trong xem.
Nói xong, Lãnh Phùng và Lục Cận Phong cũng ra tới.
Ánh lửa đầy trời, khói dày nồng nặc, mười mấy chiếc xe chữa cháy bắt đầu dập lửa.
Lục Cận Phong lạnh giọng căn dặn: “Vệ Long, Vệ Hải, Hạ Vũ, Hạ Huy, đưa ông cụ và cả Yên Yên trở về nhà cũ trước.”
Đám lửa này cũng không thể dập tắt trong một lúc ngay được, Tần Nhã Hân đã chết trong biển lửa, mọi người không cần phải đứng hết ở đây.
Lãnh Phùng và Lục Cận Phong ở lại để xử lý, Tô Yên là người quan trọng nhất nên đi về với mọi người trước.
Lục Cận Phong đốt một điếu thuốc, đứng ở bên ngoài bãi giữ xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn hiện trưởng hoả hoạn một cách phức tạp.
Lãnh Phùng đi qua: “Tối nay có chuyện gì vậy? Không phải Tô Yên ở trong phòng nghỉ sao? Sao lại ở cùng anh?”
Lục Cận Phong búng búng tàn thuốc, nói: “Tôi và Yên Yên đã đề phòng trước, làm thông phòng nghỉ và mấy phòng bên cạnh, tất cả mọi người đều cho rằng Yên Yên đang ở trong phòng nghỉ, thực ra trước khi dưới lầu có người say rượu lái xe tông vào tường, Yên Yên đã rời khỏi phòng nghỉ rồi.”
Lãnh Phùng cười một tiếng: “Vợ chồng hai người che giấu tất cả mọi người, lúc nãy chúng tôi đều nghĩ người ở bên trong là Tô Yên.”
“Người giả đó đã được chuẩn bị trước khi hôn lễ diễn ra, làm theo dáng người của Yên Yên, nhưng mà…”
Hàng mày kiếm của Lục Cận Phong cau lại một cách lạnh lùng.
Lãnh Phùng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Dù người giả có giống thật thế nào đi nữa thì cũng là giả, chỉ gần đến gần, nhất định sẽ phát hiện sự khác thường.” Lục Cận Phong nhìn về phía Lãnh Phùng, giọng nói trầm thấp: “Trong khách sạn có nội ứng của Tần Nhã Hân, ý định ban đầu của tôi và Yên Yên chỉ là muốn để Tần Nhã Hân cảm thấy Yên Yên đang ở trong phòng nghỉ, dụ cô ta qua đó, chúng tôi không ngờ Tần Nhã Hân sẽ phóng hoả, cùng tìm cái chết.”
Lãnh Phùng hiểu ra: “Ý của anh là, nếu Tần Nhã Hân đã đi vào phòng, vậy thì sẽ phát hiện Tô Yên trong đó là người giả, mà nếu đã là người giả thì tại sao lại vẫn muốn phóng hoả để cùng chết?”