Phòng của Vạn Nhất tối đen như mực, cửa sổ vẫn đang mở.
Lâu Doanh ẩn nấp, ngồi xổm xuống dưới cửa sổ, cô ấy chỉnh lại tóc của mình, cố tình làm nó rối như ổ gà, rồi lấy tóc che mặt lại.
Vạn Nhất đang nằm trên giường, trong khi Lâu Doanh thỉnh thoảng lại kêu meo meo như mèo, thỉnh thoảng lại kêu lên như sói, Vạn Nhất trên giường vẫn không hề cử động.
Liếc nhìn một viên đá nằm trong góc, Lâu Doanh nở một nụ cười gian xảo, tóm lấy viên đá trong tay và ước lượng thử, nhắm chuẩn rồi ném về phía đầu giường.
“Bụp!”
Ầm một tiếng, Vạn Nhất từ trên giường giật mình ngồi dậy: “Sấm sét à?”
Lâu Doanh vội vàng trốn xuống dưới cửa sổ.
Vạn Nhất mơ mành, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, tầm mắt đã thích nghi với môi trường bóng tối, nên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nước biển dâng trào, sóng vỗ vào bờ, gió biển thổi vào khiến người ta cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
“Không sao, ngủ tiếp thôi.”
Vạn Nhất tự lẩm bẩm một mình, nằm xuống và chuẩn bị đi ngủ, thì bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng mèo kêu meo meo.
“Trên đảo đâu ra mèo hoang vậy nhỉ?” Vạn Nhất vén chăn bông, bước ra khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, lẩm bẩm trong miệng: “Mùa này, ừm, hình như là mùa mèo động dục.”
Lâu Doanh đang ở dưới cửa sổ, nghe thấy câu này, trong lòng thầm oán, anh mới là mèo hoang đấy.
Lâu Doanh lắng nghe tiếng bước chân, tính toán thời gian, đợi đến khi người tới gần, chuẩn bị đóng cửa sổ lại, cô ấy giơ hai tay lên, chậm rãi đứng lên, miệng nói: “Trả mạng cho ta, ta chết oan uổng quá, ta sẽ bóp chết ngươi.”
Lâu Doanh cố ý mặc váy đỏ, tóc dài buông xõa, trời lại đang rất khuya, chuyện này rõ ràng là có thể dọa người ta mất cả hồn.
“A! A! Ma kìa, ma nữ kìa.”
Vạn Nhất sợ đến mức chạy loạn xạ trong phòng.
Lâu Doanh cố nén cười, từ cửa sổ leo vào nhà, hệt như ma nữ áo đỏ trong phim kinh dị, tiếp tục giả làm ma: “Mau để ta bóp cổ ngươi, ngươi chết rồi, ta mới có thể đầu thai được...”
Vạn Nhất đang nháo nhào chạy quanh phòng, nơi anh ta trốn, Lâu Doanh đã đến trước chặn anh ta, đứng trước mặt anh ta để hù dọa: “Ta muốn bóp chết ngươi, ngươi đừng trốn nữa.”
“A, mẹ ơi, có ma.”
Vạn Nhất quay đầu bỏ chạy.
Sau đó, sẽ có cảnh tượng tiếp theo tiếp theo.
Vạn Nhất nhảy tưng tưng khắp phòng tìm chỗ trốn, Lâu Doanh vẫn tiếp tục đùa dai để hù dọa anh ta.
Ở phòng kế bên kế bên kế bên nữa, Tô Yên nghe thấy có tiếng nói, nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Chồng à, sao hình như em nghe thấy tiếng lợn bị giết đấy.”
“Thôi, ngủ tiếp đi, hai đứa thiểu năng đang chơi game đấy.” Lục Cận Phong bỏ iPad tron, thì thấy Lâu Doanh mặc một bộ đồ màu đỏ, trèo lên cửa sổ, rồi anh lại nghe thấy Vạn Nhất la hét thảm thiết như giết lợn, cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.1
“Ừm.” Tô Yên buồn ngủ đến mức không chịu nổi, cô trở mình, tiếp tục ngủ.
Bên phía Vạn Nhất, anh ta đã không còn sức để chạy nữa, đi thẳng đến giường kiểu lớn, nhắm mắt lại, điệu bộ như kiểu để mặc cho người ta giày vò: “Đến đây, ma nữ áo đỏ, ông đây đã từng ngủ với phụ nữ, cũng đã từng ngủ với đàn ông rồi, còn chưa từng ngủ với ma nữ, cũng xem như là một chuyện tươi mới.”
“Ta sẽ bóp chết ngươi, xuống địa ngục cùng với ta đi...”
Lâu Doanh tiến đến gần mặt Vạn Nhất để dọa anh ta, còn chưa nói xong, Vạn Nhất đã trở mình đứng dậy, đè Lâu Doanh xuống dưới thân mình, nhanh chóng trói tay cô ấy lại, rồi cố định chặt trên đỉnh đầu cô ấy.
“Những người khác là chết dưới những bông hoa mẫu đơn, có làm ma cũng vẫn phong lưu. Ông đây thì lợi hại rồi, trực tiếp phong lưu cùng với một con ma.”
Nói rồi, Vạn Nhất cắn con ma nữ mặc áo đỏ một cái... Ồ, không đúng, đó là cổ của Lâu Doanh.
“Đau!”
Lâu Doanh đau đớn rên rỉ lên một tiếng, cũng không còn giả vờ nữa, mắng: “Gà luộc, thả tôi ra, anh là chó hay sao vậy.”
Lâu Doanh vùng vẫy lắc lư cái đầu qua lại, dùng miệng thổi bay tóc trên mặt, để lộ ra khuôn mặt.
“Ôi, sao lại là cô?” Vạn Nhất kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng rằng thật sự là ma mặc áo đỏ.”
“Cái đồ nhát gan, hèn nhát, mới như vậy mà đã doạ cho anh sợ chết khiếp rồi.”
“Ừ, tôi rất sợ, trái tim nhỏ bé của tôi sợ đến mức đập thình thịch rồi đây.” Vạn Nhất ôm ngực, làm ra bộ dạng trông rất sợ hãi: “Người phụ nữ xấu xa, đầu óc của cô thật tồi tệ, cô còn giả làm ma để hù dọa tôi. Người dọa người, sẽ dọa chết người đấy, nửa đêm cô trèo cửa sổ phòng tôi, rồi lại mặc ít như vậy, chẳng lẽ là… lại muốn đánh gục tôi sao?”
“Hứ, mơ mộng hảo huyền.” Lâu Doanh đẩy Vạn Nhất ra.
Trong bóng tối, khóe miệng Vạn Nhất nhếch lên một nụ cười thành công, sau đó nhảy ra, đứng cách Lâu Doanh rất xa, dáng vẻ như sợ bị xâm phạm: “Cô đừng tới đây, tôi nói cho cô biết, lần này tôi thề chết để bảo vệ sự trong sạch của mình đấy.”
“Trong sạch cái khỉ gì, vừa rồi anh còn nói là đã ngủ với đàn ông rồi.” Lâu Doanh ngồi ở mép giường, chất vấn: “Người đàn ông đó là ai? Có phải là người trong Ám Dạ các anh không?”. Tiên Hiệp Hay
Vạn Nhất né tránh trả lời.
“Được rồi, Vạn Nhất đáng chết, anh dám cắm cho bà đây một cái sừng, anh có tin bà đây sẽ hủy luôn cái chân thứ ba của anh luôn không.”
“Lâu Doanh.”
Vạn Nhất đột nhiên rất nghiêm túc gọi một tiếng, nhưng vẫn đứng cách Lâu Doanh vài mét, chậm rãi, cảm xúc dâng trào ra, cảm thán: “Lâu Doanh, cô buông tha cho tôi đi, chúng ta không thích hợp, tôi cũng sẽ không bảo cô chịu trách nhiệm đâu, chúng ta cứ như vầy, bỏ qua hết, hãy để quá khứ như gió, theo gió trôi đi… nhé!”
Vạn Nhất còn đọc diễn cảm ra một đoạn dài.
Lúc trước Vạn Nhất đuổi theo cô bảo cô chịu trách nhiệm, Lâu Doanh trốn còn không kịp, hiện tại anh ta lị đột nhiên bảo cô buông tha cho anh ta, trong lòng Lâu Doanh đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.
Như thể món đồ của mình một ngày nào đó đột nhiên bị lấy đi mất.
Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất, trái tim cô ấy chợt nhói lên: “Gà luộc, cái đó, tôi...”
“Chị à, chị tiên nữ, Quan Thế Âm Bồ tát, cô thật sự cái gì cũng tốt.” Vạn Nhất chắp hai tay lại nói: “Chúng ta thật sự không thích hợp, miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Cô nhìn hai chúng ta đi, từ khi quen biết nhau đến giờ, có lần nào không phải gây gỗ đánh nhau? Giống như kiếp trước tôi đã đào mộ tổ tiên của cô lên vậy.”
Lâu Doanh cau mày, đột nhiên cảm thấy mình rất áy náy, muốn giải thích vài câu: “Tôi...”
Vạn Nhất cắt ngang lời nói của Lâu Doanh: “Tôi biết, trong lòng cô cảm thấy có lỗi với tôi. Cô cảm thấy vô cùng áy này vì lần trước đã lấy đi sự trong trắng của tôi. Không sao cả, làm đàn ông mà, vẫn nên rộng lượng một chút.”
“Anh……”
“Tôi thực sự không sao.” Vạn Nhất lại ngắt lời Lâu Doanh lần nữa: “Tôi tin rằng sau này tôi sẽ tìm được một người phụ nữ không chê tôi vì đã mất đi trong trắng, cô đừng tự trách mình, nếu cô thực sự cảm thấy áy náy, thì bù đắp cho tôi một ít về mặt kinh tế cũng được. “
Lâu Doanh: “...”
Nhìn Vạn Nhất tỏ vẻ rất ấm ức cầu xin tự do trước mặt mình, Lâu Doanh cảm thấy đầy mình tràn ngập tội lỗi, đột nhiên mạnh mẽ nói: “Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ không đối bạc đãi anh đâu, anh muốn bao nhiêu, bây giờ tôi sẽ chuyển cho anh.”
“Cô cứ dựa vào lương tâm của mình mà cho đi.” Vạn Nhất suỵt mũi, cố nặn ra hai hàng nước mắt: “Cô cảm thấy trinh tiết của tôi đáng giá bao nhiêu, thì cô cứ cho bấy nhiêu.”
Lâu Doanh đột nhiên đến gần Vạn Nhất, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Anh có cái thứ gọi là trinh tiết đó à? Dù anh có đi chăng nữa thì cái thứ gọi là lương tâm đó, tôi không hề có.”
Vạn Nhất: “...”
“Một trăm tệ, không thể nhiều hơn được nữa.” Lâu Doanh lấy ra một tờ một trăm tệ: “Cầm lấy đi.”
Vạn Nhất nhìn chằm chằm, hai mắt trừ to: “Tiền chôn cho người chết à? Mẫu dạ xoa, cô trêu tôi đúng không, cái này còn có thể dùng à?”
“Tại sao lại không dùng được? Chỉ là nó khén chọn chỗ mà thôi. Ở trần gian không dùng được, nhưng sau này đi đến âm phủ không phải là có thể xài được ngay sao.”
Vạn Nhất nắm chặt tay: “Coi như cô lợi hại.”
Lâu Doanh mỉm cười: “Gà luộc, ngủ ngon nhé.”
Nói xong, Lâu Doanh trèo cửa sổ ra ngoài.
Lâu Doanh định quay trở lại phòng để ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy điều gì đó khác lạ.
Trên biển có động tĩnh.