Nhưng điều khó hiểu là, gương mặt kia lại quá tầm thường, không hề đẹp.
Chỉ có cảm giác mà người đó mang lại cho cô, quả thực rất giống...
"Ông xã?"
Tô Yên kêu lên một tiếng đầy vẻ thăm dò, sau đó cô lại giơ tay ra vuốt vuốt gương mặt của người kia, quả nhiên, khuôn mặt hơi nhăn lại.
Là mặt nạ da người.
Tô Yên vô cùng mừng rỡ: "Ông xã, em biết anh sẽ đến mà."
Vừa nói, Tô Yên vừa định ôm chặt lấy Lục Cận Phong như ôm một chú gấu.
Còn chưa ôm, Lục Cận Phong đã vội vàng lui lại đằng sau hai, ba bước, bộ dạng nhất mực cung kính với cô, lớn giọng nói: "Cô Tô."
Tô Yên đang lơ mơ không hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng người gọi: "Cô Tô, đại ca Hắc Ưng kêu cô về ăn cơm tối."
Lục Cận Phong ra hiệu bằng mắt với Tô Yên, cô bèn quay lại trừng mắt nhìn người gọi cô về ăn cơm: "Tôi đau bụng phải vào nhà vệ sinh, anh về bảo Hắc Ưng đợi đi."
"Vâng."
Người kia cung kính rời đi.
Thấy người đó vừa đi khỏi, Tô Yên lại đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Ông xã, sao anh lại hóa trang thành bộ dạng này vào đây, khuôn mặt này... cũng xấu quá đi."
Lục Cận Phong vì muốn biến mình xấu đi mà không những mang mặt nạ da người, anh còn gắn thêm một cái nốt ruồi giả ở ria mép, trên nốt ruồi còn cắm một sợi râu.
Lục Cận Phong hắng giọng một cái, đồng thời đưa tay lên vuốt vuốt sợi râu cắm trên mụn ruồi, nghiêm mặt nói: "Bớt cười đùa cợt nhả với nhanh, vừa vào trong này anh đã nghe nói Hắc Ưng đối đãi với em rất tốt, ai cũng đồn rằng anh ta muốn để em làm bà chủ Vương Bài, ngay cả Lương Văn Dũng cũng bị tính sổ vì lỡ đắc tội với em đó."
Tô Yên lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cứ trông thấy sợi râu trên nốt ruồi của Lục Cận Phong là cô lại không nhịn được cười: "Xin lỗi nhưng mà thật sự là em không nhịn được, ông xã, sao anh không ngụy trang đẹp đẹp lên một chút, à đúng rồi, anh vào đây bằng cách nào?"
"Vương Bài tuyển người mới, anh đăng ký tham gia, giả vờ lẻn vào trong đây." Lục Cận Phong lại mắng: "Em nghiêm túc một chút đi."
Đây đúng là kiểu cáo đội lốt hổ mà.
Tô Yên vừa cười vừa nhảy bổ vào ôm eo Lục Cận Phong: "Còn giận sao? Em làm anh giận, là em chọc giận anh rồi."
Tô Yên còn không quên cù lét Lục Cận Phong.
Anh vẫn tỉnh bơ, tỏ ra không hề ngứa.
Tô Yên thấy vậy thì không tin, cô bèn ôm lấy cổ anh, nhảy phắt lên người, Lục Cận Phong theo thói quen dang hai tay ra đỡ lấy mông cô.
Anh bị cô chỉnh cho bất lực, chỉ đành tỏ ra giận dữ mắng: "Anh vẫn đang giận lắm, đừng có bày bộ dạng đo ra với anh làm gì, làm nũng cũng vô dụng, xuống đi."
Anh bị cô chỉnh cho bất lực, chỉ đành tỏ ra giận dữ mắng: "Anh vẫn đang giận lắm, đừng có bày bộ dạng đo ra với anh làm gì, làm nũng cũng vô dụng, xuống đi."
"Không!" Tô Yên học theo dáng vẻ làm nũng ăn vạ trước đây của Lục Cận Phong, cô cứ như con chuột túi nhỏ đu lên người anh: "Không mà không mà, nào, hôn cái!"
Tô Yên chu môi lại gần anh, trông thấy gương mặt giả anh ngụy trang vào, cô thực sự không thể nào hôn xuống ngay được, bèn chân thành nhìn thẳng vào anh, nói: "Ông xã, anh như thế này khiến em có cảm giác như mình đang hôn một người khác ngay trước mặt anh..."
Lục Cận Phong: "..."
Lúc này, ở đằng xa có tiếng người gọi.
"Vương Đức An, Vương Đức An, đi đâu rồi?"
Lục Cận Phong liếc nhìn đằng xa kia, vội vàng buông Tô Yên xuống: "Có người gọi anh, nếu em không muốn anh bị ăn phạt như Lương Văn Dũng thì tránh xa anh một chút."
"Vương Đức An, cái tên này cũng quá... thời thượng rồi." Tô Yên vuốt mặt Lục Cận Uyên một cái, nhân cơ hội trêu chọc anh: "Tiểu An Tử, đừng tức giận, trước đây là do em đã sai, thật sự xin lỗi anh."
"Vương Đức An, cái tên này cũng quá... thời thượng rồi." Tô Yên vuốt mặt Lục Cận Uyên một cái, nhân cơ hội trêu chọc anh: "Tiểu An Tử, đừng tức giận, trước đây là do em đã sai, thật sự xin lỗi anh."
Tô Yên vẫn còn hiểu đạo lý chút, biết sai có thể sửa, giữa vợ chồng với nhau, sai là sai, cũng phải nói một câu xin lỗi.
Có người nào đó... bắt đầu lên mặt rồi.
Lục Cận Phong nói bằng giọng điệu quái gở: "Ha, sao cô cả Tô lại sai được, có sai thì cũng là người khác sai, cô ở đây sống cũng tốt ghê, đâu cần người khác quan tâm."
Chết rồi, ông xã lại giận rồi, đúng là kiểu không dễ để dỗ dàng mà.
Tô Yên cũng biết trước đây cô đã không tin tưởng Lục Cận Phong, làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
"Haizz!"
Tô Yên lại thở dài.
Người gọi Lục Cận Phong ban nãy đã đi tới chỗ họ.
Anh ta cũng là người mới vào, tên La Hiện Đình, gần hai mươi tuổi, tướng mạo trắng trẻo khôi ngô, giống mấy cô cậu thanh niên trẻ trung hơi giống con gái trong phim, môi hồng răng trắng.
Còn cái tên La Hiện Đình, lại toát lên sự hiên ngang phong độ...
Có lẽ người thân trong gia đình cũng mong cậu ta có thể trưởng thành thật khí khái giống với cái tên, nhưng không ngờ cậu ta lại xinh đẹp như vậy, nếu đây là một đứa con gái thì chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân mất.
La Hiện Đình đi tới, một tay kéo Lục Cận Phong đi: "Vương Đức An, hóa ra anh ở đây à, mau đi thôi, huấn luyện viên đang điểm danh đó, tới muộn là chịu phạt bây giờ."
Tô Yên dán mắt nhìn La Hiện Đình kéo cái tay của Lục Cận Phong, hai mắt cô trợn to lên.
"Hai tên đàn ông lớn tướng, lôi lôi kéo kéo làm gì vậy, bỏ ra bỏ ra."
La Hiện Đình tỏ ra hơi ái ngại, da mặt cậu ta mỏng, rất nhanh đã buông Lục Cận Phong ra: "Tôi không có ý đó nha."
Lục Cận Phong liếc Tô Yên một cái, đoạn lại kéo kéo cánh tay của La Hiện Đình: "Tôi thấy thế này cũng tốt, hai người đàn ông nắm tay nhau thì làm sao?"
"Cô Tô, bọn tôi còn phải đi tập luyện, không làm phiền tới cô và đại ca Hắc Ưng dùng bữa tối nữa."
Nói rồi, Lục Cận Phong dắt tay La Hiện Đình rời đi.
Tô Yên tức nổ phổi, dưới ánh hoàng hôn, Lục Cận Phong hóa trang thành một tên xấu xí đang tay trong tay với một cậu trai ưa nhìn, cảnh tượng đó... sao mà ngứa mắt thế không biết?
Trước đây cô còn dễ dàng phô trương thanh thế một chút với đám phụ nữ vây xung quanh Lục Cận Phong, thậm chí không cần coi bọn họ ra gì, nhưng giờ lại xuất hiện một tình địch nam, cái tên này, làm sao để chỉnh đốn đây?
Tô Yên ngước nhìn nắng chiều rải xuống, thở dài một hơi.
Ông xã nổi giận rồi, làm sao để dỗ đây?
Cô sốt ruột lắm rồi.
Tô Yên lê từng bước chân nặng nề về phòng, quả nhiên, Hắc Ưng lại tới.
Cũng đã một tuần kể từ lần gặp mặt trước rồi nhỉ?
Trên bàn ăn có bày biện vài món mà Tô Yên thích.
Thấy Tô Yên tới, Hắc Ưng bèn vẫy vẫy tay phải: "Cô Tô, ngồi xuống ăn đi, đợi nữa là nguội đó."
"Nắng chiều hôm nay đẹp như vậy, ăn cơm trong phòng thì có gì vui, tôi muốn ăn cơm ở sân huấn luyện." Tô Yên nói: "Dọn chỗ này ra sân huấn luyện đi, vừa hay tôi cũng muốn xem những người mới gia nhập Vương Bài tập luyện như thế nào, đánh giá giúp anh xem các người có khả năng vượt qua được Ám Dạ hay không."
Thời tiết hôm nay đẹp thật, lúc này đang là sáu giờ chiều tối, nắng chiều vẫn khá đẹp.
Hắc Ưng nhìn chằm chằm Tô Yên một lúc, sau đó quay sang nói với người bên cạnh: "Dọn bàn cơm ra sân huấn huyện."
"Đại ca, anh cũng đi sao? Ông Sato nói vết thương của anh..."
"Không chết được, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, dọn ra đó đi."
Hắc Ưng ra lệnh rồi, lập tức có người đẩy xe lăn cho anh ta ra sân huấn luyện.
Tô Yên nhìn cánh tay trái của Hắc Ưng, trước đây cô không biết anh ta bị thương ở chỗ nào, giờ mới thấy, hình như cánh tay trái của Hắc Ưng có gì đó không ổn.
Cô chưa từng thấy anh ta chìa cánh tay trái ra bao giờ.
Cánh tay trái...
Tô Yên nhớ ra chuyện sau khi Tô Duy xảy ra chuyện, cậu ấy chỉ còn lại cánh tay cụt.
"Cô Tô!"
Hắc Ưng ngoảnh lại gọi: "Đi thôi."
Dòng suy nghĩ của Tô Yên bị cắt ngang, cô lại nhớ tới cảnh tượng La Hiện Đình lôi lôi kéo kéo Lục Cận Phong, bèn sải bước đi tới sân huấn luyện.
Đợt này Vương Bài lại tuyển thêm năm mươi người mới, những người mới đều có mặt đầy đủ ở sân tập, được huấn luyện viên chỉ dạy.
Hắc Ưng cho người lên dựng một cái ô thật lớn, bày bàn ghế, đồ ăn thức uống, hoa tươi lên trên bàn, trông rất hưởng thụ.
Tô Yên ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn những người bên dưới sân tập, vừa nhìn đã thấy Lục Cận Phong, bên cạnh anh còn có La Hiện Đình, hai người đó đang thì thầm vào tai nhau, không biết là đang nói chuyện gì.