Đúng là cáo già quá đi mất.
Đôi mắt sâu của Lục Cận Phong khẽ hí lại.
Anh không ngờ Lý Mộc Sinh lại có chiêu này.
Tô Yên nghi hoặc, cười nói: “Nếu Lý Mộc Sinh thật sự muốn nhận em làm con nuôi, chẳng phải là em được lợi sao? Em cũng đâu có mất mát gì.”
Cô không có quyền không có thế lực, như thế nào đi chăng nữa cũng là cô lợi hơn.
Vạn Nhất lén nhìn Lục Cận Phong một mắt, Tô Yên không hề biết bên cạnh bản thân có một người chống lưng lớn, Lý Mộc Sinh nhận Tô Yên làm con gái nuôi rõ ràng là vì Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên, trên mặt không có lộ ra biểu hiện gì, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: “Em đồng ý rồi?”
“Ừm, đồng ý rồi, tiệc nhận thân sẽ được tổ chức vào tối Chủ Nhật.” Tô Yên nói: “Khoan nói tới, Lý Mộc Sinh muốn nhận em làm con nuôi trước mặt cha em, vẻ mặt ông ấy lúc đó chắc sẽ đặc sắc lắm, em cảm thấy rất hả dạ, nên đồng ý rồi.”
Vạn Nhất bĩu môi: “Tên Lý Mộc Sinh này thật biết lợi dụng lòng người.”
Tô Yên nhìn Vạn Nhất: “Anh Vạn, hình như anh không ưa Lý Mộc Sinh lắm, có xích mích sao?”
Xích mích thì không có, Vạn Nhất chỉ đơn thuần không vừa mắt tên cáo già Lý Mộc Sinh này chiếm lợi thôi.
Lúc đó, cả Tô Yên và Lục Cận Phong đều phải gọi Lý Mộc Sinh là cha nuôi, vậy chẳng phải anh ta sẽ thấp bậc hơn sao?
“Không có.” Vạn Nhất lắc đầu.
Tô Yên lại nhìn sang Lục Cận Phong, xin ý kiến: “Nếu như anh không chịu thì em từ chối vậy, dù sao thì giờ cũng chưa công khai.”
Thật ra thì Tô Yên cũng không phải là rất muốn làm thế, chỉ là mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, hơn nữa cô cũng chẳng có mất mát gì.
Lục Cận Phong do dự một lúc, rồi gật đầu: “Khá tốt.”
Vạn Nhất trợn to mắt: “Lão đại.”
Sao lại cho tên cáo già đó được lợi vậy chứ.
Đôi môi mỏng của Lục Cận Phong khẽ nhếch lên: “Có lớp bảo vệ của con gái nuôi nhà họ Lý, có lợi cho em.”
Tô Đình Nghiêm cắt đứt quan hệ với Tô Yên, Tô Yên giờ đây không hề có gia thế, trước khi anh hoàn toàn thanh lý sạch sẽ nhà họ Lục, có sự bảo vệ của nhà họ Lý cũng không phải chuyện xấu.
Những gì Lục Cận Phong nghĩ đến, đương nhiên Vạn Nhất cũng sẽ nghĩ đến, nên anh ta cũng không nói gì nữa.
Lý Mộc Sinh hành động rất nhanh, vừa thỏa thuận chi tiết với Tô Yên xong, ngay lập tức mua hot search trên mạng, phát tán tin ông ta nhận con nuôi, đồng thời công bố cả thời gian và địa điểm tiệc nhận thân.
Lý Mộc Sinh cố tình không nhắc đến Tô Yên, để mọi người hồi hộp.
Chuyện nhà họ Lý nhận con gái nuôi mở ra một cuộc náo động trên mạng, ai nấy đều đoàn rốt cuộc là người may mắn nào lọt vào mắt xanh của Lý Mộc Sinh.
Nhà họ Lý là một trong bốn gia tộc lớn tại Đế Đô, độc truyền mất đời, chỉ duy nhất một người con là Lý Văn.
Giờ đây đột nhiên muốn nhận con gái nuôi, đồng thời tổ chức một buổi tiệc long trọng như vậy, có thể thấy ông ta xem trọng như thế nào, nên mọi người vô cùng tò mò.
Tô Đình Nghiêm nhìn thấy tin tức trên mạng, vô cùng ân hận, tức đến mức đập mạnh đôi đũa lên bàn, khiến Tần Phương Linh giật bắn người.
“Tôi vừa cắt đứt quan hệ với Tô Yên, là Lý Mộc Sinh nhận Tô Yên làm con gái nuôi, vậy mọi người sẽ nhìn nhận tôi thế nào? Đây chẳng phải vả mặt tôi sao?”
“Nhà họ Lý làm vậy thật sao?” Tần Phương Linh cũng rất bất ngờ: “Con nhỏ chết tiệt đó có gì tốt chứ, sao lại lọt vào mắt của Lý Mộc Sinh.”
“Bây giờ nói những thứ này có tác dụng gì nữa, mất trắng một cơ hội kết thân với nhà họ Lý rồi.” Tô Đình Nghiêm càng nghĩ càng tức giận: “Nếu biết Tô Yên và nhà họ Lý có mối quan hệ như vậy, tôi đã không cắt đứt quan hệ với nó rồi.”
Tần Phương Linh an ủi: “Ông Tô à, ông tức giận gì chứ, hơn nữa, chúng ta còn Tiểu Vân mà, hôm nay Tiểu Vân đi tìm Chu Hoàng Long rồi, nhà họ Chu đã đồng ý đầu tư rồi, có sự giúp đỡ của nhà họ Chu, ông còn lo sẽ đắc tội với nhà họ Lý sao?”
Lời của Tần Phương Linh ít nhiều cũng xoa dịu được Tô Đình Nghiêm, nhưng khi nghĩ đến việc Tô Yên nhận Lý Mộc Sinh làm cha nuôi, lập tức không muốn ăn nữa.
Nhà họ Sở.
Khi nhìn thấy hot search, Tô Vân vừa đố kị, vừa ước ao, vừa hận, gần như sắp phát điên.
Sao mạng của Tô Yên lại tốt như vậy?
Tô Vân rất không cam tâm, giận đến mức đập phá đồ đạc trong phòng.
Sở Hướng Nam nghe thấy tiếng động nên bước vào, khó chịu cau mày nói: “Em lại tức giận gì chứ, kinh động đến cha mẹ, anh xem em giải thích như thế nào.”
Nghe vậy, Tô Vân lập tức dừng lại, nhưng khi thấy Sở Hướng Nam mang mền sang phòng sách ngủ, cô ta lại nổi giận.
“Anh làm gì vậy hả, Hướng Nam, chúng ta là vợ chồng, mà ngày nào anh cũng ngủ ở phòng sách, nếu người ta biết được, sao em sống nữa.”
“Vậy thì quản kĩ cái miệng của em đi.” Sở Hướng Nam mất kiên nhẫn, cầm theo mền rồi bước ra ngoài.
“Á!”
Tô Vân giận quá, liên tục giậm chân.
Tô Yên, mọi thứ đều là do Tô Yên mà ra.
Cô ta sẽ không để Tô Yên sống tốt.
Một mưu kế ác độc hiện qua dưới đáy mắt của Tô Vân.
Muốn trở thành con gái nuôi nhà họ Lý sao, muốn ra vẻ sao, được, vậy thì tôi sẽ hủy hoại cô trước mặt tất cả mọi người.
…
Dưới màn đêm.
Tô Yên chán chường ngồi trên giường đọc tạp chí, thi thoảng ánh mắt lại quét qua nhà tắm, cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại giữ Lục Cận Phong ở lại.
Việc của nhà họ Lý đã giải quyết xong rồi, Lục Cận Phong cũng không cần phải ở lại đây nữa.
“Lục Cận Phong, anh tắm xong chưa?”
Vừa dứt câu, Lục Cận Phong bước ra với chiếc áo choàng tắm trên người, toàn thân vẫn còn bốc hơi nóng, vai rộng, eo nhỏ, đường cong cơ bắp vô cùng rõ ràng, để lộ sự mạnh khỏe, một giọt nước chảy xuống từ vùng ngực, đúng là sự cám dỗ chết người mà.
Tô Yên nuốt nước bọt theo bản năng, gương mặt đỏ bừng lên, nhìn sang chỗ khác: “Em mắc vệ sinh.”
Nói rồi, Tô Yên đứng dậy, muốn chuồn vào trong nhà vệ sinh, nhưng lại bị Lục Cận Phong trở tay ôm vào trong lòng.
Bên tai cô vang lên giọng khàn khàn của anh: “Anh cũng mắc.”
Tối qua, Lục Cận Phong đi tắm nước lạnh mấy lần mới hạ hỏa, hôm nay sao có thể buông tha cho Tô Yên được.
Tô Yên nhận ra Lục Cận Phong muốn làm gì, nhịp tim lập tức tăng tốc: “Cái đó, cái đó…”
“Yên Yên, anh muốn.”
Bốn chữ này khiến Tô Yên hoàn toàn đầu hàng.
Nhưng lúc này, thân dưới đột nhiên nóng lên.
“Chết rồi, bà dì đến thăm rồi.” Tô Yên đỏ mặt, chui ra khỏi vòng tay của Lục Cận Phong, chạy vào nhà vệ sinh.
Quả nhiên, lần thăm viếng của bà dì đến thật là đúng lúc.
Tô Yên thu dọn xong bước ra, thì thấy Lục Cận Phong với vẻ mặt hờn tủi nằm trên giường.
Tô Yên dở khóc dở cười: “Đi ngủ.”
Lục Cận Phong thở dài một hơi, ôm Tô Yên vào lòng: “Không ăn được thịt thì uống miếng canh vậy.”
Tô Yên: “…”
Bỗng nhiên, Tô Yên ngửi thấy mùi tanh của máu, Tô Yên mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một mảng màu đỏ trên áo choàng của Lục Cận Phong.
“Sao vậy? Để em xem.” . truyện ngôn tình
Tô Yên nhận ra từ ban nãy Lục Cận Phong đã luôn mặc trên người chiếc áo choàng tắm là để che đi vết thương trên tay sao?
“Vô ý va trúng thôi.” Lục Cận Phong nói qua loa: “Ngủ đi, không có gì đâu.”
Vết thương được băng vải gạc, máu từ bên trong nhuốm ra như vậy, làm sao mà không sao được.
Tô Yên nghi hoặc nhìn Lục Cận Phong, va trúng như thế nào mà lại nghiêm trọng như vậy?
Tô Yên bỗng nhiên nghĩ đến cậu cả nhà họ Lục – người cầm quyền nhà họ Lục, tay của anh ta cũng bị thương, hơn nữa cũng là bị thương bên tay phải.
Sau khi xử lý xong vết thương, Tô Yên không có cách kiểm tra xem đây rốt cuộc có phải là do dao hay không.
Lục Cận Phong cười, xoa đầu Tô Yên một cách cưng chiều: “Ngủ đi nào.”
Tô Yên cũng không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng cô lại không dám tin.
Lục Cận Phong chỉ đơn giản là một tài xế công nghệ, không thể nào lại là người cầm quyền nhà họ Lục với quyền thế lớn.
Đêm hôm đó, Tô Yên không ngủ ngon được.
Lục Cận Phong quét mắt qua vết thương của bản thân, ánh mắt tối đi.
Với sự thông minh của Tô Yên, e là không giấu được bao lâu nữa.
Ngày hôm sau.
Lục Cận Phong lái xe chở Tô Yên đi làm, mọi việc diễn ra rất bình thường như mọi ngày, chẳng có gì khác lạ.
Tô Yên vừa bước vào trong công ty, lập tức nhận ra sự khác thường.
Trên con đường, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô vô cùng kì quặc, trông như bọn họ đang sang lưng bàn tán về cô.
Tô Yên cau mày, đi đến vị trí của mình, Thái Thanh Trúc với vẻ mặt không vui nói: “Tô Yên, cô còn bình tĩnh được vậy sao, chẳng lẽ cô không có coi Email của công ty sao?”
Tô Yên không hiểu lý do, cười hỏi: “Sao vậy, sao cô nghiêm túc vậy, có chuyện gì sao, chẳng lẽ liên quan đến tôi hả?”
Thái Thanh Trúc sốt ruột thay cho Tô Yên: “Cô mau xem đi, chuyện cô ngồi xe hạng sang bị lộ ra rồi, bây giờ mọi người trong cả công ty đều đang nói là cô làm tình nhân, dụ dỗ đàn ông trung niên, là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác.”
Tô Yên mau chóng lên mạng xem, cảnh tượng cô bước lên chiếc xe hạng sang của Lý Mộc Sinh.
Xe hạng sang, đàn ông trung niên, người phụ nữ xinh trẻ tuổi, ba thứ này cộng lại đủ để người khác tưởng tượng ra một bộ phim cẩu huyết tiểu tam lên ngôi.
Thái Thanh Trúc hỏi: “Tô Yên, cô quen biết người đàn ông đó sao?”
“Ừm, quen biết.”
Không những quen biết, mà cô còn sắp gọi ông ta là cha nuôi cơ.
“Mọi người nghe thấy chưa, bản thân Tô Yên tự thừa nhận rồi.” Giọng nói của Trang Ái Hồng vang lên từ phía sau, kêu gọi mọi người tụ tập lại: “Bình thường tỏ vẻ thuần khiết, không ngờ sau lưng lại là tình nhân của người ta, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Các đồng nghiệp nháo nhào bàn tán, ánh mắt nhìn Tô Yên tràn đầy sự khinh bỉ.
“Thật không ngờ mà, ai bảo người ta có gương mặt xinh đẹp chứ, nếu đổi lại là mình thì không làm được đâu.”
“Ha ha, vẻ mặt của cô có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không cứu được đâu, thôi thì quay lại bụng mẹ đi.”
“Xấu thì sao, ít ra thì tôi không giống ai đó, không cần mặt mũi, bại hoại thuần phong mỹ tục, phá hoại gia đình người khác.”
“Tuổi còn trẻ mà đã muốn đi đường tắt rồi, chuyện này mà để vợ người ta biết được, e là cô ta không có ở lại Đế Đô nổi đâu.”
“Người đàn ông trung niên đó đủ tuổi làm cha cô ta rồi chứ hả, như vậy mà cũng làm được, đúng là ghê tởm.”
“Có tiền thì sợ gì ghê tởm.”
Đối mặt với sự chế nhạo và chỉ điểm của các đồng nghiệp, mặt Tô Yên không thay đổi, không hề cảm thấy giận dữ, mà ngược lại như người ngoài cuộc, ung dung ngồi uống nước, vắt chéo chân, nghe mọi người bàn tán.
Mà cảnh tượng này vừa hay được Lục Minh Khánh bắt gặp, anh ta cũng không đi qua đó, nhìn bộ dạng thanh thản của Tô Yên, bỗng dưng anh có hứng thú, dừng lại đứng xem rốt cuộc Tô Yên đối phó như thế nào.
Trang Ái Hồng thấy Tô Yên không hề tức giận, anh ta vô cùng bất ngờ, anh ta căm hận nói: “Tô Yên, cô có thể diện không vậy hả, sao cô có thể thờ ơ vậy chứ, một chút phản ứng cũng không có, chúng tôi đang nói cô đó.”
Tô Yên mỉm cười, giả vờ không biết gì: “Hả? Đang nói tôi sao? Xin lỗi, tôi không có sở thích chột dạ, tôi còn tưởng cô đang nói bản thân cô cơ.”
Trang Ái Hồng giận đến mức vẻ mặt vặn vẹo, nâng cao giọng mình: “Tô Yên, cô lên xe hạng sang bị chụp được, bằng chứng xác thực, cô phá hoại gia đình người khác, cô chính là tiểu tam.”
Ánh mắt Tô Yên từ từ trở nên lạnh lùng, đôi mắt sắc bén của cô quét qua Trang Ái Hồng: “Ban nãy tôi thấy cô bước ra từ nhà vệ sinh, miệng thối như vậy, bằng chứng xác thực, cô chắc chắn là vừa ăn phân ở trong đó.”
Vừa dứt câu, có người không nhịn được bật cười, đến Lục Minh Khánh cũng không nhịn được, suýt nữa cười ra tiếng.
Cắt câu lấy nghĩa, ai mà không biết?
Trang Ái Hồng tức giận vô cùng, âm thanh chói tai: “Tô Yên, cô đây là đang tráo đổi khái niệm, cô đừng tưởng làm vậy là có thể tẩy trắng việc cô làm tình nhân.”
Tô Yên không đếm xỉa tới, cô lắc ly nước của mình: “Tô Yên tôi trong sạch thì cần gì phải tự tẩy trắng bản thân? Ngược lại là người gửi Email đến công ty, nhất định phải giấu kĩ đuôi của mình đấy, nếu để tôi biết là ai, tội phỉ báng đủ để cô ta vào tù ngồi ba đến năm năm rồi.”
Lời nói này không những cảnh cáo người gửi Email đó, mà cũng là đang cảnh cáo mọi người đang có mặt ở đây, ai khua môi múa mép thì đứng trách cô kiện tội phỉ báng.
Trang Ái Hồng cười lạnh: “Cô đừng có mà đe dọa người ta, Tô Yên, vậy cô nói đi, người đàn ông trung niên này là ai của cô, tôi không tin một đứa nghèo như cô mà là tiểu thư nhà nào, hay là phú nhị đại ngầm?”