“Chị, em sẽ luôn là em trai của chị.” Tô Duy khoác tay Tô Yên: “Chị, cho dù có thế nào, chị vẫn luôn là người chị thân yêu nhất của em.”
“Cái miệng này thật là ngọt.” Tô Yên cười nói: “Đừng có nói lời ngon tiếng ngọt với chị, đúng rồi, chị và anh rể em bàn bạc rồi, hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây, Đế Đô có nhiều việc, việc ở công ty cũng rất nhiều, em đó, trở về thì tới Tập đoàn Tô Thị giúp một tay đi, đừng có cả ngày đua xe nữa.”
“Tuân lệnh.” Tô Duy cười: “Chị, phong cảnh ở trên đảo thật là đẹp, thật khiến người ta thật không nỡ rời đi, phong cảnh ở Tam Á còn không bằng một phần ngàn ở đây, đúng rồi chị, khu rừng sương mù kia…”
Tô Yên cắt ngang: “Đừng tới chỗ đó, nghe anh rể em nói, đó là nơi mà những người sắp rời đảo huấn luyện cửa ải cuối cùng, ra khỏi được nơi đó thì mới có tư cách tốt nghiệp, nhưng mà mười người vào đó, chỉ có một nửa là tự mình đi ra được, sức khỏe của em yếu, không đi đến những nơi kiểu đó được đâu.”
Tô Yên cắt ngang: “Đừng tới chỗ đó, nghe anh rể em nói, đó là nơi mà những người sắp rời đảo huấn luyện cửa ải cuối cùng, ra khỏi được nơi đó thì mới có tư cách tốt nghiệp, nhưng mà mười người vào đó, chỉ có một nửa là tự mình đi ra được, sức khỏe của em yếu, không đi đến những nơi kiểu đó được đâu.”
“Ghê gớm vậy sao.” Tô Duy ngạc nhiên.
“Ừm.” Tô Yên liếc nhìn máy tính một cái, nhìn thấy Hạ Phi cõng Kawaii trở về, thuận miệng nói: “Đúng rồi, mẹ chị đã đi nhận thi thể của Lệ Quốc Minh rồi, chôn ở nghĩa trang Bắc Giao, sau khi em về, có thời gian thì đi cúng đi.”
“Chị, tự nhiên chị lại nhắc đến người đó làm gì.” Tô Duy cau mày: “Em không đi đâu.”
Nói xong, Tô Duy bắt đầu ho khan dữ dội, tay che lồng ngực, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu Duy, sao vậy, có phải lại đau không?” Tô Yên bị doạ, mau chóng cho người đi gọi Xa Thành Nghị.
Tô Duy ho mãi, rồi cả người ngã xuống sofa.
Xa Thành Nghị vội vàng tới đây, lập tức kiểm tra đồng tử của cậu ta, véo nhân trung, dặn dò: “Đưa cậu ấy đến phòng thí nghiệm.”
Lập tức có người đưa Tô Duy đi.
Tô Yên còn phải trông chừng Tam Bảo và Tứ Bảo, không thể đi theo, cô gọi Xa Thành Nghị lại: “Anh Xa, Tiểu Duy có sao không?”
Tô Yên còn phải trông chừng Tam Bảo và Tứ Bảo, không thể đi theo, cô gọi Xa Thành Nghị lại: “Anh Xa, Tiểu Duy có sao không?”
“Chắc là… không có vấn đề gì lớn đâu.” Xa Thành Nghị nói: “Chị dâu, chị cứ giao cậu ấy cho tôi là được.”
“Làm phiền anh rồi.”
Sau khi Tô Duy được đưa đi, Tô Yên ở trong phòng một lúc, Lục Cận Phong vẫn chưa trở về, cô đưa con cho người trên đảo trông, rồi tự mình đi ra ngoài.
Tìm đại một người trên đảo hỏi là sẽ biết ngay Lục Cận Phong đang ở đâu.
Ở bộ phận thông tin.
Một chàng trai trẻ nói: “Chị dâu, tôi đưa chị đến đó tìm đại ca.”
“Được.”
Không ai dẫn đi, Tô Yên cũng thật sự không dám đi lung tung trên đảo.
Phòng thông tin cũng không xa lắm, đi mấy phút là tới.
“Chị dâu, đại ca đang ở trong đó.”
Tô Yên nói: “Tôi tự đi vào là được rồi.”
Đẩy cửa ra, phòng thông tin rất lớn, người nào cũng đều đang ngồi ở vị trí của mình làm việc, nhìn thấy Tô Yên, tất cả lần lượt gọi một cách kính trọng: “Chào chị dâu.”
“Chào chị dâu.”
Tô Yên: “…”
Cô bỗng có cảm giác mình trở thành người phụ nữ của đại ca bến Thượng Hải.
Lục Cận Phong ở trong phòng trong, Tô Yên trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
“Đại ca, em thật sự rất thích anh, em muốn làm người phụ nữ của anh, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, anh coi như là thương hại em mà tác thành cho em đi.”
Một cô gái có thân hình khá đẹp, kéo tay Lục Cận Phong sờ ngực mình, cảm xúc kích động: “Đại ca, từ ngày đầu tiên lên đảo, em đã yêu anh rồi…”
“Cút ra ngoài.” Lục Cận Phong mau chóng gạt cô gái ra, sắc mặt u ám: “Còn lần sau nữa thì rời khỏi Ám Dạ.”
“Cút ra ngoài.” Lục Cận Phong mau chóng gạt cô gái ra, sắc mặt u ám: “Còn lần sau nữa thì rời khỏi Ám Dạ.”
“Đại ca.”
Vành mắt của cô gái đỏ hồng, bị Lục Cận Phong hét đến ngẩn ra.
Tô Yên đứng ở trước cửa, khẽ ho một tiếng, nhắc nhở người bên trong sự tồn tại của mình.
Lục Cận Phong quay đầu nhìn thấy Tô Yên, đột nhiên có dự cảm không tốt lành.
“Yên Yên, em nghe anh giải thích.”
“Em không nghe, em không nghe.” Tô Yên che lỗ tai lại, bày ra dáng vẻ vô cùng đau lòng, chỉ vào Lục Cận Phong: “Được lắm, Lục Cận Phong, em ở nhà trông con, nhẫn nhục chịu khó, vất vả cực khổ, anh lại ở sau lưng em quyến rũ người phụ nữ khác.”
Lục Cận Phong đè đuôi lông mày: “…”
Sao mấy câu này nghe có vẻ giả thế?
Tô Yên xông vào, chỉ vào cô gái, nói với vẻ vô cùng đau đớn: “Anh tìm một người đẹp hơn em thì thôi đi, loại hàng này, muốn ngực không có ngực, muốn mông cũng không có mông, còn không đẹp bằng một phần mười em, anh tìm người thế này là muốn sỉ nhục ai hả?”
Cô gái: “…”
Lục Cận Phong: “…”
Diễn sâu quá rồi.
Cô gái nhìn ngực và mông của mình, đỏ mặt phản bác: “Tôi làm gì có…”
Tô Yên cắt ngang: “Đúng rồi, cô làm gì có ngực và mông, ốm như cây củi vậy, thế mà còn muốn chồng tôi sờ, sờ xương à?”
“Đại ca!” Lòng tự tôn của cô gái bị quăng xuống đất giẫm đạp, vốn dĩ cô ta chỉ đỏ mắt, nhưng lúc này nước mắt đã chảy ra rồi.
“Ra ngoài.” Lục Cận Phong cũng không có kiên nhẫn, lạnh mặt: “Thanh Nhu, lúc đầu khi cô lên đảo thì nên hiểu rõ quy tắc trên đảo, tự mình đi chịu phạt đi.”
Vương Thanh Nhu có cảm giác bị vả mặt, làm gì còn mặt mũi nhìn ai nữa, cô ta cúi đầu, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên và Lục Cận Phong.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Đấm tay Lục Cận Phong để bên môi, khẽ ho một tiếng: “Vợ, em nghe anh giải thích, anh hoàn toàn không biết tại sao cô ta lại đột nhiên như vậy, có lẽ là bị trúng tà rồi.”
Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Cận Phong: “Lục Cận Phong, trên đảo có không ít gái đẹp, em vô cùng nghi ngờ anh đang xây dựng một hậu cung cho bản thân mình, anh là người đứng đầu Ám Dạ, anh muốn bọn họ làm gì, bọn họ dám không làm sao?”
Cô chụp cái mũ quá to lên đầu anh rồi.
“Vợ, bà xã, Yên Yên…”
“Anh có gọi em là mẹ cũng vô dụng.”
Lục Cận Phong thật sự suýt nữa đã gọi mẹ.
“Anh tự mình suy nghĩ lại cho kỹ đi, nếu thật sự không được thì chúng ta ly hôn.”
Bỏ lại câu này, Tô Yên tức giận đùng đùng mà xoay người rời đi.
Ly hôn?
Làm sao có thể.
Không dễ gì mới gạt được… à không… lấy được vợ về, làm sao có thể bởi vì một người ngoài mà ly hôn được.
“Yên Yên, đừng giận nữa mà.” Lục Cận Phong đi theo: “Anh đã từ chối cô ta rồi, lần này anh thật sự bị oan mà.”
Lục Cận Phong đi theo cô đến trước cửa phòng, Tô Yên không quay đầu, cũng không cho anh sắc mặt tốt, ầm một tiếng đóng cửa lại.
Làn gió lạnh lẽo đập lên mặt Lục Cận Phong, anh mau chóng lùi về sau một bước: “Yên Yên…”
Lục Cận Phong gọi một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa, anh ủ rũ quay đầu, nhìn thấy đám người Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, còn có Vạn Nhất và Hạ Vũ, cùng Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc ở ngay sau lưng.
Trên mặt ai cũng mang vẻ mặt xem kịch hay.
Lâu Doanh cười hi hi hỏi: “Anh rể, lại chọc giận chị tôi rồi à?”
“Khụ khụ.” Lục Cận Phong ho khan hai tiếng, nói với vẻ nghiêm túc: “Đây là thú vui của vợ chồng, mấy người chưa kết hôn sẽ không hiểu đâu.”
Hạ Vũ Mặc cười cười vạch trần: “Daddy, cha bị mẹ đuổi ra ngoài chứ gì.”
Hạ Phi nói: “Daddy, chuyện cha đuổi theo mẹ từ phòng thông tin về đến đây, bây giờ đã truyền khắp đảo này rồi.”
Mới có mấy phút đồng hồ.
Lục Cận Phong: “…”
Không chỉ như vậy, rất nhanh chuyện Vương Thanh Nhu tỏ tình với Lục Cận Phong, bị Tô Yên bắt quả tang ngay tại trận cũng đã được lan truyền khắp đảo rồi.
Đám người Vạn Nhất tỏ vẻ chờ xem kịch hay.
“Cuối cùng trên đảo cũng có chút chuyện hay rồi.”
Lâu Doanh liếc Vạn Nhất một cái: “Đàn ông các người đều là động vật không quản lý nổi nửa thân dưới.”
Vạn Nhất không phục, hỏi ngược lại một cách dở khóc dở cười: “Chị hai à, giữa hai chúng ta, rốt cuộc là ai không quản nổi chính mình đây? Sáng nay tôi thấy rõ ràng cô nhìn bọn họ đến chảy nước miếng đó nha.”
Lâu Doanh xoay người rời đi.
Lục Cận Phong dỗ Tô Yên cả ngày cũng không có kết quả, thực ra anh cũng biết Tô Yên không phải đang tức giận thật, chỉ là một cô gái giả nai mà thôi, Tô Yên sẽ không để vào mắt, cô chỉ là đang cáu kỉnh với anh thôi, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng tuyệt đối không thể để qua đêm, nhất định phải giải quyết ngay trong ngày hôm đó, cuối cùng Lục Cận Phong đành phải lấy át chủ bài của mình ra.
Lục Cận Phong đi lại mấy vòng bên ngoài phòng, gọi Hạ Vũ tới: “Cậu tìm một bộ tóc giả, một bộ bikini cho tôi, bây giờ cần dùng liền.”