Lâu Doanh cảm thấy eo mình sắp đứt rời rồi, đau đến đầy mày của cô nhíu chặt lại.
“Chị tiên nữ, em không cố ý đâu.” Vạn Nhất vội vàng bò dậy khỏi người Lâu Doanh: “Không sao chứ? Để em xem!”
Nói xong, Vạn Nhất đã kéo áo Lâu Doanh lên, kiểm tra xem eo cô ta có phải bị thương thật hay không.
Eo của Lâu Doanh rất nhỏ, chỉ khoảng sáu mươi centimet, không hề có chút thịt dư, làn da trắng nõn, áo kéo hơi cao, đúng lúc có thể nhìn thấy chỗ không nên thấy.
Mặt của Vạn Nhất lập tức đỏ lên.
Lâu Doanh cũng không ngờ Vạn Nhất lại kéo áo cô, cũng ngại ngùng đến đỏ bừng tai, mau chóng kéo lại áo xuống: “Tên ngốc này, nhân cơ hội sàm sỡ em à, đứng thẳng lên cho em, không được nhúc nhích.”
Vạn Nhất lập tức nghe lời đứng dậy, học theo nụ cười ngốc nghếch trước đó, không đúng, anh ta cười còn ngốc hơn trước đó nữa, anh ta cắn ngón tay, nước bọt thuận theo ngón tay chảy xuống, gọi một tiếng: “Vợ ơi.”
“Chết rồi chết rồi, sao lại càng ngốc hơn thế này.” Hai tay Lâu Doanh ôm lấy mặt Vạn Nhất, ai oán một tiếng: “Đáng lẽ em không nên kích thích anh, giờ phải làm sao đây.”
“Vợ à, anh đói rồi, muốn uống sữa.” Lúc Vạn Nhất nói, hai mắt nhìn chằm chằm trước ngực Lâu Doanh.
Hai tay Lâu Doanh che trước ngực: “Em không có sữa.”
Vừa dứt lời, Lâu Doanh hận không thể đánh cho mình một bạt tai, cô nói gì vậy chứ.
“Em pha sữa bột cho anh.” Lâu Doanh quyết định vẫn không nên so đo với tên ngốc này.
Lâu Doanh xuống giường đi pha sữa bột, Vạn Nhất ngoan ngoãn ngồi ở mép giường nhìn, sau khi anh ta tỉnh lại đã nhớ ra mình và Lâu Doanh đã lãnh giấy kết hôn rồi, trong lòng anh ta không cần nói là có bao nhiêu phấn khích.
Nhưng sự phấn khích đó không qua được ba giây, anh ta đã nghe thấy vợ mình nói muốn ly hôn với anh ta.
Vạn Nhất quen biết với Lâu Doanh nhiều năm như vậy, cũng rất hiểu con người cô, bình thường nhìn cô tuỳ tiện cẩu thả, cái gì cũng không sợ, nhưng thực ra trong lòng cũng sẽ có lúc sợ hãi, vẫn rất sĩ diện.
Nếu không phải anh ta vì cứu cô nên mới bị sét đánh đến ngốc, Lâu Doanh lại không còn bao nhiêu ngày, có lẽ đợi đến lúc trời đất già cằn cỗi cũng chưa lấy được tờ giấy kết hôn này.
Tờ giấy kết hôn này là do anh ta bị sét đánh để đổi lấy, sao có thể dễ dàng ly hôn vậy được.
Lúc Vạn Nhất đang suy nghĩ, Lâu Doanh đã pha xong sữa bột, đưa qua cho anh ta: “Tự mình uống đi, em ngủ một lát đã.”
Lâu Doanh nằm xuống giường, Vạn Nhất ôm lấy bình sữa cũng nằm xuống theo.
“Anh làm gì vậy?” Lâu Doanh giật mình ngồi bật dậy.
Vạn Nhất cười hi hi: “Anh muốn nằm trong lòng vợ uống sữa, giống như trong tivi, mấy bạn nhỏ khác đều như vậy.”
Lâu Doanh phát điên, cô quyết định sau này sẽ không cho Vạn Nhất xem tivi nữa.
“Anh ngồi đó uống đi, em ngủ đây.”
“Không, anh muốn nằm trong lòng vợ uống sữa.”
Lâu Doanh: “…”
Lời này sao nghe vào tai lại khiến người ta dễ hiểu lầm thế?
Vẻ mặt Vạn Nhất kiên trì, Lâu Doanh không còn cách nào với anh ta, nên thoả hiệp: “Nằm đi nằm đi.”
Vừa nghe thấy câu này, Vạn Nhất lập tức vui vẻ, nằm xuống, dựa sát vào Lâu Doanh.
Anh ta phải quý trọng mỗi một giây phút kề cận bên Lâu Doanh như bây giờ, nếu sau này để cô phát hiện anh ta giả ngốc, nói không chừng anh ta sẽ bị đánh cho ngốc thật luôn.
Vạn Nhất ôm bình sữa nằm trong lòng Lâu Doanh, Lâu Doanh buồn ngủ đến mí mắt đánh nhau, tay cô đặt lên vai Vạn Nhất, lúc có lúc không khẽ vỗ, cảnh tượng này thật rất giống như mẹ đang dỗ con ngủ.
Dù Vạn Nhất rất buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên bất động.
Chẳng bao lâu sau, Lâu Doanh đã ngủ thật rồi.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Vạn Nhất cẩn thận xoay người, quay mặt về phía Lâu Doanh.
Lâu Doanh trong lúc ngủ đã thu lại hết sự sắc bén thường ngày, cũng có chút mùi vị của phụ nữ.
Gương mặt trắng nõn, làn da chạm vào là vỡ, vừa nghĩ đến việc Lâu Doanh đã là vợ của mình, trong lòng Vạn Nhất lại vô cùng vui vẻ.
Đây là giây phút tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh ta.
“Đúng là một cô bé ngốc.”
Vạn Nhất cẩn thận lén hôn một cái lên môi Lâu Doanh.
Gần đến trưa, Tô Yên và Lục Cận Phong mới đến bệnh viện thăm. Lúc này Lâu Doanh đã dậy rồi, Vạn Nhất vẫn tiếp tục “ngốc”, ngồi xếp bằng trên đất chơi xếp gỗ.
Tô Yên nhìn Vạn Nhất một cái, hỏi: “Vẫn chưa khỏi sao?”
“Chưa khỏi, ngược lại còn ngốc hơn.” Lâu Doanh bĩu môi, nói: “Sau này vẫn đừng nên tin Xa Thành Nghị nữa, anh ta là một tên lang băm.”
“Ai nói tôi là lang băm.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Xa Thành Nghị cả đêm không chợp mắt, điều chế thuốc suốt cả đêm, rồi lại lập tức chạy đến đây, nhất định phải tiêm mũi thuốc thứ hai cho Tô Yên và Lâu Doanh trong mười hai tiếng.
Xa Thành Nghị lấy thuốc đã điều chế ra, đưa cho Tô Yên và Lâu Doanh mỗi người một liều, nói với Lâu Doanh: “Nếu không có lang băm là tôi đây, có lẽ cô đã không thể đứng ở đây nói chuyện rồi.”
Lâu Doanh cầm lấy thuốc, nói: “Cảm ơn, chuyện nào ra chuyện đó, bây giờ Gà luộc còn ngốc hơn trước đó, đều là do ý kiến tồi của anh.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người không có lí lẽ như cô đó, rõ ràng là ý kiến tồi của cô mà.”
Lục Cận Phong ở một bên nhìn về phía Xa Thành Nghị, mở miệng nói: “Cậu khám kỹ cho Vạn Nhất, làm một cuộc kiểm tra toàn diện, xem coi có thể cứu được hay không.”
Vạn Nhất đang chơi xếp gỗ, trong lòng lộp bộp một cái, anh ta vừa mới bị gài bẫy phí tiêu dùng năm năm rồi, đây rõ ràng là lại đang chơi anh ta mà.
Vạn Nhất âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Lục Cận Phong, Lục Cận Phong xem như không nhìn thấy, ôm lấy Tô Yên, tiếp tục nói với Xa Thành Nghị: “Đúng rồi, lúc cậu về đảo thì thuận tiện đến Nga một chuyến để đặt thiết bị về luôn, thiết bị huấn luyện trước đó nên đổi rồi.”
“Đổi thiết bị?” Xa Thành Nghị nghi ngờ: “Không phải năm ngoái mới đổi thiết bị sao, vẫn còn rất mới mà, đổi thiết bị cần không ít tiền đó, cậu đốt tiền như vậy, vốn lưu động của Ám Dạ cũng không đủ đâu.”
“Tiền của tôi, cậu không cần nhọc lòng, cứ đi đặt hàng là được.” Lục Cận Phong liếc Vạn Nhất một cái, nói một cách sâu xa: “Vì sự phát triển của Ám Dạ, sau này mỗi năm đều sẽ đổi.”
Trong lòng Vạn Nhất đang rỉ máu, đó là tiền của anh ta đấy.
Lâu Doanh nói một cách sùng bái: “Anh rể, anh thật là giàu có và khí phách.”
Lâu Doanh từng nhìn thấy thiết bị huấn luyện của Ám Dạ, đã là đỉnh nhất rồi, mấy thứ đó đều là tiền, mỗi năm đều đổi, vậy thì phải đốt bao nhiêu tiền chứ.
Lục Cận Phong cười cười: “Chuyện nhỏ thôi.”
Vạn Nhất: “…”
Người thật sự giàu có và khí phách là anh ta mà.
“Chỗ này giao cho hai người nhé, tôi đưa Yên Yên đi dạo thành cổ.”
Hai người này an nhàn thoải mái, giống như thật sự ra ngoài du lịch vậy.
Đi ra khỏi bệnh viện, Tô Yên hỏi: “Anh lén em giấu quỹ đen sao?”
“Bà xã, anh nào dám.” Trong mắt Lục Cận Phong tràn đầy sự yêu chiều, nói: “Có người trả tiền.”
“Ai?” Tô Yên nói: “Ai lại ngốc như vậy, coi tiền như rác? Lục Cận Phong, anh xem em là con nít ba tuổi à.”
“Vạn Nhất trả tiền.” Lục Cận Phong nói: “Anh giúp cậu ta giữ vợ, cậu ta bỏ ra chút máu cũng là điều nên làm.”
Tô Yên nghe đến mờ mịt: “Ý anh là sao?”
“Nửa đêm hôm qua Vạn Nhất gọi điện thoại cho anh…”
Lục Cận Phong kể sơ lược sự việc, sau khi Tô Yên kinh ngạc, thì lại cảm thấy dở khóc dở cười: “Ông xã, anh thật đủ ác, thừa nước đục thả câu, quả nhiên gần mực thì đen, chiêu giả heo ăn thịt hổ này của Vạn Nhất là học theo anh đúng không.”
Lúc trước Tô Yên cũng bị Lục Cận Phong lừa gạt như vậy, nếu cô sớm biết thân phận thật sự của Lục Cận Phong, làm sao dám có những chuyện sau này chứ.
Tô Yên vừa dứt lời, ánh mắt vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở con đường đối diện.
Trái tim Tô Yên siết lại: “Ông xã, là Tần Nhã Hân.”