Mọi người đều biết Tô Yên làm việc liều mạng như thế nào, để lấy tiền thưởng và thưởng chuyên cần, cô chưa bao giờ đến trễ, trang phục cô mặc cũng chỉ là hàng chợ bình thường.
Ai mà tin một người như vậy lại là tiểu thư nhà giàu nào đó chứ.
Thái Thanh Trúc thấy chuyện ngày càng lớn, ra mặt hòa giải: “Mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, sao lại làm những chuyện không vui vậy chứ, mọi người giải tán đi nào.”
“Sợ rồi sao, tôi thấy là cô ta không dám nói ra thân phận thật của người đàn ông đó rồi, đúng là tội nghiệp cho bạn trai của cô ta, bị cắm sừng mà cũng không biết.”
Tô Yên cau mày, cô không phải là không muốn nói ra đó là Lý Mộc Sinh, mà là có nói cũng vô ích, đám người này không hề tin.
Lý Mộc Sinh là người cầm quyền của tập đoàn họ Lý, là một tài phiệt, đến lúc đó e là càng nói càng hiểu lầm.
Tô Yên đứng dậy, vừa định mở miệng, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đột nhiên xuất hiện, hỏi: “Ai là Tô Yên?”
Người này chính là vợ của Lý Mộc Sinh, Lưu Tuyết Lam.
Lưu Tuyết Lam thường xuyên xuất hiện cùng với Lý Mộc Sinh, không ai không quen biết bà ta.
Đây là bà chủ của tập đoàn họ Lý, đến tìm Tô Yên là vì chuyện gì?
Rát nhanh, có người liên tưởng đến chuyện Tô Yên bước lên xe hạng sang.
Trong đám người đó, có người lên tiếng: “Chẳng lẽ Tô Yên là tiểu tam của Lý Mộc Sinh sao? Vợ cả tìm đến đây là để tính sổ?”
“Tôi thấy giống lắm, nếu không thì bà Lý sao lại đến công ty nhỏ của chúng ta chứ.”
“Tô Yên đúng là có bản lĩnh, không ngờ lại câu được con cá lớn như Lý Mộc Sinh.”
“Có bản lĩnh thì sao, vợ người ta cũng tìm đến đây rồi, để tôi xem cô ta còn đắc ý như thế nào.”
Trang Ái Hồng vừa nhìn thấy Lưu Tuyết Lam, lập tức mừng rỡ, cười nói: “Bà Lý, đây chính là Tô Yên, bà tìm Tô Yên có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Tô Yên bình tĩnh, ánh mắt của Lưu Tuyết Lam rơi trên người Tô Yên, lập tức đôi mắt sáng lên.
Hèn gì mê hoặc được con trai của bà ta, xinh đẹp như vậy, đến phụ nữ cũng phải ganh tỵ.
Lưu Tuyết Lam sớm được bị Lý Mộc Sinh cảnh cáo, tuy bà ta rất cưng chiều con trai, nhưng cũng không phải là người không quan tâm đến đại cục.
Lưu Tuyết Lam bước đến trước mặt Tô Yên, đánh giá Tô Yên một cách cẩn thận, gật đầu nói: “Ông Lý nhà tôi đúng là có mắt nhìn người.”
Ý của Lưu Tuyết Lam là Lý Mộc Sinh biết nhìn người, trước khi gặp Tô Yên, bà ta tưởng chỉ là một con hồ ly tinh xinh đẹp mà thôi, sau này biết Tô Yên cũng lọt vào mắt xanh của vị kia của nhà họ Lục, bà ta càng thêm tò mò.
Người mà vị kia của nhà họ Lục nhìn trúng sao có thể chỉ là một bình hoa di động xinh đẹp chứ?
Chắc chắn không phải.
Tiệc nhận thân được tổ chức vào cuối tuần, Lưu Tuyết Lam quá tò mò về Tô Yên nên mới đến xem.
Nhưng mà lời nói của Lưu Tuyết Lam lọt vào tai người khác lại mang ý khác rồi.
Quả thật Tô Yên được Lý Mộc Sinh nhìn trúng sao?
Là tình nhân của Lý Mộc Sinh thật sao?
Đến Lục Minh Khánh cũng cảm thấy nghi hoặc.
Tô Yên cũng là lần đầu tiên gặp Lưu Tuyết Lam, nên không biết tại sao bà ta lại đến đây: “Bà Lý, bà tìm tôi có việc gì sao?”
Trang Ái Hồng nói một cách quái gở: “Tô Yên, chuyện tốt cô tự làm chẳng lẽ cô không biết sao? Bây giờ bà Lý đã tìm đến tận đây rồi, để tôi xem cô còn diễn kịch đến khi nào.”
Ngay lúc mọi người đang chờ Lưu Tuyết Lam gây khó dễ với Tô Yên, bắt đầu cảnh phim vợ cả đánh tiểu tam, thì Lưu Tuyết Lam nắm lấy tay của Tô Yên, mỉm cười nói: “Hôm qua ông Lý đến tìm cô, chỉ nhớ dặn dò chi tiết của tiệc nhận thân, quên mất đưa cái này cho cô rồi.”
Lưu Tuyết Lam lấy một hộp trang sức từ trong túi ra, bên trong đó là một bông tai ngọc bích: “Tôi đã đích thân chọn nó đó, cô xem có thích không, cô hãy đeo nó trong tiệc nhận thân, chắc chắn sẽ rất nổi bật, đây vốn dĩ là tôi để giành lại cho con dâu tương lai, nhưng tôi cảm thấy đôi bông tai này hợp với cô hơn.”
Hành động này của Lưu Tuyết Lam khiến mọi người xung quanh sửng sốt.
Trang Ái Hồng cũng vô cùng ngỡ ngàng.
Lưu Tuyết Lam đến đây không phải là để kiếm chuyện sao?
Tiệc nhận thân gì cơ?
Rốt cuộc thì Tô Yên và nhà họ Lý có mối quan hệ gì?
Tô Yên nhìn đôi bông tai, người giàu đúng là chịu chi tiền.
Lần trước Lý Mộc Sinh đã tặng quà tạ lỗi sang trọng, bây giờ Lưu Tuyết Lam lại tặng đôi bông tai ngọc bích.
Tô Yên nhớ đến chiếc vòng tay Trần Tố Anh tặng, cô cảm thấy nó còn đắt giá hơn những thứ này.
Rốt cuộc nhà Lục Cận Phong giàu có đến mức nào?
Nếu như nhà Lục Cận Phong giàu có, vậy tại sao Lục Cận Phong lại đi làm tài xế mạng?
Tô Yên chợt nghĩ đến việc vết thương trên tay Lục Cận Phong nằm cùng một vị trí với vết thương của người cầm quyền nhà họ Lục, hơn nữa lại còn cùng họ cùng tên…
Tô Yên chìm vào suy nghĩ của mình, Lưu Tuyết Lam tưởng Tô Yên không thích nên hơi hậm hực cười: “Nếu cô không thích, tôi lựa thêm vài đôi cho cô chọn?”
Tô Yên hoàn hồn lại, mỉm cười: “Không phải, tôi thích lắm, cảm ơn bà Lý.”
Lưu Tuyết Lam cười nói: “Còn gọi bà Lý gì chứ, cứ gọi mẹ nuôi là được, cũng còn một hai ngày nữa thôi mà.”
Mẹ nuôi?
Lưu Tuyết Lam là mẹ nuôi của Tô Yên?
Trang Ái Hồng sửng sốt đến mức há hốc mồm, những người khác cũng ngạc nhiên vô cùng.
Tô Yên thật sự là tiểu thư nhà giàu ngầm đó.
Con gái nuôi của nhà họ Lý, vậy là được hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Tô Yên tạm thời chưa thể gọi ngay mẹ nuôi, Lưu Tuyết Lam cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Không sao, đợi đến tiệc nhận thân rồi hẳn gọi cũng được, tôi không làm phiền cô làm việc nữa, tôi về trước đây.”
Nói rồi, Lưu Tuyết Lam cười nói với các đồng nghiệp của Tô Yên: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Tô Yên trong công việc nhé, cuối tuần này, nếu mọi người có thời gian thì hãy đến tham gia tiệc nhân thân.”
Bà chủ nhà họ Lý đích thân mời đến bữa tiệc thượng hạng, mọi người ai cũng vô cùng ngạc nhiên mà lại vui mừng, họ liên tục gật đầu: “Nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến.”
Lưu Tuyết Lam đến một cách đột ngột, rồi lại rời đi một cách nhanh chóng, để lại một đám người ngây cả người ra.
Cuộc thăm viếng của Lưu Tuyết Lam đã lật đổ tất cả các lời đồn về việc Tô Yên là tiểu tam.
Bây giờ mọi người đều biết Tô Yên là con gái nuôi nhà họ Lý, ánh mắt bọn họ nhìn Tô Yên lập tức thay đổi.
“Tôi nói rồi mà, Tô Yên sao lại là tình nhân của người khác được, đây rõ ràng là con gái nuôi mà.”
“Thì đó, làm phiền ai đó nên làm rõ sự việc rồi hãy nói, hại tụi này hiểu lầm Tô Yên rồi.”
“Theo tôi là có người cố tình gây chuyện phỉ báng Tô Yên, muốn đẩy Tô Yên ra, rồi bản thân vào tổng công ty, dù sao thì số người hạn định chỉ có hai mà thôi.”
“Thật nham hiểm quá rồi, còn lợi dụng tụi mình, Tô Yên à, cô đừng giận chúng tôi nhé, chúng tôi cũng không biết, chúng tôi hoàn toàn bị Trang Ái Hồng dắt mũi.”
Nịnh nọt người có địa vị cao, chà đạp người có địa vị thấp.
Cỏ mọc đầu tường đổ theo chiều gió, đây chính là nơi làm việc.
Tô Yên đương nhiên sẽ không nổi giận, bởi vì không cần thiết.
Tô Yên mỉm cười nhìn Trang Ái Hồng: “Ai tốt với tôi thì tôi tốt lại, còn ai gây chuyện với tôi, Tô Yên tôi đây không phải là người dễ bị ăn hiếp.”
Trang Ái Hồng nghĩ đến kết cục của Lưu Thịnh, vội cười nói: “Tô Yên à, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Điều tra xem Email ẩn danh đó là của ai gửi.” Lục Minh Khánh bước ra, nói với trợ lý đứng bên cạnh mình: “Công ty tuyệt đối không tha cho người tung tin đồn nhảm, điều tra rồi xử phạt nghiêm khắc, bất kể người đó là ai cũng phải sa thải.”
Trợ lý Tiểu Mỹ: “Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Nghe vậy, Trang Ái Hồng hoảng sợ.
Không ngờ lại có hậu quả nghiêm trọng đến như vậy.
Tô Yên nhìn sắc mặt của Trang Ái Hồng, cô không phải là loại người hiền lành, ai bắt nạt cô, đương nhiên cô cũng sẽ không hề như đức mẹ nghe vài ba câu xin lỗi là sẽ tha thứ.
Tô Yên đứng dậy: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã chủ trì công bằng.”
Từ sớm, Tô Yên đã chú ý đến Tô Minh Khánh, ban nãy anh ta đứng bên cạnh xem kịch lâu như vậy, cô còn tưởng anh ta sẽ không quan tâm.
“Ừm, ai nên làm gì thì làm tiếp đi.” Lục Minh Khánh để lại một câu nói với vẻ mặt lạnh lùng, rồi đi về phía phòng làm việc.
Không đến một tiếng sau, người tung tin đã bị điều tra ra.
Trang Ái Hồng bị sa thải, lúc rời đi, trong lòng rất không cam tâm, để lại câu nói oán hận cho Tô Yên: “Tôi sẽ không để qua chuyện này đâu, món nợ ngày hôm nay, tôi sẽ đòi lại.”
Tô Yên cảm thấy đối phương đúng là một tên bệnh thần kinh, Trang Ái Hồng gây sự với cô, cô không truy cứu thì thôi chứ, mà ngược lại là Trang Ái Hồng hận thù cô?
“Tùy cô, cứ đến đòi bất cứ lúc nào.” Tô Yên lười nhác trả lời, không hề để vào trong mắt, nhưng không biết rằng Trang Ái Hồng lại trở thành quả bom hẹn giờ cho sau này.