“Lão đại, lão đại.”
Hạ Vũ và Hạ Huy tìm được hai người.
Theo âm thanh, Tô Yên nhìn thấy Hạ Vũ và Hạ Huy đang chạy đến.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Huy, có hơi ngạc nhiên, cô cảm giác như mình đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng tạm thời không nhớ ra.
“Lão đại.” Hạ Vũ và Hạ Huy chạy đến.
Nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Lục Cận Phong, Hạ Vũ vội vàng đi đến: “Lão đại.”
Tô Yên đỡ Cận Phong đứng lên, có chút khó khăn: “Các cậu mau đến giúp tôi.”
Hạ Vũ và Hạ Huy đang muốn đi đến, thì thấy Lục Cận Phong đưa tay ra hiệu, ý bảo bọn họ tránh ra.
Hạ Vũ phản ứng nhanh: “Phiền cô chủ Tô đỡ lão đại, tôi đi lấy xe.”
Nói xong, Hạ Vũ lôi Hạ Huy đi.
Tô Yên hét lên: “Này, hai người các cậu cũng phải đỡ một tay chứ…”
Người đã mất dạng.
Hạ Huy bối rối, đi theo một hồi, hỏi: “Hạ Vũ, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?”
“Phụ nữ gì chứ, đó là bà chủ tương lai của nhà họ Lục, này mà cậu cũng không nhìn ra.”
Hạ Huy sợ hãi nói: “Lão đại có phụ nữ.”
“Ngạc nhiên hả?” Hạ Vũ trợn mắt liếc Hạ Huy một cái: “Lão đại chúng ta thiếu phụ nữ sao?”
Nhưng có thể lọt vào mắt xanh của lão đại, đến nay chỉ có duy nhất một người cô chủ Tô.
Tô Yên đỡ Cận Phong đi một lúc, sau đó mới phản ứng lại: “Anh bị thương ở tay, chứ chân có bị què đâu, sao anh không tự đi?”
Lục Cận Phong nghiêm trang nói: “Chân bị tê, phiền cô chủ Tô.”
Tô Yên: “…”
Lục Cận Phong cũng không thật sự dồn hết trọng lượng cơ thể vào người Tô Yên, vươn tay ra, ôm vai của Tô Yên, đầu dựa vào người Tô Yên, khập khiễng đi về phía trước.
Xe dừng trên đường quốc lộ, sau khi Tô Yên đỡ người lên xe, cô cũng vào theo.
Ở nơi hẻo lánh thế này, nếu không lên xe, lỡ đâu gặp phải đám người của Lục Gia Hành thì cô biết làm sao bây giờ?”
Hạ Vũ lái xe, hỏi: “Lão đại, vẫn là về nhà cũ?”
Lục Cận Phong nhắm mắt nghỉ ngơi: “Về Nam Sơn.”
Khu biệt thự Nam Sơn chính là khu biệt thự xa hoa nhất Đế Đô, người sống ở đây, không giàu có thì cũng là địa vị cao.”
Một giờ sau, xe chậm rãi tiến vào căn biệt thự nằm trong khu biệt thự Nam Sơn giữa lưng chừng núi.
Đây là lần đầu tiên Tô Yên đến đây, căn biệt thự lớn giống như một tòa lâu đài, so với căn biệt thự nhỏ kia của nhà họ Tô, thật đúng không cùng đẳng cấp.
Căn biệt thự có diện tích lên đến mười nghìn mét vuông, xe đã chạy trong sân rất lâu.
Rốt cuộc cũng dừng lại, hơn một trăm người hầu đứng ở hai bên, cùng hô lên: “Cậu chủ Lục.”
Thế trận này, thật là lớn.
Lục Cận Phong
Tô Yên há miệng thở dốc, vốn muốn nhờ người đưa cô về, lời còn chưa ra hỏi miệng, Lục Cận Phong đã đi vào trong.
Hạ Vũ đi đến, cung kính nói: “Cô chủ Tô, lão đại muốn cô đến phòng ăn dùng bữa trước.”
Cả đêm nay, Tô Yên vẫn chưa ăn gì, quả thật rất đói bụng.
Nhưng cô lo lắng, giờ này đã trễ mà chưa về. Lỡ đâu bạn trai cô lo lắng thì làm sao bây giờ?
Nghĩ xong, Tô Yên nhìn thế trận trước mắt, hẳn là sẽ không cho cô về rồi, cô chỉ đành đi vào trong.
Hạ Vũ dẫn cô đến phòng ăn, phòng ăn vô cùng lớn, có thể chứa hơn trăm người, trên bàn dài đã bày đầy cao lương mỹ vị, ước tính cũng phải hơn trăm món.
“Nhiều như vậy, làm sao ăn hết.”
Có lãng phí quá không?
Hạ Vũ nói: “Cô chủ Tô có thể nếm thử mỗi món một ít, chừng lát là xong, bọn họ sẽ dựa theo sở thích của cô chủ Tô, bỏ đi mấy món không thích, lần sau mấy món đó sẽ không xuất hiện trên bàn ăn nữa.”
Sợ là không có lần sau.
Hôm nay có thể đến đây, đã là ngoài ý muốn.
Ăn một bữa cơm, hơn mười người hầu phục vụ, Tô Yên thật sự không quen.
Vốn cô rất đói, nhưng nhìn những người này ở bên cạnh, ăn thế nào cũng không vô.
Tô Yên dùng giọng điệu thương lượng nói: “Hạ Vũ, hay là cậu nói những người này đi nơi khác đi, tôi không cần người phục vụ.”
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được phục vụ như vậy, thật sự là không quen.
Ăn một bữa cơm, hơn chục con mắt nhìn chằm chằm, làm sao còn nuốt trôi.
“Tất cả đi hết đi.”
Giọng nói từ ngoài phòng ăn truyền đến.
Tô Yên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cận Phong đã đổi sang quần áo mặc ở nhà, cao quý thanh nhã, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một câu: “Người như ngọc, đàn ông có một không hai.”
Nếu không có vết sẹo trên mặt, chính là người hoàn mỹ nhất trên đời này.
Nhóm người hầu nói: “Vâng, thưa cậu chủ Lục.”
Hạ Vũ: “Vâng, lão đại.”
Lục Cận Phong đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên, nhóm người hầu đã đi khỏi, phòng ăn rộng lớn chỉ còn hai người Tô Yên và Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong liếc nhìn Tô Yên: “Thức ăn không hợp khẩu vị? Tôi sẽ nói nhà bếp chuẩn bị cái khác.”
“Không sao, thức ăn ngon lắm.” Tô Yên lấy lại bình tĩnh nói: “Cậu chủ Lục, cậu có thể cho người đưa tôi về được không? Hay xuống dưới chân núi thôi cũng được.”
Khu biệt thự ở đây, không bắt được taxi, cũng không gọi được xe.
“Không thể.”
Lục Cận Phong dứt khoát từ chối.
Tô Yên ngẩn ra, không nghĩ đối phương lại từ chối thẳng như vậy.
Thật là quá mất mặt.
“Giờ này đã trễ rồi, nếu tôi không về, bạn trai tôi sẽ lo lắng, nói thế nào, thì lúc nãy tôi cũng đã đỡ anh một đoạn đường.”
Lục Cận Phong nhàn nhã uống trà, bây giờ anh đang bị thương, không thể về phòng cho thuê được, nếu để Tô Yên về, anh chỉ có thể tìm cớ tránh đi một thời gian.
“Cô yên tâm ngủ ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai, tôi sẽ cho Hạ Vũ đưa cô về.”
Tô Yên mở to hai mắt nhìn anh, ngủ ở đây một đêm, cô yên tâm mới là lạ.
Nhưng lúc này về là không thể, Lục Cận Phong đã chịu nhượng bộ, nếu cô nhắc lại yêu cầu, sợ là thật sự đắc tội.
Sau khi dùng bữa tối, lại có người hầu dẫn cô đến phòng ngủ, quần áo đã chuẩn bị sẵn.
Tô Yên ở trong phòng ngủ, không khỏi kinh ngạc, thầm than, kẻ có tiền đúng là vô nhân tính.
Phòng ngủ rộng hơn một trăm mét vuông, buồng vệ sinh còn lớn hơn cả phòng cho thuê của cô.
Tô Yên là người dễ thỏa hiệp, nếu đi không được, vậy thì cứ yên tâm ở lại.
Tô Yên cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Cận Phong: “Đêm nay có việc, không về!”
Gửi tin nhắn xong, Tô Yên cảm thấy có chút kỳ diệu, hóa ra, khi có người trong lòng, sẽ có loại cảm giác vướng bận này.
Lúc trước khi cô và Sở Hướng Nam ở chung, dù có xa cách bao lâu, cô cũng không cảm thấy gì, làm chuyện gì cũng sẽ không báo cáo.
Gửi tin nhắn xong, Tô Yên vào phòng tắm.
Phòng kế bên.
Lục Cận Phong cầm điện thoại khác lên nhìn, là tin nhắn của Tô Yên gửi đến.
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm tin nhấn Tô Yên gửi đến, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều.
Đây là Bạn gái nhà mình báo cáo với mình.
Lục Cận Phong có một loại cảm giác vướng bận.
Gõ một chữ gửi đi: “Ừ!”
Hạ Vũ ở đối diện thấy tâm trạng của Lục Cận Phong đang rất tốt, nói: “Lão đại, có tin tức từ Vạn Nhất, Lục Gia Hành bị thương phải nhập viện, ông cụ Lục đã đến xem, chuyện ở bến tàu gây ra không ít động tĩnh, cảnh sát đã chú ý đến và bắt đầu điều tra.
Ánh mắt Lục Cận Phong trầm xuống: “Hai năm nay, chú hai của tôi quá mức càn rỡ, lá gan cũng ngày càng lớn, đã đến lúc ông ta nên kiềm chế lại, nếu không nhà họ Lục này, sẽ bị hủy hoại trong tay ông ta.”
Hạ Vũ nói: “Cũng may trước đó chúng ta nắm được tin tức, nếu không đống lô hàng kia tràn vào thị trường, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.”
Một gia tộc trăm năm, không dễ gì bắt đầu lại, kéo dài thì càng khó hơn, bị hủy chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Lục Cận Phong châm điếu thuốc, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ông nội không hồ đồ, lần này Lục Gia Hành vừa mất vợ lại thiệt quân, chuẩn bị quà giúp tôi, sáng mai tôi sẽ đến thăm chú hai.”
“Vâng, lão đại.”
Phòng kế bên.
Tô Yên ngâm mình trong bồn tắm lớn, vô cùng thoải mái.
Sau khi tắm xong, cô thay áo ngủ, nằm xuống giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Vốn Tô Yên nghĩ ở chỗ lạ, cô sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác giường hơi lún xuống, nhưng nghĩ mình đã khóa cửa, cô cũng không để ý, trở người một cái rồi ngủ tiếp.
Lục Cận Phong nằm bên cạnh, nhìn Tô Yên ngủ say, mặt lộ vẻ cưng chiều.
“Cô bé ngốc nghếch.”
Lục Cận Phong nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Yên, ôm cô vào lòng ngực.
Tô Yên ngủ cũng không thành thật, bình thường sẽ ở trong lòng ngực xoay đến xoay lui, hai tay sờ soạng.
Lục Cận Phong cảm thấy bi thương, tiểu yêu tinh này thật biết tra tấn người khác.
Hiện tại anh là người đứng đầu nhà họ Lục, nên không dám làm gì Tô Yên.
Anh đột nhiên hối hận, nếu biết sớm như vậy, đã đưa Tô Yên về.
Một đêm này, Tô Yên ngủ vô cùng ngon, mà Lục Cận Phong lại không biết đã tạt bao nhiêu gáo nước lạnh mới dập được lửa trong người mình.
Hôm sau.
Tô Yên tỉnh lại, lười biếng duỗi thắt lưng.
Tia nắng ban mai chiếu vào, thật ấm áp, làm cho tâm trạng người ta vô cùng dễ chịu.
Tô Yên thay quần áo, bước xuống lầu, phát hiện Lục Cận Phong đang dùng bữa sáng.
“Cậu chủ Lục, buổi sáng tốt lành.”
“Ừm.” Lục Cận Phong ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, một đêm hắn không ngủ, tối hôm qua hắn nhiều lần muốn tử hình tiểu yêu tinh này tại chỗ.
Dù khả năng kiềm chế rất tốt, Lục Cận Phong cũng không kiềm chế nỗi.
Tô Yên ngượng ngùng cười, đi qua ngồi xuống dùng bữa sáng.
Vừa mới ngồi xuống, người hầu lập tức bưng bữa sáng nóng hổi lên.
Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong, tuy người này rất lạnh lùng, vui giận thất thường, nhưng cũng coi là một chính nhân quân tử, cho cô một đêm ngon giấc.
Nhưng Tô Yên đâu biết, cô coi người ta như gối ôm, ôm ngủ suốt một đêm.
Lục Cận Phong dùng bữa, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại phong thái tao nhã, làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Vốn Tô Yên định trực tiếp bưng bát lên uống, nhưng nhìn Lục Cận Phong tao nhã như vậy, cô không phải không biết xấu hổ, hôm nay cũng thục nữ một lần, tao nhã dùng bữa sáng.
Hai người im lặng dùng bữa sáng, Tô Yên có cảm giác như đang dùng bữa sáng với bạn trai ở phòng cho thuê, lại có chút không giống.
Lục Cận Phong ở trước mặt cô rất lạnh lùng, mà Lục Cận Phong của cô, lại vô cùng dịu dàng.
Tên giống nhau, nhưng người lại không giống nhau một chút nào.
Dùng bữa sáng xong, Tô Yên nói: “Cậu chủ Lục, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về.”
“Ừm, anh sẽ cho Hạ Vũ đưa em về.”
Vốn Tô Yên nghĩ rằng, Lục Cận Phong sẽ không dễ dàng để cô đi, còn chuẩn bị một đống lý do từ chối, nào biết Lục Cận Phong lại đồng ý nhanh như vậy.”
Tô Yên sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại: “Cảm ơn.”
Hạ Vũ đi đến: “Cô chủ Tô, mời.”
“Vâng.”
Tô Yên gật đầu, vốn muốn nói gì đó với Lục Cận Phong, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng gì đều không nói mà rời đi
Nữa đường, Tô Yên nhớ đến hôm qua mình đi gấp, rất nhiều đồ vật ở công ty chưa kịp thu dọn.
“Hạ Vũ, đưa tôi đến công ty.”
“Vâng.”
Xe dừng lại dưới tòa công ty, đã hơn mười giờ.
Tô Yên nhớ đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua, đắc tội với Trịnh Anh Tài, cô chắc chắn là không có khả năng tiếp tục công tác.
Tô Yên chuẩn bị từ chức, vừa vào công ty, Thái Thanh Trúc hấp tấp lại đây: “Tô Yên, sao giờ cô mới đến, trễ thế này, mau chuẩn bị đi, ông chủ lớn sắp đến rồi.”
“Tôi đến để từ chức.” Tô Yên cười gượng nói: “Đắc tội với ông chủ, sao tôi còn dám gặp mặt ông ấy.”
“Cô từ chức chi nữa, công ty đã bị Tập đoàn Lục Thị mua lại, bây giờ không còn của nhà họ Trịnh nữa, mà là của nhà họ Lục rồi.” Thái Thanh Trúc hỏi: “Cô không biết hả? Không xem tin tức sao? Tập đoàn Lục Thị cho người đến tiếp quản, toàn thể nhân viên đều hoan nghênh.”