Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba mẹ con Tô Yên trở về nhà họ Tô, Tô Đình Nghiêm vốn dẫn cô tình nhân trẻ về đang thắm thiết ở trong nhà, vừa nghe thấy ba người trở về ngay cả cô tình nhân trẻ cũng vội vàng đuổi đi.

"Tình Tình à, ngày khác anh lại tìm em, em trở về trước đi."

Vu Tình rất lưu luyến, cầu lấy tay Tô Đình Nghiêm: "Lão Tô, không có anh buổi tối em không ngủ được."


"Nghe lời đi, cháu ngoại và con gái anh đều đang ở đây." Tô Đình Nghiêm gạt tay cô ta ra rồi gọi tài xế: "Tiểu Vương, đưa cô Vu về đi."

Trãi qua một khoảng thời gian chung sống, Tô Đình Nghiêm yêu thương Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc không thôi, sao có thể nói chuyện anh anh em em với cô tình nhân trẻ trước mặt con nít. được, dạy hư mấy đứa nhỏ.

Tài xế Tiểu Vương bước vào: "Cô Vu, tôi đưa cô về."

"Vậy... thôi được rồi." Vụ Tình miễn cưỡng đồng ý, lúc đi còn làm một cái hôn gió cho Tổ Đình Nghiêm, khiến cho trái tim Tô Đình Nghiêm tê tái.

Tuy nhiên vừa xoay lại một cái, lợi dụng chỗ khuất tầm nhìn của Tô Đình Nghiêm, cô ta liền nháy mắt quyến rũ tài xế Tiểu Vương.

Cảnh tượng này vừa khéo lọt vào tầm mắt của Hạ Phi.


Người vừa đi khỏi, Tô Đình Nghiêm liền cười, hỏi Tô Yên: "Đói chưa com, ba kêu chị Lý đi nấu cơm ngay."

Tô Đình Nghiêm kêu người giúp việc nhanh chóng làm cơm, toàn bộ đều là những món ăn mà ba mẹ con Tô Yên thích.

Tô Yên lên tiếng: "Đồng chí lão Tô à, hay là cha đừng nên tàn sát đóa hoa hương sắc, trâu già thích gặm cỏ non nữa, cha cũng đâu thể làm ăn được gì."

Tô Đình Nghiêm đã đổi mấy cố tình nhân trẻ rồi, người nào cũng đều trẻ tuổi xinh đẹp.

Vu Tình là người mới nhất cũng là một người có danh tiếng nổi danh trên mạng.

"Đều là bọn họ tự động nhào đến. Tình Tình vừa dịu dàng lại lương thiện, ba quan sát cô ấy rất lâu rồi, con người cũng thanh thuần. Tiểu Yên à, ba muốn lấy cô ấy" Tô Đình Nghiêm nhắc đến Vụ Tình thì vẻ mặt liền khác hẳn. Dáng vẻ lâng lâng, như cả trái tim đều chạy lên người Vụ Tình cả rồi.

Tô Yên bêu rếu: "Cô bạn gái trẻ lúc trước, ba cũng nói y như vậy đó."

Đàn ông vẫn thật là chung tình, mãi mãi yêu thích mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Tô Đình Nghiêm cười mỉa nói: "Lần này không giống, lần này là nghiêm túc đó."

"Con lên lầu chợp mắt một lát, cơm chín rồi thì kêu con nha." Tô Yên rẽ câu chuyện sang hướng khác.

Dáng vẻ của Tô Đình Nghiêm như là người cha hiền từ: "Được, con đi nghỉ đi, nấu cơm xong cha gọi con."

Thái độ của Tô Đình Nghiêm ngược lại khiến cho Tổ Yên không được thích ứng cho lắm, nghĩ đến chuyện mình không phải là con ruột của Tô Đình Nghiêm, cô muốn nói gì đó, lời đã đến miệng rồi nhưng suy nghĩ rồi lại thôi.

Tô Đình Nghiêm đã biết cô không phải là con gái ruột của mình ngay từ lúc đầu rồi, cô cũng không cần phải nói gì thêm nữa.

Tô Yên lên lầu nghỉ ngơi, Hạ Vũ Mặc trông thấy vết son môi trên cổ của Tô Đình Nghiệm thì líu lo nói: "Ông ngoại ơi, ông đúng là gừng càng già càng cay nha, chơi tới hưng phấn vậy".

Nghe thế, Tô Đình Nghiêm bỗng chốc đỏ bừng cả mặt. Ông ta đằng hắng hai tiếng rồi ngượng ngùng nói: "Cháu ngoại ngoan, cái này là do lúc nãy ông ngoại chơi trốn tìm với chị gái đó, không cẩn thận mới bị dính phải, cháu đừng có nói lung tung."

Hạ Thiên buông một câu: "Ông ngoại à, bọn cháu không phải là con nít ba tuổi."

Hạ Vũ Mặc: "Bọn cháu năm tuổi rồi."

Tô Đình Nghiêm: "..."

Ngụ ý là đừng có nói dối để lừa bọn cháu.

Tô Đình Nghiêm nhạy bén nảy ra một ý, ông ta quỳ xuống giữa Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc: "Cháu ngoại ngoan, ông ngoại cưới chị gái lúc nãy về đây làm bà ngoại mới của bọn cháu, thế nào hả?"

Tô Đình Nghiêm muốn kết hôn rồi, Vu Tình rất phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của ông ta. Nhưng thái độ của Tô Yên rõ ràng là không đồng ý, ông ta chỉ đành nói ý định của mình cho hai đứa cháu ngoại.

Hạ Phi mở lời khuyên, giọng điệu y như ông cụ non: "Ông ngoại à, lấy vợ là chuyện quan trọng, phải suy nghĩ kỹ mới được."

Tô Đình Nghiệm nhất thời nghẹn lời, ông ta bị đứa cháu ngoại năm tuổi của mình dạy dỗ rồi.

"Tiểu Vũ." Tô Đình Nghiêm nhìn về phía Hạ Vũ Mặc: "Cháu không nhẫn tâm nhìn ông ngoại đến từng tuổi này rồi mà không có ai bên cạnh chăm sóc chứ?"

"Hậy!" Hạ Vũ Mặc thở dốc một hơi, nháy mắt với Hạ Phi một cái: "Anh hai, hai là chúng ta vẫn nên tàn nhẫn một chút đi."

Hạ Phi gật đầu: "Ông ngoại, vậy bây giờ ông dẫn bọn cháu đi đến chỗ ở của cô tình nhân trẻ của ông đi. Qua đêm nay thì bọn cháu không giúp ông nữa đâu."

"Bây giờ sao?" Tô Đình Nghiêm không hiểu rõ: "Đi làm gì chứ?"

Hạ Vũ Mặc cười tủm tỉm nói: "Cầu hôn đó."

Hạ Phi nói: "Rèn sắt khi còn nóng"

Nói xong, hai đứa nó dẫn nhau đi ra ngoài, Tô Đình Nghiêm đuổi theo sau. Vốn dĩ thì ông ta thấy không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đã lên xe rồi, còn vẫy vẫy tay với ông: "Ông ngoại, mau lên xe đi."
Tô Đình Nghiêm lên xe: "Thật sự phải đi sao?"

Hạ Vũ Mặc chống tay vào khuôn mặt đáng yêu: "Chị gái vừa rồi rất xinh đẹp đó, không cưới về thì thật là đáng tiếc."


Hạ Phi phụ họa thêm: "Ông ngoại lái xe đi. Nếu như ông không đi thì bọn cháu đổi ý ngay đó."

Tô Đình Nghiêm vừa nhớ đến nụ hôn gió trước khi rời đi của Vu Tình thì lung lay, nhất thời tìm lại được tình yêu cuồng nhiệt thời tuổi trẻ: "Được, vậy chúng ta đến tạo bất ngờ cho Tình Tình. Nhẫn kim cương ông cũng đã chuẩn bị xong rồi, ông ngoại cũng lãng mạn một chuyến vậy."

Tô Đình Nghiêm vẫn luôn rất hào phóng với Vụ Tình, đã thuê cho cô ta một căn hộ chung cư bên ngoài.

Trên đường đi, tâm tình của Tô Đình Nghiệm rất kích động.

Đến trước cửa chung cư, Tô Đình Nghiệm thoáng nhìn thấy xe của tài xế nhà mình: "Xem ra

Tình Tình mới về tới."


Hai chiếc xe, một trước một sau rời khỏi nhà họ Tô, lại một trước một sau chạy đến căn hộ.

Đang chìm đắm trong niềm vui sướng sắp lấy vợ, Tô Đình Nghiêm cũng không nghĩ đến việc tại sao xe của tài xế vẫn còn đậu lại trước cửa.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Tình tình, sau khi Tô Đình Nghiệm đi lên thang máy rồi cũng không gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đứng bên ngoài cửa: "Ông ngoại, ông vào trước đi bọn cháu đứng ở đây đợi một lát."

Tô Đình Nghiêm nghĩ đến thói quen bình thường của Vu Tình, lúc ở nhà ăn mặc rất thiếu vải, cho con nít nhìn thấy quả thật là không hay, cho nên cũng bước vào trước một mình.

Tô Đình Nghiêm vừa mới bước vào, Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi đưa mắt nhìn nhau, Hạ Vũ Mặc bắt đầu đếm: "Một, hai, ba..."

Vừa mới đếm đến ba, bên trong đã truyền ra tiếng quát tháo tức giận của Tô Đình Nghiêm: "Các người đang làm gì đó. Con đàn bà để tiện, cô dám cắm sừng lên đầu tôi."

"Lão Tô, anh hiểu lầm rồi, lưng của em bị ngứa, kêu Tiểu Vương gãi ngứa giúp em." Vu Tình vội vàng kiếm cớ, cô ta đâu có ngờ giờ này mà Tô Đình Nghiêm còn mò đến đây.

Tài xế Tiểu Vương cũng cầu xin tha thứ: "Ông Tô, tôi thật sự chỉ gãi ngứa cho cô Vu thôi, chúng tôi chưa làm gì cả."

"Tụi bây coi ông đây là con nít ba tuổi hay sao? Gãi ngứa, ông đây gãi ngứa cho hai đứa tụi bây"

"Á, ả, á, đừng đánh nữa. Lão Tô, em sai rồi."

Bên trong truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết của Vu Tình, tài xế Tiểu Vương ôm lấy quần áo chạy ra ngoài. Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhường đường.

Hạ Vũ Mặc rung đùi đắc ý, ngâm một bài thơ rất trông có rất có phong vị của bậc văn nhân nho sĩ, :"Tình nhân vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi."

Lại còn biết sửa thơ nữa.

Hạ Phi giơ ngón tay cái lên.

Chỉ vài phút sau, Tô Đình Nghiệm thở phì phò từ bên trong bước ra, Hạ Phi hỏi: "Ông ngoại, ông còn muốn cưới không?"

Tô Đình Nghiêm nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mới bừng tỉnh ngộ. Hai đứa nhóc này sớm đã biết hai người này có tư tình nên mới kêu ông ta đến đây.

"Sau cháu biết bọn họ có gian tình chứ?" Tô Đình Nghiêm bực bội. Ngay cả hai đứa nhỏ cũng nhìn thấy cả mà ông ta lại không nhận ra.

goại đắm chìm trong nhân sắc, mất đi khả

Hạ Phi gục gặc đầu: "Dựa vào chỗ n năng phán đoán."

Hạ Vũ Mặc cứ như người hầu cận bên cạnh nhà triết học, chậm rãi nói: "Người đang chìm đắm trong tình yêu luôn giống như người mù vậy. Anh nhìn không thấy tôi, tôi nhìn không thấy anh. A, em yêu ơi, em đừng đi, không có em kêu anh phải sống sao đây! Em là trái tim của anh, em là lá gan của anh, chiếm hết ba phần tư sinh mạng của anh."

Hạ Phi: "..."

Tô Đình Nghiêm: ".."

Hạ Vũ Mặc ngại ngùng cười lên rồi trở lại bình thường: "Dùng lực mạnh quá rồi."

"Trở về thôi" Sắc mặt của Tô Đình Nghiêm rất khó coi, tâm tình u ám, cuộc đời của ông ta cử bị cắm sừng suốt.

Tân Phương Linh cắm sừng ông ta, Vu Tình cũng cắm sừng ông ta, mẹ của Tô Yên... Ông ta nuôi vợ nuôi con giúp cho người ta, kết quả là tới đầu ngón tay cũng chưa được đụng vào.

Còn có ai đáng thương hơn ông ta chứ?

Hạ Vũ Mặc nói với vẻ thân thiết: "Ông ngoại, hay là để con giới thiệu cho ông một người"
Tô Đình Nghiêm khoác tay: "Không cưới nữa. Bắt đầu kể từ hôm nay, ông ngoại của con sẽ là lãng tử trong vườn hoa."

Ông ta không thể tổn thương được nữa.

Tô Đình Nghiệm một đêm buồn rầu, ngay cả cơm tối cũng không ăn, vừa về đến nhà đã vào phòng ngay, không ra ngoài nữa.

Lúc ăn cơm, Tô Yên buồn bực hỏi Hạ Phi Hạ Vũ Mặc: “Ông ngoại các con sao thế?”


Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, không cần phải để ý đến ông ngoại đầu, ông ăn no rồi.”

Không đúng phải là tức đến no luôn rồi.

Tô Yên lại nhìn về phía Hạ Phi.

Hạ Phi nói: “Mẹ, ông ngoại đúng là no rồi mà, đúng rồi, còn nói không cưới chị gái nhỏ kia nữa, náo loạn với chị gái nhỏ kia một trận rồi chia tay rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” Tinh thần bát quái của Tô Yên lại trỗi dậy: “Mẹ vừa mới chợp mặt một tí thôi mà, chẳng lẽ đã bỏ lỡ kịch hay gì rồi sao?”

Hạ Vũ Mặc cười tủm tỉm nói: “Chị gái nhỏ lên giường với ông Vương sát vách, không đúng là tiểu Vương mới phải chứ.”

Tô Yên hiểu ra trong chốc lát, lập tức tỏ vẻ cảm thông với Tô Đình Nghiêm: “Đồng chí lão Tô quá khổ rồi.”


Đời này phải đội nón xanh suốt .

Tô Yên ăn cơm, bảo chị Lý chuẩn bị đồ ăn khuya, cô tự mình đưa đến cho Tô Đình Nghiêm.

Gõ cửa một lúc lâu, Tô Đình Nghiệm mới mở cửa.

“Đồng chí lão Tô, một người phụ nữ thôi mà, đừng nghĩ quẩn, con bưng cho cha một phần sủi cảo đây, nhanh ăn đi.”

Tô Đình Nghiêm vẫn còn rất phiền muộn, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh để một bình rượu, than thở: “Tiểu Yên, không giấu con, cha muốn một đứa trẻ thuộc về chính mình.”

Tô Yên hơi ngẩn người, không phải kinh ngạc vì Tô Đình Nghiêm muốn trẻ con, mà là kinh ngạc khi Tô Đình Nghiêm kể chuyện này cho cô nghe.

Tô Vân và cô đều không phải là con gái ruột của Tô Đình Nghiêm, cô cũng có thể hiểu được Tô Đình Nghiêm.

“Chỉ cần cha tìm được một người chân thành với cha, con sẽ không ngăn cản.” Tô Yên nói: “Những người phụ nữ xinh đẹp mà cha tìm có được mấy ai thật lòng đầu chứ?”

Một bên cần tiền, một bên cần sắc.

Không ai cao quý hơn ai cả.

Tô Đình Nghiêm trầm mặc mấy giây, hỏi: “Tiểu Yên, con cảm thấy chị Lý như thế nào?”

Tô Yên mở to hai mắt nhìn: “Đồng chí lão Tô, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đầu, cha tâm địa gian xảo, vẫn là đừng trêu chọc đến chị Lý

Chị Lý là người vùng khác, làm việc cho nhà họ Tô được mấy tháng rồi, là người cần cù chăm chỉ, không thích nói chuyện, thành thật làm việc, cũng sắp bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo bình thường, đã ly hôn rồi.

Tô Yên cũng không phải không vừa mắt chị Lý, mà là lo lắng Tô Đình Nghiệm hứng thú được ba phút mà làm hại chị Lý.

“Thôi bỏ đi, cha vẫn nên ăn sủi cảo thì hơn” Tô Đình Nghiêm bưng lên sủi cảo ăn.

Trên phương diện tình trường, Tô Đình Nghiêm cũng được xem như người lão luyện, chút thất bại này chưa được mấy ngày đã khôi phục lại rồi.

Lệ Quốc Minh còn đang đi lánh nạn, Tô Duy trong thời gian ngắn cũng sẽ không ra ngoài được.

Trong nháy mắt đã đến ngày Lục Cận Phong đi gỡ băng gạc.

Ông cụ Lục đã sớm đến bệnh viện, Tô Yên cũng có chút khẩn trương,

Hạ Phi Hạ Vũ Mặc cũng có mặt.

Tổ Yên hỏi: “Anh Xa, mở ra bằng gạc là anh ấy có thể nhìn thấy rồi nhỉ.”

Xa Thành Nghị nói: “Trên lý thuyết là như vậy.”

Ý là, còn có thể có chút chuyện ngoài ý muốn sao?

“Anh có khẩn trương không?” Tô Yên nắm tay Lục Cận Phong, ngược lại cô rất khẩn trương.

Lục Cận Phong khóe miệng cong lên: “Cậu ấy phẫu thuật, chưa bao giờ thất bại.”

Xa Thành Nghị nói: “Cô đừng nghe lời tâng bốc của cậu ta, bây giờ tôi mở băng gạc cho cậu.”

Lục Cận Phong ngoài miệng nói không khẩn trương, trong lòng bàn tay vẫn có một tầng mồ hôi rất mỏng, Tô Yên cảm nhận được, lại nắm chặt thêm một chút.

Băng gạc từng tầng từng tầng được mở ra, còn lại một tầng cuối cùng, Xa Thành Nghị thảo ra phải càng cẩn thận hơn, những người khác cũng càng khẩn trương hơn.

Lớp băng gạc cuối cùng được dỡ xuống, Xa Thành Nghị thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mở to mắt thử xem.”

Đã rất lâu không nhìn thấy ánh sáng, Lục Cận Phong thử chậm rãi mở ra, chỉ hé mắt một chút, tia sáng nhức mắt khiến anh có chút không thích ứng được.

Lục Cận Phong lại nắm chặt mắt, lần nữa thử chậm rãi mở ra, từng người trước mắt cũng dần dần đập vào tầm mắt.

Anh có thể nhìn thấy rồi.

“Có thể nhìn thấy không?” Tô Yên khẩn trương hỏi.

Lục Cận Phong nở nụ cười: “Buổi sáng em ăn rau hẹ, trên răng còn dính kìa.”

Nghe vậy, Tô Yên mặt đỏ tới mang tai, trừng mắt lườm Lục Cận Phong, nhanh chóng kéo khăn tay lau rau hẹ trên răng.
“Có thể nhìn thấy, có thể nhìn thấy rồi” Ông cụ Lục Vô cùng vui vẻ.

Lục Cận Phong nhìn về phía Hạ Phi Hạ Vũ Mặc, sau khi biết đây là hai đứa con ruột của

mình, lần thứ nhất mở to mắt nhìn thấy dáng vẻ của bọn chúng, chợt cảm thấy nhìn thế nào cũng giống mình.

“Hạ Phi, Tiểu Vũ, hai con tới đây.” Lục Cận Phong vẫy vẫy tay.


Hạ Phi Hạ Vũ Mặc cùng đi qua đó.

"Chú Lục.”

“Đại ca Lục.”

Lục Cận Phong muốn cho hai người đổi cách xưng hô, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn nuốt trở về, thời khắc này không thể vội vàng, nhận lại con trai là chuyện lớn, không thể vội vàng được.

Lục Cận Phong vỗ vỗ bả vai của hai đứa nhóc: “Thằng nhóc thôi.”

Tất cả tình thương của cha cùng với cảm giác mắc nợ với hai đứa trẻ đều gói gọn trong ba chữ này.

Cũng may mà hai đứa trẻ này thông minh, bằng không sẽ không thể khỏe mạnh đứng trước mặt anh và Tô Yên.


Từ lúc vừa ra đời, hai đứa bé này đã không có cha mẹ bên cạnh, là những đứa bé hoàn toàn tự do lớn lên, không làm đường lạc lối đã là chuyện hiếm thấy rồi.

Huyết thống là thứ rất kỳ diệu, dưới tình hình không biết hai đứa bé này là con ruột của mình, trước đó Lục Cận Phong vì cứu hai đứa bé, cũng bằng lòng đánh cược cả tính mạng của mình.

Đây có lẽ là chuyện mà từ trước tới nay anh làm rất đúng, ít nhất không có để cho mình tiếc nuổi cả.

Tô Yên nhìn xem cha con ba người, bàn tay vuốt ve bụng, hạnh phúc chắc hẳn chính là như vậy, người một nhà ở cùng một chỗ.

Sau khi Lục Cận Phong khôi phục mắt, chuyện đầu tiên chính là xử lý Tần Nhã Đan.

Trước đó chỉ là nghi ngờ, sau khi Hạ Vũ tìm được chứng cớ Tân Nhã Đan làm hại Trần Tổ Anh, nơi Tần Nhã Đan ở, anh cũng biết.

Khách sạn Bốn Mùa.

Tần Nhã Đan cả ngày đều cảm thấy lòng hoảng loạn, sau khi Lệ Quốc Minh bị bắt, cô ta vẫn luôn ở khách sạn Bốn Mùa, tìm kiếm cơ hội để ra tay với Tô Yên.

Nhưng Tô Yên đi đến đâu, đều có người bảo vệ đến đây, cô ta vẫn không có cơ hội ra tay.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là Tần Nhã Hân gọi điện tới.

“Chị, cha đã vào đó được nửa tháng rồi, chị cũng không thể mặc kệ được, Địa Sát đã loạn lắm rồi.”

“Chị là một người sắp chết, còn có thể quản được gì chứ?” Tần Nhã Đan nói: “Em yên tâm, cha không có việc gì đâu, nếu như muốn thật sự có chuyện, cũng sẽ không sau khi bị bắt vào đó vẫn không có động tĩnh gì đâu, Tô Yên nói thế nào cũng là con gái của cha, cô ta sẽ không để cho Cận Phong thực sự đuổi tận giết tuyệt đâu.”

“Chị vẫn đang ở Đế Đồ hả?” Mặt Tần Nhã Hân bị thương, cũng không đi ra ngoài, cô ta nào còn dám đi ra ngoài gặp người khác chứ.

“Anh ấy sắp ra viện rồi!”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Trong lòng Tần Nhã Đan giật thon thót, cô ta giống như đã đoán được người bên ngoài là ai.

Tần Nhã Đan nói với đầu bên kia điện thoại: “Nhã Hân, nhớ kỹ lời chị nói, buông tay đi, em còn trẻ, đừng chôn vùi trên người Lục Cận Phong nữa, bất luận là em hay là chị, hay là Tô Yến, đều khó có thể có kết quả với anh ta.”

Cô đã không quay đầu lại được, cô chỉ có thể khuyên Tân Nhã Phỉ.

Tần Nhã Hân đối với Lục Cận Phong chỉ là nhất thời mê luyến, sùng bái, cô ta mến mộ khoảng thời gian Lục Cận Phong và Tân Nhã Đan đã trải qua.

Chuyện gì Tân Nhã Hân cũng muốn phân cao thấp với Tần Nhã Đan, mới cthật sự cho rằng bản thân cũng yêu thương Lục Cận Phong, thực ra ngay chính bản thân cô ta cũng không ý thức được, đây không phải là yêu.

Tân Nhã Hân nghe không hiểu: “Chị, chị có ý gì? Cái gì gọi là không kết quả? Tô Yên chị ta."

Lời còn chưa nói hết, Tần Nhã Đan đã dập máy.

Chuông cửa vẫn còn ngân vang, cô ta sửa sang lại một chút, lúc này mới đi ra mở cửa.

Đứng ở cửa, chính là Lục Cận Phong và Hạ Vũ.

“Cận Phong.” Tân Nhã Đan nở một nụ cười, giống như lúc mới gặp, dịu dàng.

Trong nội tâm cô ta đã có quyết định, lúc đối mặt với Lục Cận Phong, cũng không luống cuống.

Lục Cận Phong đi vào, ném một đống ảnh chụp từ camera giám sát lên bàn: “Là tự thú, hay là tôi ra tay, cô chọn đi.”

Trong tấm ảnh, Tần Nhã Đan hốt hoảng rời khỏi bệnh viện, trên tay còn có vết máu.

Đây đều là sau khi Lục Cận Phong lấy lại ánh sáng, bản thân lại đích thân đi sửa chữa hệ thống theo dõi, mới lấy được những tấm ảnh này.

Những thứ này so những gì Hạ Vũ điều tra trước đó, càng hùng hồn hơn.

Tần Nhã Đan liếc mắt nhìn ảnh chụp, cười khổ: “Tôi đã sớm biết anh sẽ tìm đến cửa mà, tôi vẫn luôn ở đây chờ anh, đối với việc làm bác gái bị thương, thực sự không phải chú ý của tôi, là cô biết quá nhiều, ta đây cũng là vì chào cô.”

“Tân Nhã Đan” Lục Cận Phong chợt bóp chặt cổ Tân Nhã Đan, lạnh lùng như băng: "Có tin bây giờ tôi giết chết cô không...”

Tân Nhã Đan hết lần này tới lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

“Cận Phong, anh không muốn biết cha anh chết như thế nào sao?” Tân Nhã Đan vội la lên: “Vụ tai nạn xe cộ năm đó của cha anh, không phải là ngoài ý muốn, lúc đó cha em nhìn trúng tập đoàn Tập Thị, muốn hợp tác với cha anh, cha anh từ chối, cho nên cha em thẹn quá hoá giận tạo ra tai nạn giao thông, hại chết người của bố anh, cha em cũng là cha ruột của Tô Yên là cha ruột của anh, Tần Chấn Thiến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK