Tần Nhã Hân rất gian ác giống như con gián đánh mãi không chết, trước đó đã làm người ta ghê tởm, bây giờ đã hoàn toàn chọc giận Lục Cận Phong.
Bây giờ, Lục Cận Phong cũng không còn để ý tình cảm trước kia, à không, anh và Tần Nhã Hân vốn không có tình cảm gì, nhiều lắm cũng chỉ là quen biết qua loa rồi thôi.
Bây giờ, Tần Nhã Hân chính là kẻ thù giết mẹ anh.
Anh muốn bắt Tần Nhã Hân, lại phải che chở Tô Yên, che chở người nhà của mình.
Nếu Tần Nhã Hân đến, nhất định không tới một mình.
Không ai là ngốc cả.
Bây giờ Lục Cận Phong chỉ lo lắng Tần Nhã Hân bí quá hóa liều, làm ra chuyện cực đoan, ví dụ như cùng chết.
Tần Nhã Hân hơi giống Tần Nhã Đan, đều thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.
Nếu câu này đặt lên người người khác, thì đó là ca ngợi nhưng đặt trên người hai chị em họ lại là nghĩa xấu.
Tần Nhã Đan cực đoan tới mức tự sát, nếu Tần Nhã Hân lại cực đoan...
"Ting ting!"
Là tiếng còi xe.
Lục Cận Phong ngước mắt lên nhìn, là Tần Chấn Lâm tới.
Tần Chấn Lâm là cha ruột của Tô Yên, lẽ ra nên có mặt là đúng.
"Con rể à, hôm nay thật đẹp trai nha, con gái của cha đúng là ánh mắt rất tốt, đợi chút nữa phải theo cha uống thêm vài chén, không say không về." Tần Chấn Lâm nói một câu giống hệt như Tô Đình Nghiêm.
Lãnh Phùng nhìn về phía Lục Cận Phong, hai người cha vợ à?
Lục Cận Phong nhỏ giọng giải thích: "Đây là cha ruột của bà xã tôi."
Đây là cha ruột, còn Tô Đình Nghiêm là cha nuôi.
Người đời chỉ biết Tô Yên có một người cha tên là Tô Đình Nghiêm, thật đúng là chưa ai biết cha ruột lại là Tần Chấn Lâm.
Lúc trước Tần Chấn Lâm bị bắt, bản án cũng không phải do Lãnh Phùng phụ trách.
Hôm nay, nhiệm vụ chủ yếu là bắt Tần Nhã Hân, Lãnh Phùng cũng không hỏi nhiều chuyện nhà người khác.
Lục Cận Phong trông thấy phía sau còn có người ngồi, anh chưa từng gặp qua, nhưng lại có thể đoán được là ai.
Là mẹ ruột của Tô Yên, Lệ Uyển.
Ngoại hình của Lệ Uyển và Tô Yên rất giống nhau.
Những người bên cạnh Lệ Uyển thì Lục Cận Phong không nhận ra.
Đi theo Lệ Uyển và Tần Chấn Lâm tới, Lục Cận Phong dĩ nhiên sẽ không ngăn cản.
"Cha vợ, mẹ vợ, mời vào bên trong."
"Cha vợ, mẹ vợ, mời vào bên trong."
Lần đầu gặp mẹ vợ, Lục Cận Phong vẫn biểu hiện rất bình thản.
Lục Cận Phong đẹp trai, lịch thiệp, cho dù là năng lực hay hoàn cảnh gia đình đều vô cùng xuất sắc.
Trước khi Lệ Uyển biết Tô Yên sẽ gả cho Lục Cận Phong, bà ấy cũng đã nghe người ta nói về Lục Cận Phong này.
Cậu con rể này khiến Lệ Uyển vô cùng hài lòng.
Cha ruột cha nuôi đều tới, vị cha nuôi khác như Lý Mộc Sinh và mẹ nuôi như Lưu Tuyết Lam làm gì có thể không tới.
Vừa đưa mấy người Tần Chấn Lâm vào sảnh chính, vợ chồng Lý Mộc Sinh lại tới.
Lần này, ba người cha, hai người mẹ đều tới đủ.
Tô Yên mặc áo cưới ngồi trong phòng nghỉ ngơi, cũng nghe được đoạn đối thoại của Lục Cận Phong, nên cũng biết cả Lệ Uyển và Tần Chấn Lâm, còn có Tô Đình Nghiêm đều tới.
Tô Yên thầm nghĩ không tốt.
Tô Yên thầm nghĩ không tốt.
"Hỏng bét rồi."
"Chị, sao vậy?" Lâu Doanh lập tức lên dây cót gấp mười lần: "Có phải Tần Nhã Hân xuất hiện không?"
"Không là mẹ chị xuất hiện." Tô Yên nói: "Đồng chí Tô vốn không biết chuyện mẹ chị còn sống, nếu gặp nhau, nói không chừng còn tưởng là xác chết vùng dậy."
Sự thật chứng minh, Tô Yên lo lắng không sai.
Sau khi Tô Đình Nghiêm gặp ông cụ Lục xong, ông ta nhận ra khách khứa hôm nay tới đều không phải người bên trong giới với nhau, phần lớn đều là người lạ, cũng không nói nhiều, ông ta đang định đi tìm Lục Cận Phong, vừa ra tới sảnh chính lễ đường đã đụng phải Lệ Uyển phía đối diện.
Người chết vài chục năm, đột nhiên lại xuất hiện, gương mặt tuy có thay đổi nhưng không quá lớn, vẫn có thể nhận ra, có thể thấy phản ứng của Tô Đình Nghiêm khi thấy Lệ Uyển ra sao.
Tô Đình Nghiêm ngạc nhiên một chút, dụi hai mắt, lầm bầm nói thầm: "Ừm, nhất định là mình bị hoa mắt."
Tần Chấn Lâm nói: "Hoa mắt cái gì, đây chính là bà xã đã chết vài chục năm của cậu, là mối tình đầu của tôi cũng là mẹ của con gái tôi đấy."
Mọi người: "..."
Mối quan hệ này, thật sự phải xem lại.