Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yên tỉnh lại, có người vui mừng, cũng có người hụt hẫng.



Tô Vân sau khi biết Tô Yên đã tỉnh lại, trong lòng có bao nhiêu là buồn bực.



“Đúng thật là mạng lớn, như vậy mà cũng không chết, cô ta là mèo hóa tinh sao, có chín đuôi chín mạng?”



“Lời này con nói trong nhà là được rồi, ở bên ngoài cẩn thận cái miệng của con.”



Chu Hoàng Long từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nghe thấy Tô Vân đang oán trách.



“Cha, cha về rồi, có mệt không.” Tô Vân rất biết cách làm Chu Hoàng Long vui lòng, chủ động đi tới cầm cặp, cầm dép lê cho ông ta: “Con chỉ là thuận miệng nói thôi, cha, cha yên tâm, con sẽ không gây phiền phức cho cha.”



Dạo gần đây quả thật Tô Vân đã an phận hơn rất nhiều, cũng không cùng Sở Hướng Nam gây ra chuyện gì, còn học cách xã giao, kết giao với những thiên kim tiểu thư, quý bà trong giới đã giúp ích rất nhiều cho kinh doanh của Chu Hoàng Long.



Chu Hoàng Long cũng càng ngày càng thích cô con gái này.



Nếu như trước đó không phải vì Tô Yên mắt mù, mới gả cho Sở Hướng Nam, bây giờ có một đứa con ghẻ, thì có một đứa con gái có tài có sắc như nó, ông ta sẽ vui mừng đến nở hoa.



Chu Hoàng Long thả lỏng cà vạt, khen cô ta: “Tiểu Vân, sự thay đổi của con, cha đều để trong mắt, không hổ danh là con gái của Chu Hoàng Long cha.”



“Cha, lúc trước là con bướng bỉnh, làm ra không ít chuyện hồ đồ, bây giờ thì con đã nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa anh trai cũng đã nói, con là người của nhà họ Chu, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, con có ngủ ngốc đến mức nào, cũng sẽ không làm ra loại chuyện làm tổn hại đến nhà họ Chu.”。



Tô Vân nói rất hay, trong lòng Chu Hoàng Long càng thích hơn.



Lúc này, bảo mẫu dắt con gái của Tô Vân về.



“Cô hai, ông Chu, tôi dẫn cô nhỏ lên phòng nghỉ ngơi trước.”



Con gái của Tô Vân lớn lên rất giống với Sở Hướng Nam, Chu Hoàng Long càng nhìn càng thấy phiền lòng, vẫy vẫy tay nói: “Dẫn lên tầng đi.”



Tô Vân thận trọng, cũng rất nhạy bén, có thể nhìn ra Chu Hoàng Long không thích con gái cô ta, vì thế liền cười thay đổi chủ đề: “Cha, hai tháng nữa là đến sinh nhật của cha, tiệc chúc mừng cha cứ giao cho con, con lo liệu cho cha…”



Chu Hoàng Long ngắt lời cô ta: “Tiểu Vân, hãy đưa Ngân Ngân về nhà họ Sở đi, đứa trẻ đó đến cuối cùng vẫn là máu mủ của nhà họ Sở, nhà họ Chu cha đã thay bọn họ chăm sóc đứa trẻ lâu như vậy, cũng đến phiên của bọn họ rồi.”



Tô Vân nghe thấy khẽ giật mình, vội vàng nói: “Cha, Ngân Ngân còn nhỏ, Sở Hướng Nam tự có con của anh ta, anh ta nhất định sẽ không đối xử tốt với Ngân Ngân, con đã không còn quan hệ gì với anh ta nữa, Ngân Ngân là con gái của con, con không muốn đưa đi.”



Dù sao cũng là bản thân cô ta đẻ ra, lại nuôi lâu như vậy, đều đã đuổi người ta đi rồi, làm sao có thể nỡ mang cho Sở Hướng Nam được.



Hơn nữa Sở Hướng Nam con mẹ nó chẳng được cái nết gì, Tô Vân cũng rất rõ điều này, lúc trước còn coi thường châm chọc cô ta, lại thêm tư tưởng trọng nam khinh nữ, Ngân Ngân đến nhà Sở sẽ không thể có những ngày tháng êm đẹp.



Vạn Linh San cũng nhất định không dung tha con gái của cô ta.



Chu Hoàng Long kiên quyết: “Ngân Ngân là ruột thịt của nhà họ Chu bọn họ, hổ dữ không ăn thịt con, còn có thể ngược đãi con bé sao? Chuyện này cứ quyết định như thế, cha đã nói chuyện trước với thằng nhóc Sở Hướng Nam rồi, bảo nó tuần này đến đón con bé đi.”



“Cha, không được, không được đưa Ngân Ngân đi, cha! Đó là cháu gái ruột của cha mà.”



“Chuyện này cứ quyết định như vậy.”



Chu Hoàng Long nói một câu cuối rồi đi lên tầng.







Chu Hoàng Long nói một là một, nếu như đã nói ra, thì nhất định sẽ làm tới cùng, đưa đứa trẻ đi.



Tô Vân không hiểu, tại sao chỉ là một đứa trẻ mà Chu Hoàng Long cũng không dung tha.







Trong bệnh viện.



Tô Yên cần nghỉ người, vì thế mọi người không cứ ở lại mãi làm phiền cô, xong khi xem qua tình trạng của cô cũng lần lượt ra về.



Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên và Lục Cận Phong.



Tô Yên nói: “Lục Cận Phong, em muốn ra ngoài hít thở không khí.”



Nằm trên giường lâu như vậy, nếu còn không ra ngoài phơi nắng, cô cảm thấy bản thân sắp mốc lên rồi.



“Để anh đi hỏi Xa Thành Nghị.”



Với những chuyện như vậy Lục Cận Phong sẽ không thuận theo tính cách của Tô Yên, trước tiên phải hỏi qua Xa Thành Nghị, nếu Xa Thành Nghị nói có thể ra khỏi phòng bệnh vận động, thị anh mới mang Tô Yên đi.



Tô Yên cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.



Sau đó xuất hiện một cảnh thế này, cặp vợ chồng trượt xe lăn ra ngoài, mặt trời sắp lặn, hai người ngồi trên xe lăn và ngắm hoàng hôn trên bãi cỏ trong bệnh viện.



Gió thổi nhè nhẹ, lá cây trên đỉnh đầu phát ra tiếng kêu xào xạc, dưới chân là cỏ xanh mơn mởn, phòng tầm mắt ra xa là hoàng hôn vàng rực.



Cảm nhận hơi thở của gió, của cỏ non và đất, cảm nhận sự thay đổi của ngày đêm, lúc này Tô Yên mới thật sự cảm thấy bản thân mình đang sống.



Tô Yên quay đầu sang nhìn Lục Cận Phong bên cạnh, đột nhiên cười: “Anh nói xem, vài chục năm sau chúng ta già đi, già đến mức không đi lại được nữa, thì có giống như bây giờ hai đứa ngồi xe lăn ngắm hoàng hôn không.”



“Có.” Ánh mắt Lục Cận Phong nhìn cô, vĩnh viễn dịu dàng như vậy, yêu chiều như vậy: “Chỉ cần có em, cũng sẽ có anh.”



“Vậy nếu như anh chết trước em thì sao.”



“Sẽ không, dù là anh chỉ giữ được hơi thở cuối cùng, cũng chết sau em.”



Tô Yên: “…”



Tại sao nghe xong câu nói này có chút… ngứa tay, cô có kích động muốn động tay.



Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, lại nói: “Mất đi tình cảm chân thành, để mình anh chịu đựng là được rồi.”



Đây chính là lời tâm tình đẹp đẽ nhất.



Cũng đã từng được Lục Cận Phong chứng minh qua.



Lúc Tô Yên đang ở ranh giới của sự sống chết, loại giày vò đó anh đã nếm thử, không muốn Tô Yên cũng phải trải qua.







Nỗi đau như khoan vào tim đó, so với chết còn đau hơn.



Tô Yên cười hì hì một tiếng, rồi khẽ đẩy Lục Cận Phong: “Ông xã, em có chút đói rồi.”



Tô Yên liếm liếm môi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.



Lục Cận Phong lập tức gọi điện thoại: “Yên Yên đói rồi.”



Không đến hai mươi phút sau, Hạ Huy dẫn theo mấy chục người mang đồ ăn đến.



Một trăm linh tám món ăn, Tô Yên kinh ngạc: “Lục Cận Phong, anh thế này có hơi lãng phí rồi.”



Dù là một tháng cô cũng ăn không hết.



“Hãy chọn món em thích ăn, những món còn lại để bọn họ mang về nội bộ tiêu hoá.”



Câu đó có nghĩa là những món mà Tô Yên không muốn ăn, sẽ được cầm về cho người của Ám Dạ ăn.



Tô Yên chỉ chọn hai món, những món khác đều được mang đi hết, cô chỉ là đói, nhưng khi bắt đầu ăn thì lại không ăn được nhiều.



Sau khi ăn uống no nê, Tô Yên muốn nghỉ ngơi, lúc này Xa Thành Nghị đến, đúng lúc cô có chuyện hỏi anh ta.



“Anh Xa, bên phía Tô Duy thế nào rồi?”



Xa Thành Nghị nhìn Lục Cận Phong, đắn đo nói: “Trị liệu được xem là đã có hiệu quả.”



Xa Thành Nghị không nói sự thật, bệnh viện tâm thần không những trị liệu cho Tô Duy không có hiệu quả, ngược lại còn phản hiệu quả.



Tô Yên tin tưởng y thuật của Xa Thành Nghị, cũng không nghĩ nhiều.



“Nếu như cậu ấy có thể khỏe mạnh lại bình thường, tự nhiên sẽ là tốt nhất.”



Xa Thành Nghị nói: “Gần đây có một người phụ nữ tên Trương Mộng thường xuyên đến thăm, hai người họ dường như rất thân thiết.”



Nghe thấy tên của Trương Mộng, Tô Yên có chút không ngờ đến, nhưng cũng không nói thêm gì.



Lục Cận Phong ra hiệu với Xa Thành Nghị bằng mắt. Xa Thành Nghị đưa thuốc cho hai người rồi đi, anh ta đến là để đưa thuốc.



Xa Thành Nghị vừa đi, Lục Cận Phong lập tức khoá cửa phòng lại.



Tô Yên tò mò: “Anh làm gì vậy?”



“Tránh cho có người làm phiền.” Lục Cận Phong trượt xe lăn đi tới, nằm lên giường: “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, bà xã, ngủ thôi.”



Lục Cận Phong vươn cánh tay đặt lên gối, dùng mắt ra hiệu cho Tô Yên nằm lên cánh tay anh.



Tô Yên: “…”



“Chúng ta đều là người tàn tật, anh có thể an phận một chút không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK