Phần mông xe bị đâm móp vào bên trong.
“Sở thiếu gia, đền tiền đi, lát nữa tự mình chuyển vào tài khoản.”
Tô Yên không nói một câu vô nghĩa nào.
Sở Hướng Nam không ý kiến, chút tiền này anh ta vẫn có thể đền được, vừa định mở miệng, Vạn Linh Nhi đã xuống xe, bất đắc dĩ nói: "Tại sao chúng tôi lại phải đền tiền? Rõ ràng là cô đụng trước, phải là cô đền tiền mới đúng."
"Ha ha!" Tô Yên chỉ khinh thường nhìn Vạn Linh Nhi một cái, thậm chí không thèm tốn nước bọt tranh luận, nói với An Hinh nói trong ô tô: “Hinh Hinh, chúng ta lên tầng.”
Phòng đã đặt ở tầng năm, vị trí hướng về về biển và mây.
An Hinh gật đầu, đi theo Tô Yên vào thang máy.
Vạn Linh Nhi cực kỳ tức giận: "Ý tứ gì vậy, kiêu ngạo như vậy, đừng cho rằng bản thân mình là bà xã của Lục Cận Phong mà tỏ vẻ, anh trai tôi còn là bạn tốt của Lục Cận Phong,, nhà họ Vạn chúng tôi...."
Sở Hướng Nam kéo cô ta lại nói: "Bớt nói lại,vốn dĩ là anh đâm vào xe của cô ấy, đền tiền là đúng, đừng tức giận nữa, người ta coi em là không khí, em có kêu gào cũng vô dụng."
"Vì sao cô ta lại coi tôi là không khí, không phải là vì anh không tài cán gì sao." Cái miệng này của Vạn Linh Nhi đúng là chanh chua không tha ai.
Sở Hướng Nam hết lần này đến lần khác đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Được, được, lần này anh dẫn em ra ngoài nghỉ ngơi, đừng làm người không liên quan khó chịu.”
Sở Hướng Nam đã nhường nhịn một bước, nhưng Vạn Linh Nhi vẫn không tha nói: "Đó gọi là người không liên quan sao? Đó là bạn gái cũ của anh, đừng tưởng rằng tôi không biết. anh nhớ nhung cô ta, một Tô Vân còn chưa đủ, còn một Tô Yên khác, tâm trạng tôi có thể tốt được mới là lạ, anh xách đồ, tôi lên phòng trước, tức chết rồi.”
Vạn Linh Nhi vứt lại câu nói đó, sau đó bước trên đôi giày cao gót đi về phía thang máy.
Từ khi phát hiện ra mình trúng độc mãn tính, Sở Hướng Nam không dám cho Vạn Linh Nhi dùng thuốc nữa, cộng thêm Xa Thành Nghị kê đơn thuốc điều trị, hiện tại Vạn Linh Nhi đã tốt hơn rất nhiều, nhưng tính tình cô ta vẫn cáu kỉnh.
Sở Hướng Nam kéo theo hành lý thầm nói với chính mình, chỉ cần nhịn xuống, nhịn qua vài ngày này Vạn Linh Nhi sẽ không lại gào vào mặt anh ta nữa.
Nghĩ đến mục đích đưa Vạn Linh Nhi đến đây, cơn giận của Sở Hướng Nam biến mất, trên mặt nở nụ cười tươi.
Vạn Linh Nhi đi giày cao gót vào thang máy lên tầng, thật không may, căn phòng mà Sở Hướng Nam đặt lại tình cờ ở bên cạnh phòng Tô Yên.
Vạn Linh Nhi lại phát hỏa: "Sở Hướng Nam, anh cố ý đúng không, có phải anh đã hẹn trước với Tô Yên, lấy tôi ra làm lá chắn sao?"
Sở Hướng Nam giải thích: “Anh thực sự không biết sẽ trùng hợp như vậy, Linh Nhi, tại sao em cứ luôn ôm lấy quá khứ của anh, không lẽ em không có bạn trai cũ?”
“Tôi chỉ một bạn trai là anh, có khác biệt ở đâu, tôi không giống anh, nhìn một người yêu một người, quả nhiên là ngựa giống, không quản được thân dưới." Vạn Linh Nhi từng câu nói như đâm chọc, tính nết chị đại bộc phát.
Khi Tô Yên đóng cửa, nghe thấy những lời của Vạn Linh Nhi, cô muốn tát Vạn Linh Nhi hai cái, lời nói quá độc địa, chỉ khổ Sở Hướng Nam có thể chịu được.
Tuy nhiên, Tô Yên cũng cảm thấy trút giận trong lòng.
Báo ứng rất chính xác.
An Hinh dọc đường trầm mặc cũng nói một câu: "Sở HướngNam một lòng muốn leo cành cao, nhưng cành này của nhà họ Vạn gia cũng đủ cao, hắn cũng chịu đủ khổ, năm đó anh ta bỏ rơi cậu, đây chính là báo ứng"
Tô Yên đặt tay lên vai An Hinh: "Hinh Hinh, chúng ta ấy, không nên để bị ảnh hưởng bởi những người không liên quan, ngồi ở đây, ngắm nhìn biển mây rồi lại ngắm mặt trời mọc, không phải là chuyện vui nhất đời người sao?”
“Tô Yên, cảm ơn.” An Hinh ôm Tô Yên, những ngày này Tô Yên vì cô ấy mà làm, cô ấy đều nhìn ở trong mắt: “Bởi vì khuyên bảo mình, mà cậu không có thời gian ở bên các con mình.”
“Chỉ cần tâm trạng cậu tốt, hy sinh chút thời gian này cũng đáng.” Tô Yên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Nghe nói cảnh đêm ở núi Mi Lẫm cũng rất đẹp, có thể nhìn thấy cả bầu trời sa, đợi lát nữa ăn tối xong, chúng ta hãy cùng nhau lên đỉnh núi ngắm sao, phong cảnh hữu tình, lãng mạn một lúc đi."
"Được!" An Hinh không từ chối tâm ý củaTô Yên.
Phòng kế bên.
Sở Hướng Nam, người đã bị oán giận vô số lần, đang vô cùng chán nản trong lòng.
Vạn Linh Nhi vào phòng tắm rồi, Sở Hướng Nam lấy ra thuốc đã chuẩn bị từ trước, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Xem ra lần này ngay cả ông trời cũng giúp hắn, bình thuốc này vốn là chuẩn bị cho Vạn Linh Nhi, hiện tại Tô Yên lại tới, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.
Sở Hướng Nam cười nham hiểm, anh ta lặng lẽ mở cửa, Tô Yên An Hinh ở bên cạnh đang chuẩn bị đi ăn tối.
Nghe thấy Tô Yên đang gọi điện, Sở Hướng Nam nói: "Em và Hinh Hinh đang ở núi Mi Lẫm. Bọn em ăn tối xong định lên đỉnh núi để ngắm sao. Em đã hỏi qua chủ khách sạn. Vị trí rất tốt lại còn ít người, nếu có kính viễn vọng thì càng tốt hơn, khi nào thì anh về…”
Tô Yên đang nói chuyện điện thoại với Lục Cận Phong.
Sở Hướng Nam nhìn bóng lưng Tô Yên và An Hinh rời đi, ý cười trong mắt càng sâu.
"Sở Hướng Nam, anh đi đâu vậy? Lấy quần áo giúp tôi." Vạn Linh Nhi hét lên từ bên trong.
"Đến rồi." Sở Hướng Nam bỏ thuốc vào túi, đưa quần áo cho Vạn Linh Nhi.
Vạn Linh Nhi mặc xong quần áo đi ra, Sở Hướng Nam ôm eo cô ta, nhẹ giọng dỗ dành: "Linh Nhi, ăn tối xong chúng ta lên đỉnh núi ngắm sao đi, kết hôn đã lâu như vậy rồi còn chưa cùng em làm chút chuyện kích thích nào, đúng rồi, nghe nói ở đó ít người, trời cũng tối, chúng ta có làm gì cũng không ai biết, em mặc ít thôi, lát nữa sẽ thuận tiện hơn.”
Vạn Linh Nhi ngay lập tức hiểu ra, cho dù cái miệng cô ta chanh chua, thì câu nói trắng trợn như vậy cũng khiến cô ta ngượng ngùng: "Anh cũng thật biết chơi."