Việc này khiến cô chẳng biết nói như thế nào mới được?
Nhìn thấy phản ứng dữ dội của Tô Yên, Lâm Doanh kinh ngạc: “Chị, chị làm sao vậy?”
Tô Yên thuận tiện hít một hơi, lấy khăn giấy lau cà phê trên miệng, nghiêm túc nói: “Lâm Doanh à, suýt nữa là em khiến cho chị họ của em ở góa rồi đó.”
“Nà ní?” Lâm Doanh và Bạch Phi Minh nhìn nhau, phản ứng lại, khỏi cần nói khuôn mặt đó bất ngờ nhiều như nào: “Chị, đừng nói với em, anh rể tương lai chính là cái tên xui xẻo Lục Cận Phong tối hôm qua nha.”
Tô Yên ho nhẹ một tiếng: “Cũng may là em thất bại.”
Lâm Doanh và Bạch Phi Minh đều im lặng một lúc.
Bạch Phi Minh nhanh chóng nhận ra được điểm mấu chốt: “Cái người Cậu cả Lục đó có thể đuổi giết chị em chúng ta trong một đêm, chắc chắn không phải là một gia tộc giàu có bình thường.”
Tô Yên cười tủm tỉm hỏi: “Trước khi hai người thực hiện, đều không bao giờ điều tra qua đối tượng ám sát sao? ”
“Cẩu thả quá.” Lâm Doanh uống một ngụm cà phê cho đỡ sợ: “Chị, cái tên Lục Cận Phong này có lai lịch như thế nào?”
“Hai người tự đi tìm hiểu đi.” Tô Yên đau đầu nói: “Một người là người yêu của chị, một người là em họ, chị cũng rất khó xử đó.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Thiên Lang và Ám dạ có bất hòa, nên Tô Yên không tiện nói nhiều.
Lâm Doanh nghiêng đầu nhìn Bạch Phi Minh: “Phi Minh, xem ra chúng ta phải nghỉ làm một thời gian rồi.”
Suốt ngày nhận được loại đơn ám sát người của mình thế này, cũng may tối hôm qua cô ta thất bại, nếu không cũng không biết đối mặt với Tô Yên thế nào.
Tô Yên hỏi: “Ai lại đưa ra giá cao như vậy để mua mạng của Lục Cận Phong chứ?”
“Chị à, thứ lỗi cho em không thể nói điều này, thế giới ngầm có quy tắc, người mua trả tiền, bọn em không thể bán thông tin của chủ nhân được.”
Tô Yên trừng mắt nhìn cô ta: “Lúc trước em còn nói là nhân phẩm không tốt, tiền của chủ nhân cũng có thể ăn được, thì còn cái gì mà không nói được?”
Lâm Doanh buồn bực sờ mũi: “Chị, em cũng có đạo đức nghề nghiệp đó.”
Bạch Phi Minh nghiêng đầu, hỏi rất nghiêm túc: “Lâm Doanh, cô cũng có đạo đức sao? Lòng tin của cô chẳng phải đã mất từ lâu rồi sao.”
“Vừa mới nhặt lại.” Lâm Doanh che mặt: “Tôi chợp mắt một lúc, buồn ngủ quá.”
Tô Yên nhìn ra Lâm Doanh là không muốn nói, nên cũng không hỏi nữa.
Mấy cái quy tắc ngầm đó phức tạp khó hiểu, đầy ân oán cá nhân, cô cũng không rõ lắm.
Lục Cận Phong sẽ tự mình đi điều tra, nên cô cũng không quan tâm đến nó nữa.
Lâm Doanh chìm vào giấc ngủ trong một giây.
Tô Yên và Bạch Phi Minh nhàn nhã dùng bữa sáng.
Lâm Doanh chợp mắt hơn nửa tiếng, lại khỏe như voi lại rồi.
Ăn sáng xong, lúc tạm biệt nhau, Lâm Doanh nói: “Chị, hay là chị quay về một chuyến đi, chú nhớ chị nhiều lắm đó.”
“Chú?” Tô Yên thắc mắc: “Chị còn có một người chú sao?”
“Chị không biết hả?” Lâm Doanh còn bất ngờ hơn Tô Yên: “Lúc trước chú có tới gặp chị rồi mà, lần này em tới Đế đô, chính chú nói với em là chị ở đây đó.”
Cho đến nay, những người bên nhà ngoại trừ Lâm Doanh ra, Tô Yên còn gặp qua một người.
Lệ Quốc Minh.
Tô Yên nhớ ra rồi: “Tên của chú có phải là Lệ Quốc Minh không?”
“Đúng vậy.” Lâm Doanh nói: “Chị, quay về thăm chú một lúc đi, hai ngày nữa là em đi rồi, nếu chị muốn tới Thiên Lang thăm quan, có thể liên lạc với em bất cứ khi nào.”
Trong lòng Tô Yên rất kinh ngạc, hóa ra Lệ Quốc Minh không phải là bạn của mẹ, mà là anh trai.
Cho nên lần đó ở nghĩa trang, tới thăm mộ của mẹ cũng là Lệ Quốc Minh?
Mẹ là người của Thiên Lang.
Hèn gì, Tô Yên chưa bao giờ nghe mẹ nhắc một câu về gia đình của mình.
“Được, nếu chị muốn đi, chị sẽ gọi điện thoại cho em.” Tô Yên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, có thể giúp chị lấy một tấm hình của hồ ly Địa Sát không?”
Cô cũng không biết tại sao, nữ sát thủ hồ ly của Địa Sát này cứ khiến cho cô cảm thấy bất an.
Lục Cận Phong không quen biết hồ ly, chắc chắn Tô Yên sẽ tin, vậy cái người tình địch đó rốt cuộc là ai?
Trong biệt thự Nam Sơn có một tình địch là Tần Nhã Đan rồi, vậy thì hồ ly này là ai được chứ?
Hai người này có liên quan tới nhau không?
“Hình à, hơi khó một chút.” Lâm Doanh nói: “Hiện giờ trong giới vẫn chưa xuất hiện hình ảnh của con hồ ly thối tha đó, người của Địa Sát luôn giở mấy thủ đoạn xấu xa đối với những hoạt động của Thiên Lang, đâu có quang minh chính đại như Thiên Lang của bọn em, đúng là sói đội lốt cừu.”
Tô Yên cau mày: “…”
Những chuyện Thiên Lang đã làm, hình như cũng không quang minh chính đại cho lắm.
Bên Lâm Doanh không tra được, xem ra phải quay về nhờ Lục Cận Phong giúp rồi.
Sau khi Tô Yên tạm biệt Lâm Doanh, cô nhận được cuộc gọi từ cậu con trai cục cưng Hạ Phi của mình: “Mẹ, con sắp quay về đảo rồi, dì không ra tiễn con sao?”
Giọng điệu tố cáo này nghe rất đáng thương, lòng Tô Yên thắt lại: “Cục cưng đừng buồn, mẹ đến ngay đây.” . Đam Mỹ Hài
Tốc độ làm việc của Lục Cận Phong nhanh quá, mới vừa nói đi tiễn Hạ Phi, là lập tức hành động.
Tô Yên trực tiếp đi tới bến tàu, Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi đang biểu diễn cảnh “Lương Sơn Bá và Trúc Anh Đài”, cảnh từ biệt lưu luyến không rời.
“Anh hai, anh đừng đi.”
“Em trai, em đừng nhớ anh quá, tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Anh hai, em không nỡ để anh đi.”
“Em trai, anh cũng không nỡ xa em.”
Những người ở bên cạnh: “...”
Vạn Nhất xen vào một câu: “Tiểu Vũ, hay là em đi chung ra đảo chơi đi, ở đó cũng rất vui đó, còn có rất nhiều bạn nhỏ nữa.”
Đây cũng được coi là hành vi dụ dỗ trẻ em rồi.
“Không được.”
“Không được.”
Hạ Phi và Tô Yên đồng thanh nói.
Nhìn thấy Tô Yên đi tới, Hạ Phi Hạ Vũ Mặc vui vẻ la lên: “Mẹ.”
Tô Yên bước qua đó, sờ vào mặt Hạ Phi, thật lòng không nỡ: “Tới đó, nhớ thường xuyên gọi điện cho dì nha.”
“Dạ, mẹ, ngày nào con cũng sẽ gọi điện thoại cho dì.” Hạ Phi cũng không nỡ, nhưng cậu bé biết mình cần phải làm gì.
“Con trai ngoan.” Tô Yên hôn lên trán Hạ Phi, thời gian hai mẹ con ở bên nhau quá ngắn: “Chú ý an toàn, đừng cố sức quá, an toàn là trên hết, tránh bị thương nhất có thể.”
Không bị thương là điều không thể, Tô Yên chỉ có thể yêu cầu ít bị thương nhất có thể thôi.
“Mẹ, con sẽ tự bảo vệ cho mình.” Hạ Phi nói rồi lại nhìn Hạ Vũ Mặc: “Em trai, đành phải giao cho em chăm sóc mẹ rồi.”
Hạ Vũ Mặc gật đầu: “Ừm, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt.”
Tô Yên: “…”
Một người hơn hai mươi tuổi đầu như cô lại cần một đứa trẻ năm tuổi chăm sóc sao?
Tô Yên không biết nên cười hay nên khóc.
Hạ Vũ Hạ Huy cũng bị câu nói của hai anh em bọn họ chọc cười.
Lúc này, Lục Cận Phong cũng tới rồi, phía sau có mấy người đi theo, nâng một chiếc cáng cứu thương, Trần Tố Anh đang nằm trên đó.
Lúc này Tô Yên mới biết, bọn họ cũng sẽ đưa Trần Tố Anh ra đảo.
Không có quá nhiều lời tạm biệt, đây chỉ là một cuộc chia tay ngắn hạn thôi.
Lục Cận Phong phái rất nhiều người hộ tống Hạ Phi và Trần Tố Anh cũng vài người quay trở lại đảo, Hạ Vũ Hạ Huy cũng đi theo.
Nhìn con tàu đang dần đi xa, đột nhiên Tô Yên cảm thấy buồn bã: “Đúng là con cái lớn rồi sẽ không theo mẹ mà.”
Hạ Vũ Mặc ngẩng đầu: “Mẹ, em vẫn còn ở bên cạnh chị mà.”
Lục Cận Phong cũng nói thêm một câu: “Yên Yên, anh nghĩ chúng ta có thể luyện thổi kèn mà.”
Tô Yên trừng mắt nhìn Lục Cận Phong, Hạ Vũ Mặc còn ở đây, luyện thổi kèn cái gì chứ?
Không phù hợp cho trẻ em.
Hạ Vũ Mặc ngây thơ hỏi: “Mẹ, tập thổi kèn là gì vậy? Chị với chú Lục muốn sinh em gái sao?”
Lục Cận Phong cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Vũ có thích em gái không? Chú cùng với mẹ của con sẽ sinh một em gái đáng yêu cùng chơi với con chịu không?”
Hạ Vũ Mặc gật đầu: “Thích ạ, nhưng chắc chắn là em gái sao?”
“Em gái có chắc chắn sẽ xinh đẹp không ạ?”
Lục Cận Phong: “…”
Tô Yên cười, ôm lấy Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, đi thôi, mẹ đưa con về nhà mẹ đẻ.”
Chưa đi được hai bước, đột nhiên Tô Yên phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc.
Ngồi cạnh cửa sổ tầng hai của nhà hàng bến tàu, một người phụ nữ đang đeo chiếc mặt nạ hồ ly.