Tô Yên và Lục Cận Phong ngẩn ra.
Xa Thành Nghị liếc nhìn hai người một cách thâm ý, trêu chọc: “Lần sau tiếng động nhỏ chút, người có bệnh tim không chịu nổi đâu.”
Tô Yên: “…”
Thật oan uổng.
Hai người có làm gì trong phòng đâu chứ.
Lục Cận Phong nói với Xa Thành Nghị: “Bế người về phòng trước đi.”
Xa Thành Nghị vội vàng lui lại một bước, nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu tự bế đi.”
Xa Thành Nghị cũng đã ba mươi mấy rồi, vẫn luôn độc thân, đừng nói là tìm bạn gái, ngày cả tay của con gái cũng chưa từng sờ bao giờ, ngoài bệnh nhân nữ ra. Vạn Nhất thường hay trêu chọc, có phải là anh ta thích con trai không.
Dần dà, trên đảo còn có tin đồn là Xa Thành Nghị thích con trai, Xa Thành Nghị cũng không giải thích, bây giờ tất cả người trong Ám Dạ đều ngầm thừa nhận Xa Thành Nghị thích con trai, không thích con gái.
Lục Cận Phong đặt tay lên người Tô Yên: “Tôi là một người đã có bạn gái, không thích hợp.”
Hai người đẩy qua đẩy lại, đúng lúc Hạ Vũ cũng vừa mới trở về.
Hai người hai miệng một lời: “Hạ Vũ, qua đây.”
“Đại ca, anh Xa.” Trong lòng Hạ Vũ có chút vui vẻ, hớn hở đi qua.
Xa Thành Nghị chỉ xuống đất: “Bế người vào trong phòng.”
“Vâng.” Hạ Vũ cũng không nhìn mặt người ta, đã trực tiếp bế lên rồi.
Lục Cận Phong nói: “Quẹo trái, phòng thứ hai.”
“Vâng.”
Hạ Vũ bế người đi.
Tô Yên nói: “Em đi nghỉ ngơi đây.”
Nói xong, không đợi Lục Cận Phong vào phòng, đã trực tiếp đóng cửa lại.
Gió từ cánh cửa đập vào trên mặt Lục Cận Phong.
Xa Thành Nghị nhịn không được bật cười.
Lục Cận Phong liếc mắt qua: “Đến phòng làm việc luận bàn chút đi, đã lâu rồi chưa đánh cờ.”
Tô Yên da mặt mỏng, vừa bị Xa Thành Nghị trêu chọc, nào còn dám để Lục Cận Phong vào phòng.
Lỡ như Tần Nhã Đan lại tức xỉu thì làm sao đây?
Lục Cận Phong không thể vào phòng, anh cũng chỉ có thể gọi Xa Thành Nghị theo.
Phòng làm việc.
Hai người bày bàn cờ xong.
Xa Thành Nghị nói: “Có chuyện gì thì hỏi đi.”
Từ lúc Lục Cận Phong gọi anh ta đi đánh cờ, Xa Thành Nghị đã biết Lục Cận Phong có chuyện.
Mày kiếm của Lục Cận Phong nhăn lại: “Nhã Đan thật sự có bệnh tim à?”
“Theo như lúc nãy kiểm tra, quả thật là như vậy, phẫu thuật ghép tim hẳn là mới làm không lâu.” Xa Thành Nghị nói: “Ca phẫu thuật lớn như ghép tim, cho dù đã phẫu thuật thành công, thì cơ thể cũng sẽ không còn được như trước, cô ấy có thể té xỉu chính là cách chứng minh tốt nhất.”
Lục Cận Phong lặng im.
Xa Thành Nghị hỏi: “Sao cô ấy lại sống sót trở về vậy? Cậu không đi tra xem những năm qua cô ấy rốt cuộc đã ở đâu sao?”
“Đây chính là mục đích tôi gọi cậu đến phòng làm việc.” Lục Cận Phong nói: “Tôi đã bảo anh em ở bộ phận thông tin tra rồi, hoàn toàn trống không.”
Anh không quan tâm, không có nghĩa là anh bằng lòng làm kẻ ngốc.
Xa Thành Nghị lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, kinh hãi trong lòng: “Sao có thể như vậy? Người sống thì sẽ có dấu vết, mà đám người trong bộ phận thông tin toàn là tinh anh trong tinh anh, vẫn có thứ bọn họ không tra ra được sao.”
Lục Cận Phong hừ lạnh một tiếng: “Xóa sạch dấu vết, cũng không phải là không thể.”
“Vậy những năm qua cô ấy đã ở đâu?” Xa Thành Nghị cau mày: “Lẽ nào là xác chết vùng dậy thật à?”
“Cậu đã gặp Vạn Nhất rồi à?”
Giọng điệu của hai người y chang nhau.
Xa Thành Nghị hoang mang: “Đâu có đâu.”
Lục Cận Phong thoáng cạn lời: “Dù sao thì để ý thêm chút. Ngày mai cậu và Hạ Phi về đảo trước, cũng đưa cả mẹ tôi lên đảo điều dưỡng luôn.”
“Hạ Phi rời đảo đã lâu như vậy rồi, quả thật không thể chậm trễ nữa.” Xa Thành Nghị nói: “Môi trường trên đảo tốt, cũng có giúp ích cho bệnh tình của dì Trần. Hạ Phi về đảo, cô Tô đồng ý rồi à?”
Lục Cận Phong ra vẻ nói: “Chuyện này không cần phải hỏi cô ấy, tôi quyết định là được.”
Hình như người nào đó quên mất vừa nãy mới vừa xin ý kiến Tô Yên như thế nào rồi.
Xa Thành Nghị bật cười: “Địa vị trong nhà thoáng cái đã nâng cao không ít ha.”
“Bình thường tôi nhường cô ấy thôi. Phụ nữ tóc dài nhưng kiến thức hạn hẹp, mấy chuyện lớn giống như vậy, khẳng định phải để đàn ông quyết định.”
Lục Cận Phong chưa nói hết lời, tầm mắt của Xa Thành Nghị đã nhìn về phía cửa, không có ý tốt hỏi: “Đại ca Lục, vậy sau này chuyện trong nhà hai người các cậu ai quyết định?”
“Cần phải nói nữa sao, đương nhiên chuyện lớn do tôi quyết định, chuyện nhỏ do cô ấy quyết định…” Lục Cận Phong nói rồi, chợt chuyển đề tài: “Chẳng qua là tính chất của sự việc lớn hay nhỏ, cô ấy quyết định.”
“Vậy chẳng khác nào là cô Tô quyết định. Đại ca Lục à, uy phong đàn ông của cậu đâu rồi?”
“Yên Yên nhà tôi là người rất tâm lý, dịu dàng dễ thương, dưới sự lãnh đạo của cô ấy, gia đình mới được hòa thuận. Ra oai trước mặt phụ nữ, chỉ có thể nói đó không phải là đàn ông.” Lục Cận Phong xoay đầu, cười với Tô Yên: “Cục cưng, em đến khi nào vậy?”
Xa Thành Nghị: “…”
Giả vờ.
Đại ca Lục, cậu cứ cố gắng giả vờ đi.
Nếu như không phải cậu sớm phát hiện cô Tô đến, tôi mới không tin đâu.
Còn nghĩ là sẽ được nhìn thấy một trận thuần phục chồng “máu me bạo lực”, cuối cùng vẫn là nước cờ của Lục Cận Phong cao hơn một bậc, biến nguy thành an.
Tô Yên cười híp mắt nói: “Mang bữa ăn khuya cho các anh nè, các anh từ từ đánh cờ, em đi nghỉ ngơi đây.”
“Cục cưng, em thật tốt.” Lục Cận Phong mỉm cười nhận đồ ăn khuya, thầm thở phào một hơi trong lòng.
Nguy hiểm quá.
Nếu như không phải phản ứng nhanh, chén đồ ăn khuya này khẳng định úp lên đầu rồi.
Cũng may anh nhanh trí.
“Chuyện nên làm.” Tô Yên cười cười: “Anh Xa, anh cũng mau ăn đi, em không làm phiền các anh nữa.”
Tô Yên cẩn thận khép cửa lại.
Xa Thành Nghị dựng ngón cái: “Phục.”
Lục Cận Phong đắc ý ăn bữa khuya, làm ra vẻ nói: “Học hỏi đi.”
Tần Nhã Đan đã tỉnh lại, biết tin Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị đang đánh cờ ở phòng làm việc, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Lúc này, điện thoại của cô ta kêu lên.
Tần Nhã Đan nhìn người gọi tới, thật cẩn thận đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước lên, dùng tiếng nước chảy để che giấu, lúc này mới nhận cuộc gọi.
“Đã tra ra chưa? Là ai đã ra tay với Lục Cận Phong?”
“Tra được rồi, là đệ nhất nữ sát thủ Lâu Doanh của Thiên Lang.” Người bên kia điện thoại nói: “Cô chủ, hay là cô quay về đi, cô ở bên cạnh Lục Cận Phong quá nguy hiểm, lỡ như anh ta phát hiện thân phận của cô…”
Lại là Lâu Doanh.
Tần Nhã Đan lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi không đến lượt anh can thiệp.”
“Vâng.” Giọng nói bên kia trở nên kính cẩn.
Tần Nhã Đan nhớ lại mình bị Lâu Doanh đánh mấy phát, nỗi hận trong mắt dâng trào. Cô ta chợt thay đổi suy nghĩ, nói: “Đúng rồi, các anh giấu tên tìm sát thủ của Thiên Lang đi giết một người, cho giá cao lên, cứ tìm Lâu Doanh này đi.”
“Cô chủ, vì sao không dùng người của chúng ta? Còn muốn bỏ tiền ra mời người của Thiên Lang, nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người trên đường cười nhạo Địa Sát chúng ta hết người sao?”
“Cho nên mới bảo anh giấu tên đi mời, ngu ngốc, anh lấy đâu ra nhiều lời dư thừa như vậy, tôi bảo anh đi làm thì đi đi.” Tần Nhã Đan tức đến mức lồng ngực hơi nhức nhói, nói: “Đây là mệnh lệnh.”
“Vâng.”
Vừa cúp điện thoại, Tần Nhã Đan lại uống thuốc một lần, lúc này mới trở lại bình thường.
Đêm nay, Tô Yên ngủ rất ngon, có thể là do tác dụng của cồn, ngủ một giấc tới sáng.
Vừa tỉnh, cô lập tức nhận được điện thoại của Lâu Doanh.
Lâu Doanh hớn hở huýt sáo trong điện thoại: “Chị, có người ra giá một nghìn vạn muốn em giết chị.”
Tô Yên tức giận: “Mạng của chị chỉ đáng chút đó thôi à?”
Lâu Doanh: “…”
Chị, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm hẳn phải là có người muốn giết chứ?
Được rồi. Thật ra lúc nhận được đơn này, Lâu Doanh cũng có phản ứng như vậy, số tiền bỏ ra cũng quá ít, cho nên mới lập tức hớn hở gọi điện thoại cho Tô Yên.
“Ban đầu đối phương đưa năm trăm vạn, em chê quá thấp, nên mới thêm vào đủ một nghìn vạn.” Lâu Doanh nói: “Chị, chị yên tâm, không đưa năm nghìn vạn, em sẽ không nhận đâu.”
Tô Yên bình tình nhắc nhở: “Lâu Doanh, chị là chị họ của em đấy.”
Lâu Doanh cười to trong điện thoại: “Cứ lấy tiền đó, dù sao trước giờ nhân phẩm của em trong giới sát thủ cũng không tốt, nuốt tiền không làm, người khác cũng chẳng làm gì được em.”