Cô ta có chắc đây không phải là đang tìm cái chết không?
Lục Cận Phong giả vờ như không nhìn thấy Tần Nhã Hân, bóp tay Tô Yên: “Em trở về bệnh viện trước, đi cùng với Xa Thành Nghị.”
“Còn anh thì sao?” Tô Yên nói: “Tần Nhã Hân rất gian xảo, một mình cô ta xuất hiện ở đây có thể là một cái bẫy, tối hôm qua Chu An bị mắc bẫy rồi, nói không chừng thẹn quá hóa giận, hôm nay ra tay với anh thì sao.”
“Ông xã em còn sợ bọn họ không dám đến đây này.” Lục Cận Phong cong môi: “Ngoan, nghe lời, em về bệnh viện trước, ở cùng với bọn họ, anh sẽ yên tâm hơn một chút.”
Tô Yên còn muốn nói gì đó, Lục Cận Phong đã nói: “Yên tâm, tối qua anh đã điều một đám người của Ám Dạ đến đây rồi.”
Vừa nghe nói Lục Cận Phong không chỉ có một mình, Tô Yên cũng yên tâm hơn.
“Em đợi anh trở về.”
Lục Cận Phong sờ mặt Tô Yên, cười cười, lên xe rời đi.
Lục Cận Phong vốn định ở thành cổ với Tô Yên vài ngày, sau khi trở về Đế Đô mới trừng trị Tần Nhã Hân, báo thù cho mẹ.
Nhưng nếu đối phương đã không kịp chờ đợi như vậy, vậy thì anh đành đánh nhanh thắng nhanh vậy.
Sau khi lên xe, Lục Cận Phong ấn gọi một số điện thoại: “Đã có kết quả chưa?”
“Đã có rồi, còn một tiếng nữa là tôi đến chỗ anh.” Lãnh Phùng ở bên kia điện thoại nói: “Tôi đã lấy được giám định cha con của Tần Chấn Lâm và Hứa Nguyên rồi, kết quả chứng minh hai người họ đúng là cha con ruột, hơn nữa thông tin từ cơ sở dữ liệu cho thấy, dấu vân tay của Hứa Nguyên trùng với hồ sơ mà Tần Nhã Hân để lại trong cục trước kia, tôi đã lấy được lệnh bắt giữ rồi.”
Trước đó tóc bị đánh tráo, kết quả giám định xảy ra sai sót, vì để không đánh rắn động cỏ, Lục Cận Phong và Lãnh Phùng đều không có hành động gì.
Lục Cận Phong dẫn Tô Yên đến thành cổ, một là để Tô Yên giải sầu, hai là để gây rối suy nghĩ của Tần Nhã Hân.
Tần Nhã Hân ở trong bệnh viện lâu như vậy, viện cớ lấy máu có lẽ sẽ để lại dấu vân tay, việc này đều không khó.
Mấy hôm nay, Lãnh Phùng vẫn luôn đợi kết quả, kết quả có rồi, anh ta lập tức đưa người đến thẳng thành cổ bắt người.
“Được, gặp nhau ở nhà hàng Hoa Anh Đào.” Lục Cận Phong nói: “Ra tay ở ngay đó.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Cận Phong phát hiện Tần Nhã Hân thật sự đi theo mình, với sự quan tâm của Chu An đối với Tần Nhã Hân, chắc sẽ không có khả năng anh ta để cô ta một mình ra đây.
Lục Cận Phong lại lập tức gọi điện thoại: “Hạ Huy, loại bỏ cái đuôi phía sau đi.”
Sau khi Hạ Vũ trông giữ mà lại để mất dấu Tần Nhã Hân, gã bị phạt đến Châu Phi, Hạ Huy dẫn theo vài người cũng đã đến thành cổ, âm thầm phụ trách sự an toàn của mọi người.
Lục Cận Phong đoán không sai, Chu An đúng là đã phái hai người âm thầm đi theo Tần Nhã Hân, cũng là để bảo vệ.
Tần Nhã Hân gai mắt với Chu An, vì vậy Chu An không để Tần Nhã Hân biết, anh ta phái người âm thầm bảo vệ cô ta.
Hạ Huy rất nhanh đã tìm ra người âm thầm bảo vệ Tần Nhã Hân, ở ngay ngã tư, Hạ Huy lái xe ra khỏi đầu đường, trực tiếp ép chiếc xe của hai người đang âm thầm đi theo bảo vệ Tần Nhã Hân dừng lại.
“Lái xe kiểu gì vậy, có biết lái không đấy.”
Hạ Huy cười híp mắt: “Thật ngại quá, phanh xe không ăn, yên tâm, xe của hai người, tôi nhất định sẽ đền, tiền thuốc men của hai người, tôi cũng sẽ trả.”
Chiếc xe bị đụng không nghiêm trọng lắm, hai người đó thấy mất dấu Tần Nhã Hân, trong lòng gấp gáp, cũng không muốn dây dưa với Hạ Huy nữa.
“Bỏ đi bỏ đi.”
Hai người đó khởi động xe chuẩn bị đuổi theo Tần Nhã Hân.
Hạ Huy lập tức ra hiệu cho người của mình, cười nói: “Sao có thể bỏ đi được, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, nếu không lương tâm của tôi sẽ không yên.”
Hạ Huy vốn dĩ không cho hai người kia cơ hội, trực tiếp kéo họ lên xe đi.
…
Tần Nhã Hân không hề biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, hôm nay cô ta lén chạy ra ngoài, chỉ là muốn nhìn Lục Cận Phong một chút.
Lúc đầu Tần Nhã Hân không định đi theo gần như vậy, khi thấy Lục Cận Phong chỉ còn lại một mình, cô ta mới đi theo mãi.
Lục Cận Phong là người đàn ông mà Tần Nhã Hân có nằm mơ cũng muốn có, từ khi cô ta mới chớm biết yêu, cả trái tim đã luôn treo lên người Lục Cận Phong.
Từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, trong suốt mười năm, cô ta đã mến mộ anh ròng rã mười năm. Lúc cô ta đi du học đã luôn mong chờ mau chóng tốt nghiệp, cô muốn trở về bên cạnh anh, dựa vào thân phận là em gái của Tần Nhã Đan, cô ta tin rằng Lục Cận Phong nhất định sẽ đối xử với cô ta đặc biệt hơn với người thường.
Cô ta đã mơ giấc mộng làm mợ Lục ròng rã mười năm rồi.
Xe của Lục Cận Phong dừng trước cửa nhà hàng Hoa Anh Đào, sau khi anh xuống xe thì đi thẳng vào trong.
Tần Nhã Hân vẫn luôn đi theo sau bóng lưng đó, cũng đi vào nhà hàng Hoa Anh Đào.
Nhà hàng Hoa Anh Đào có tổng cộng ba tầng, tòa nhà kiến trúc bằng gỗ kiểu cũ, giữa hai ngôi nhà có một khe suối, suối chảy róc rách, trên tường trong phòng có treo các loại hoa khác nhau.
Hoàn cảnh tao nhã, dễ chịu.
Lục Cận Phong lên tầng ba, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Tần Nhã Hân vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Góc nghiêng của Lục Cận Phong vô cùng hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Lục Cận Phong cởi hai nút áo sơ mi, để lộ một phần lồng ngực, lúc giơ tay nhấc chân toả ra sức hút nam tính của đàn ông trưởng thành, quả thực ra một hoóc môn di động, có thể khiến người ta phát điên, mê muội.
Tần Nhã Hân giống như bị cái gì câu dẫn, mất đi hồn phách, nhấc chân bước lên cầu thang, đi từng bước lên tầng ba.
Lúc Lục Cận Phong đóng thực đơn lại, Tần Nhã Hân xuất hiện trước mặt anh với thân phận của Hứa Nguyên.
“Anh Lục, thật trùng hợp, anh cũng đến thành cổ du lịch à.” Tần Nhã Hân to bụng, trên mặt nở nụ cười.
Lục Cận Phong hờ hững liếc cô ta một cái, anh nhìn Tần Nhã Hân, trong đầu hiện ra hình ảnh Trần Tố Anh bị đâm chết.
“Cô Hứa, ngồi đi.” Trên mặt Lục Cận Phong không có biểu cảm gì.
Tần Nhã Hân hơi được ưu ái mà lo sợ, cười ngồi xuống.
“Anh Lục, sao chỉ có một mình anh vậy, Tô Yên đâu?” Tần Nhã Hân biết rõ còn hỏi, trước khi lớp thân phận thật mỏng manh này chưa bị chọc thủng, thì cô ta phải tiếp tục giả ngốc.
“Yên Yên không ở đây, có những lời tôi mới tiện nói với cô Hứa.” Ánh mắt của Lục Cận Phong khóa chặt Tần Nhã Hân: “Cô Hứa đến một mình à?”
“Ừm, một mình, tôi ra ngoài giải sầu một chút, không ngờ lại gặp được anh Lục ở đây.” Trong lòng Tần Nhã Hân như nai con chạy loạn, có lời gì mà vợ anh không thể nghe?
Lục Cận Phong muốn nói một vài lời riêng với cô ta, Tần Nhã Hân nghĩ đến mấy tấm ảnh mà cô ta gửi cho Lục Cận Phong, nhất định là mấy tấm ảnh đó khiến Lục Cận Phong bất mãn với Tô Yên rồi.
Nhất định là vậy.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên tinh ý nói: “Anh Lục, có tâm sự gì, anh có thể nói với tôi.”
“Trong lòng tôi đúng là có một chuyện.” Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Tần Nhã Hân: “Chuyện này chỉ có cô Hứa có thể giúp được tôi thôi.”
Tần Nhã Hân tò mò: “Chuyện gì vậy?”
“Nhiều tháng trước, mẹ tôi bị người ta giết hại, hung thủ đến bây giờ vẫn còn tự do ngoài vòng pháp luật.” Mắt Lục Cận Phong sáng như đuốc: “Cô Hứa, giết người đền mạng, không biết cô có thể thay tôi làm sáng tỏ chuyện này hay không?”
Nghe vậy, Tần Nhã Hân bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, đột nhiên đứng bật dậy.
“Anh, anh Lục, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, chuyện này, tôi không thể giúp được anh, tôi đã hẹn với bạn rồi, còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Tần Nhã Hân.”
Lục Cận Phong gọi ra tên của Tần Nhã Hân: “Cô tưởng hôm nay cô có thể rời khỏi đây được sao?”
Ba chữ Tần Nhã Hân khiến cả người Tần Nhã Hân chấn động.
“Anh Lục, anh nhận nhầm người rồi, tôi tên là Hứa Nguyên mà…”
“Tôi vốn định giữ cô lại thêm vài ngày, trở về Đế Đô rồi mới dùng mạng của cô để tế mẹ tôi, nhưng cô quá gấp gáp, vậy thì hãy kết thúc tất cả trong hôm nay đi.”