Tô Yên trúng tuyển, chuyện này đều nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng Tần Nhã Hân này lại khiến người ta mờ mịt khó hiểu.
Thái Thanh Trúc hỏi: "Tô Yên, công ty chúng ta có người tên Tần Nhã Hân sao? Ở bộ phận nào vậy, sao tôi lại không biết?"
Đúng vậy, không ai biết người trúng tuyển còn lại là ai, cũng chưa từng thấy người này.
Không phải nhân viên của công ty, nhưng mượn danh nghĩa nhân viên của công ty trúng tuyển vào Trụ sở chính tập đoàn Lục Thị.
Đương nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ Tần Nhã Hân này là ai.
Tô Yên lắc đầu, cô cũng không biết, thậm chí chưa từng nghe thấy.
Bỗng nhiên cô nhớ ra trước đây Trang Ái Hồng nói, có một nhân viên đã được chỉ định sẵn, lẽ nào là Tần Nhã Hân này sao?
Nhìn thấy ba chữ Tần Nhã Hân, Tô Yên không khỏi cảm thấy tức ngực, rất khó chịu.
Kể từ ngày mai, Tô Yên sẽ không cần đến đây làm nữa, nội dung công việc hôm nay chính là bàn giao lại mọi việc.
Nơi mình từng làm việc mấy năm, cô vẫn thấy không nỡ rời đi.
"Tô Yên à, sau này cô đừng quên tôi nhé, đến Trụ sở chính phải nhớ đến tôi đó." Thái Thanh Trúc luyến tiếc ôm lấy Tô Yên.
"Được." Tô Yên cười nói: "Nếu có chuyện tốt chắc chắn sẽ không quên cô đâu."
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Chị em tốt." Thái Thanh Trúc bật cười: "Đi nào, tối nay đi chúc mừng cô."
Tô Yên đang định đáp lại, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Là một dòng tin nhắn.
Lục Cận Phong gửi tin nhắn, hẹn cô tám giờ tối nay gặp nhau ở nhà hàng Hoa Hồng.
Chuyện nên đến cũng phải đến.
Tô Yên chần chừ một chút rồi trả lời: Được!
"Sao vậy, bạn trai?" Thái Thanh Trúc hỏi.
"Ừm." Tô Yên gật đầu, mỉm cười xin lỗi: "Anh ấy hẹn tôi tối nay đi ăn."
Thái Thanh Trúc xúc động, trêu đùa: "Ôi, ngưỡng mộ cô thật đó, quả là được cuộc đời ưu ái, có cả tình yêu và sự nghiệp, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
"Số đào hoa của cô cũng sẽ đến thôi." Tần Nhã Hân nhếch môi cười: "Bàn giao công việc xong rồi, vậy tôi đi trước đây."
Tô Yên cảm thấy, quả thật cô và Lục Cận Phong cũng nên gặp nhau một lần để nói chuyện rõ ràng.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.
Thà đau một lần rồi thôi, chia tay cũng không có gì to tát lắm.
Tô Yên vừa rời khỏi công ty thì Trần Tố Anh lại tới, bà không thấy Tô Yên đâu.
Tô Yên về nhà trọ thay đồ trước, trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới đến nhà hàng Hoa Hồng.
Màn đêm buông xuống.
Ánh đèn rực rỡ.
Lúc Tô Yên đến, Lục Cận Phong đã đến trước rồi.
Hôm nay nhà hàng rất vắng vẻ, không có khách đến, Lục Cận Phong đặt một phòng vip, sát cửa sổ, góc nhìn đẹp, có thể nhìn thấy hết cảnh đêm của Đế Đô.
Lục Cận Phong vô cùng nho nhã phong độ kéo ghế ra cho Tô Yên: "Đói chưa, gọi món trước đi."
"Vẫn ổn, không vội."
Tô Yên mỉm cười, nhìn Lục Cận Phong trước mặt, nói thật cô cũng không biết Lục Cận Phong có chỗ nào không tốt, nhất là vẻ bề ngoài này, quả là có một không hai.
Nếu thật sự phải cãi nhau với gương mặt này, khi nhìn thấy gương mặt điển trai như thế, đoán chừng cô cũng sẽ nguôi giận ngay.
Trước khi Tô Yên đến, cô đã nghĩ ra rất nhiều lời mở đầu, sau cùng vẫn chọn lời ngắn gọn thẳng thắn nhất.
"Lục Cận Phong, chúng ta chia tay đi."
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, vẻ mặt cô bình tĩnh và nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Tô Yên rất dứt khoát đối với chuyện tình cảm.
Cô có thể cắt đứt quan hệ với Sở Hướng Nam, cũng có thể chia tay êm đẹp với Lục Cận Phong.
Có lẽ cô sẽ rất buồn, sẽ hối hận, nhưng bây giờ cô biết rất rõ mình đang làm gì.
Cô rất tự ti trong chuyện tình cảm, tình yêu không cùng đẳng cấp, làm sao có thể tiếp tục được?
Chi bằng giải quyết dứt khoát, nhanh chóng cắt đứt cho xong.
Vẻ mặt Lục Cận Phong đờ ra, anh bị đá rồi sao?
Tối qua anh đã cảm thấy cảm xúc của Tô Yên không bình thường, nhưng khi Tô Yên nói ra hai chữ chia tay này, anh vẫn hết sức kinh ngạc.
Nếu như để người khác biết người nắm quyền nhà họ Lục ở Đế Đô bị đá, bị vứt bỏ, quả thật là chuyện nực cười nhất trên đời, sẽ không có ai tin cả.
Nhưng chuyện này lại là sự thật.
Lục Cận Phong ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, híp mắt nói: "Lý do."
Khi không lại bị đá, ai cũng sẽ hỏi lý do thôi.
Tô Yên cũng đã nghĩ xong lý do từ chia tay, cô không định giấu diếm và viện cớ nữa mà nói thẳng: "Anh xem thời sự hôm nay chưa? Tối qua có người gây sự trong buổi tiệc, tung tin đồn tôi chưa chồng mà đã có con, thật ra đây không phải là tin đồn, quả thật năm năm trước tôi đã từng sinh con."
Nói liền một mạch, Tô Yên cảm thấy giống như trút được gánh nặng, không hề khó nói giống như trong tưởng tượng của cô.
Cho dù Lục Cận Phong cũng nghi ngờ, nhưng chính tai nghe thấy Tô Yên thừa nhận, vẫn khó có thể chấp nhận được, anh chợt giật mình hoảng hốt.
Trước khi Tô Yên mở lời, anh đã nghĩ cho dù Tô Yên có đưa ra lý do gì, anh cũng sẽ bác bỏ, không đồng ý chia tay, nhưng chuyện chưa chồng đã có con, anh cũng không tìm được cái cớ nào để bác bỏ.
Tô Yên đã từng sinh con, từ lúc bắt đầu cô đã lừa anh.
Vệt máu trên ghế đại diện cho lần đầu tiên hôm đó cũng là giả.
Vẻ mặt Lục Cận Phong thấp thoáng hiện lên vẻ tức giận.
Tô Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, làm ra vẻ ung dung nói: "Tôi thừa nhận từ lúc bắt đầu tôi đã lừa anh, nhưng lúc bắt đầu tôi cũng chỉ chơi đùa với anh thôi, không hề có ý định sẽ lâu dài, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn gì đó, trải qua khoảng thời gian sống cùng nhau, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau, cho nên chia tay đi."
Ban đầu là Tô Yên đề nghị qua lại với nhau.
Bây giờ cũng là Tô Yên đề nghị chia tay.
Vẻ mặt Lục Cận Phong u ám, tay nắm chặt thành đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tô Yên đã nói đến nước này rồi, anh còn nói gì được nữa?
Tô Yên cố gắng nặn ra một nụ cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt Lục Cận Phong khó coi như vậy.
"Lục Cận Phong, tôi biết tôi mắc nợ anh, nhưng chuyện tình cảm cũng không miễn cưỡng được, bữa ăn hôm nay cứ coi như bữa ăn cuối cùng trước khi chia tay đi, bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp, tôi mời."
Tô Yên trả lại cho Lục Cận Phong tín vật đính ước anh đã tặng, còn có vòng tay của Trần Tố Anh: "Mong anh có thể gặp được người phù hợp thật sự."
Thái độ thản nhiên phóng khoáng của Tô Yên khiến cơn giận trong lòng Lục Cận Phong không ngừng trỗi dậy.
Hay cho câu bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp.
Lục Cận Phong lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên chằm chằm: "Không cần, tôi cũng không chịu thiệt, không ai nợ ai."
Tô Yên hiểu ra, hai người cũng đã ngủ với nhau hai lần, quả thật Lục Cận Phong cũng không bị thiệt.
"Vậy anh đã đồng ý chia tay rồi?"
"Bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp."
Anh là người nắm quyền của nhà họ Lục, chuyện bị đá đã rất mất mặt rồi, nếu còn bày trò bám lấy không buông nữa, cũng không phải là phong cách của anh.
Câu "bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp" đó hầu như Lục Cận Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Tô Yên sững sờ nhếch khóe môi, bữa ăn này, hai người còn chưa kịp ăn đã cụt hứng bỏ về.
Tô Yên ngồi một mình trong phòng lát sau mới rời đi.
Chuyện hai người chia tay đã nhanh chóng bị Vạn Nhất biết được.
Vạn Nhất còn biết được Tô Yên đề nghị chia tay trước, lúc đó anh ta cũng rất ngạc nhiên.
Mẹ kiếp.
Lục Cận Phong bị đá rồi?
Lục Cận Phong - người nắm quyền nhà họ Lục bị đá rồi?
Một lúc lâu sau Vật Nhất mới khôi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lục Cận Phong đang không ngừng uống rượu để chuốc say bản thân.
"Đại ca, anh với cô Tô chia tay thật rồi à? Tại sao vậy?"
Chuyện này đột ngột quá.
Lục Cận Phong xuất sắc như vậy, không nên bị đá chứ.
Đương nhiên Lục Cận Phong không nói ra chuyện Tô Yên chưa chồng mà đã có con, cũng không thể nói từ đầu đến cuối Tô Yên không hề nghiêm túc với mối tình này.
Lục Cận Phong rất giận chuyện cô lừa dối, chưa chồng mà đã có con, nhưng lại càng giận thái độ của của Tô Yên đối với mối tình này hơn.
Lục Cận Phong uống hết ly này đến ly khác, sắc mặt vô cùng khó coi, bày ra dáng vẻ "người lạ chớ lại gần".
"Đại ca, lẽ nào cô Tô làm con gái nuôi của nhà họ Lý, cô ấy xem thường anh lái xe công nghệ sao? Hay là anh nói anh là người nắm quyền nhà họ Lục cho cô ấy biết đi, cô ấy sẽ thay đổi ý định ngay."
Lục Cận Phong lạnh lùng nhìn Vạn Nhất.
Vạn Nhất biết điều nói: "Đại ca, em uống với anh, không say không về."
Không nên trêu chọc đàn ông thất tình.
Hai người đang yên đang lành, bỗng nhiên lại chia tay như vậy.
Vạn Nhất ngạc nhiên, Trần Tố Anh cũng rất bất ngờ.
Nhưng Lục Cận Phong ra lệnh, không cho phép ai đi tìm Tô Yên.
Lục Cận Phong anh không muốn mất mặt.
Từ khi chia tay nhau ở nhà hàng Hoa Hồng, sau đó Tô Yên cũng không gặp lại Lục Cận Phong nữa.
Còn lúc cô nhận được tin tức của Lục Cận Phong, cũng là chuyện của một tuần sau đó.
Hơn nữa còn là một tin xấu.