Lục Cận Phong lạnh lùng nhìn Vạn Nhất một cái, rồi lại nhìn về phía người phụ nữ đó, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi biết rằng muốn biết được một câu nói thật từ miệng những người Địa Sát như các cô là điều không thể, nhưng để toàn bộ Ám Dạ sống sót trở về, đó cũng là chuyện không thể.”
“Tôi biết, vì vậy tôi không nghĩ đến chuyện sống sót trở về.” Người phụ nữ đó ngẩng đầu nhìn Lục Cận Phong mỉm cười, là một nụ cười vô cùng kiêu ngạo: “Có thể tận mắt thấy diện mạo thật của thủ lĩnh Ám Dạ, cho dù là chết, cũng đáng giá.”
Lục Cận Phong biết rằng đối phương vô cùng cứng đầu, không thể tra hỏi thêm được gì.
“Xử lý đi, ném xuống vùng biển tự do.”
Lục Cận Phong ra lệnh cho thuộc hạ, anh cũng không nhiều lời.
Nếu như đối phương là một người đàn ông, anh còn có thể đánh mấy phát, nhưng đối phương là phụ nữ, mà nguyên tắc của Lục Cận Phong là không đánh phụ nữ, nhưng người muốn hại Tô Yên, vậy chỉ có một kết cục, là chết.
Lục Cận Phong và Vạn Nhất đi ra khỏi tầng hầm.
“Đại ca, chuyện hôm nay có phải quá kỳ lạ rồi không? Em luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
Lục Cận Phong trợn mắt nhìn Vạn Nhất, hừ lạnh nói: “Xem ra cậu cũng có IQ đấy.”
Những lời mà người phụ nữ đó nói, một chữ Lục Cận Phong cũng không tin.
Lý do muốn giết Tô Yên quá gò ép rồi.
“Vậy tại sao đại ca không hỏi lại lần nữa?”
“Cho dù đã giết người thì hỏi cũng không ra được cái gì cả, vì vậy không cần lãng phí thời gian.” Đôi mắt Lục Cận Phong hơi nheo lại: “Vạn Nhất, cậu cảm thấy Nhã Đan…”
Những lời sau đó, Lục Cận Phong không nói ra nữa, Vạn Nhất cũng hiểu được: “Anh lo lắng Nhã Đan là người của Địa Sát, đại ca, nếu như thật sự như vậy, vậy chuyện của năm đó chính là một ván cờ, đối phương dẫn Nhã Đan đi, không phải để uy hiếp anh, vậy thì còn có ý đồ khác.”
“Tần, Tần Nhã Đan…” Lục Cận Phong lặp đi lặp lại câu này: “Người đứng sau Địa Sát họ Tần, Nhã Đan và Nhã Hân đều là trẻ mồ côi, vậy họ có đi theo hay không…”
Lục Cận Phong nghĩ đến suy đoán của bản thân mình, lông mày nhíu chặt lại lần nữa.
Rất nhiều chuyện không thể không cân nhắc, Tần Nhã Đan đã mất tích nhiều năm như vậy, sau khi quay trở về thì cũng không nói một câu thật lòng.
Vạn Nhất cũng không cười nữa, sắc mặt anh ta nghiêm trọng: “Đại ca, Nhã Đan cũng tính là quen biết với chúng ta mười mấy năm rồi, được xem là thanh mai trúc mã, hai chị em này đều xuất thân từ trại trẻ mồ côi, đây là sự thật, năm đó Nhã Đan xảy ra chuyện, anh đã giúp đỡ Nhã Hân, tất cả chi phí ở nước ngoài của cô ấy đều do anh chi trả, nếu như năm đó Nhã Đan không xảy ra chuyện, bây giờ hai người đã sớm kết hôn rồi.”
Tình cảm mười mấy năm, Vạn Nhất cũng cảm thấy đây là chuyện khó lựa chọn.
Lục Cận Phong im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh châm một điếu thuốc.
Cả hai người đều không chú ý đến, cuộc trò chuyện của họ đã lọt vào tai của người thứ ba.
Tần Nhã Đan từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lục Cận Phong và Vạn Nhất ở phòng khách phụ, cô lặng lẽ đi lại gần, nấp sau cánh cửa nghe lén.
Tần Nhã Đan nắm chặt hai tay, cô ta biết rằng, bí mật của cô ta không thể giữ được nữa.
Thông minh như Lục Cận Phong, anh nhất định sẽ nhìn ra được những sơ hở trong lời nói của cô ta.
Hơn nữa những lời đó, cũng là do cô ta cố tình nói ra.
Cô ta biết rõ bí mật không thể nào che giấu cả đời, mấy năm nay ân oán giữa Đại Sát và Ám Dạ càng sâu đậm hơn.
Tần Nhã Đan lặng lẽ rời đi, cô ta đi ra ngoài sân, lập tức gọi điện thoại cho bên ngoài: “Bây giờ dừng lại tất cả hành động, bất kỳ người nào cũng không được tìm Tô yên gây phiền phức nữa, truy tìm cho tôi một trăm triệu mà Lâu Doanh đã lừa gạt.
Tiền của Tần Nhã Đan cô ta, không phải dễ nuốt như vậy.
“Vâng, cô cả.”
Ngay khi Tần Nhã Đan định cúp máy, trong điện thoại lại cất lên một giọng nam khác, vô cùng nghiêm khắc: “Khi nào con quay trở về với cha vậy? Con định làm liều đến khi nào?”
“Con không có làm liều.” Trong mắt Tần Nhã Đan lộ ra vẻ dứt khoát: “Cha, thời gian con không còn nhiều, cha hãy để con tùy thích một lần đi, con nghe lời cha, năm năm không rời khỏi Địa Sát, cho nên con mới bỏ lỡ anh ấy, bây giờ người anh ấy yêu không phải là con, bên cạnh anh ấy đã có người phụ nữ khác rồi, con không thể làm ra chuyện khiến bản thân mình hối hận nữa.”
“Nhã Đan…”
Bên kia chỉ kịp kêu một tiếng, Tần Nhã Đan đã cúp máy.
Cô ta nhất định phải chinh phục lại trái tim của Lục cận Phong.
Đây là tâm nguyện cuối cùng của cô ta.
…
Nhà họ Lý.
Tô Yên đang ngây người ngồi trong sân, Lưu Tuyết Lam bưng tổ yến đi đến: “Tiểu Yên, mẹ vừa mới hầm, con mau ăn đi, rất tốt cho da.”
Dạo gần đây ngày nào Lưu Tuyết Lam cũng mày mò nghiên cứu xem làm cách nào để duy trì được sắc đẹp của mình.
“Vâng, cảm ơn mẹ đỡ đầu.”
Lưu Tuyết Lam hỏi: “Tiểu Yên, lần này sau khi con quay trở về, tại sao tâm trạng lại rối bời như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mẹ nghe Tiểu Vũ nói, các con quay về nhà mẹ đẻ, có phải ở bên đó con bị ức hiếp gì không?”
“Không có, con đi nửa đường đã quay trở lại đây rồi.” Tô Yên nói: “Mẹ đỡ đầu, con không sao đâu, có thể do con hơi mệt thôi.”
Chuyện liên quan đến Biệt Viện Tiểu Trù, Tô yên cũng không nói, tránh để Lưu Tuyết Lam lo lắng.
“Được, vậy con ăn tổ yến xong thì mau đi nghỉ ngơi nhé.” Lưu Tuyết Lam hỏi: “Đúng rồi, bà chủ Lục đã tỉnh rồi à?”
“Tỉnh rồi, trong bệnh viện, nhưng bởi vì não bị thương nặng nên đã quên không ít chuyện.”
“Vậy không phải hôn sự của con và Lục Cận Phong lại phải trì hoãn rồi.”
“Không vội.”
“Không vội chỗ nào chứ, trong bụng con còn có con đấy.”
Tô Yên ngạc nhiên, cô không gì về việc mang thai.
Lưu Tuyết Lam nói: “Tiểu Vũ đã nói với mẹ, nói rằng con sẽ sinh cho nó một cô em gái.”
Thì ra là như vậy.
“Sáng nay vừa xác nhận, là một cặp song sinh, dự định sẽ nói với mọi người khi thai ổn định lại.”
“Song sinh sao? Đây là chuyện tốt.” Lưu Tuyết Lam vui mừng không tả xiết.
“Ai mang thai song sinh?”
Lý Văn từ bên ngoài trở về, đúng lúc nghe thấy.
“Chị con mang thai rồi.” Lưu Tuyết Lam nói: “Con xem xem, chị hai con đã mang thai rồi, con cũng không còn trẻ nữa, còn không dẫn một đứa con dâu về đây cho mẹ.”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Mẹ, không phải là con không dẫn, mấu chốt là Hinh Hinh không đồng ý.”
Lưu Tuyết Lam vừa nghe thấy những lời này, bà vui mừng nói: “Hinh Hinh là ai?”
“Chính là An Hinh, cô cả nhà họ An, người có tính tình vô cùng xấu.” Lý Văn đau khổ nói: “Phụ nữ bây giờ rất khác người, quá khó khăn.”
Lưu Tuyết Lam suy nghĩ một lúc, bà mới nhớ ra An Hinh này là ai.
“Tiểu Văn à, tầm nhìn của con cũng quá đặc biệt rồi, tại sao con lại tìm chỗ chết, đi yêu con bé nhà họ An đó, nếu như cưới con bé đó vào nhà này, con còn không bị bạo lực gia đình à.”
Nghe vậy, Tô Yên thật sự không nhịn được, cô phun tổ yến ra khỏi miệng.
Lưu Tuyết Lam thật là có tầm nhìn xa.
Với tính khí của An Hinh, một lời không hợp thì có thể đánh tay đôi với Lý Văn.
Lý Văn bĩu môi: “Mẹ, mẹ coi thường con trai mẹ quá rồi.”
“Với thân hình nhỏ bé này của con, có chỗ nào con chịu đựng được một người vợ với tính khí mạnh mẽ.”
Tô Yên giơ tay lên, cười và nói xen vào: “Mẹ đỡ đầu, mẹ nói quá đúng, trước đây con cũng khuyên Lý Văn như vậy, nhưng nó không nghe, thế nào cũng phải tự tìm đường chết.”
“Chị, chị không giúp thì thôi đi, cũng không thể nắm chân sau kéo lại, nói lời châm chọc như vậy chứ.” Lý Văn nắm chặt tay, xin thề: “Mọi người đả kích con thế nào cũng được, nhưng cả đời này nếu như con không thể lấy An Hinh, xem như con thua, vậy con sẽ xuất gia làm hòa thượng.”
Lưu Tuyết Lam vội vàng nói: “Con à, con đừng nghĩ không thông.”
“Vậy chúng ta hãy chống mắt lên chờ xem…” Tô Yên chưa kịp nói xong, bụng dưới của cô đột nhiên đau nhói, phần dưới cơ thể có một luồng nhiệt tuôn ra, Tô Yên lập tức hoảng sợ.
Lưu Tuyết Lam nhận ra có điều gì đó không ổn: “Tiểu Yên, sao vậy?”
“Bụng con đau quá.” Tô Yên ôm bụng: “Mau đưa con đến bệnh viện.”