Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yên tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao rồi.



Khi cô nhìn rõ mình lại tỉnh dậy trong xe, mà bên cạnh vẫn là người đàn ông đó, cô có cảm giác như đang nằm mơ.



Sau khi cảm giác say qua đi, đầu cô vô cùng đau.



Đã trải qua một lần, Tô Yên cũng không hoảng loạn và ngạc nhiên như vậy nữa, rất nhanh tâm trạng đã bình phục lại.



Tô Yên mặc quần áo rồi xuống xe. Xung quanh không có người, rất vắng vẻ, cô tìm một phiến đá ngồi xuống, ánh mắt ngây dại nhìn về phía xa.



Trong lòng Tô Yên hiểu rất rõ, cho dù hai mẹ con Tô Vân không hại cô, cô và Sở Hướng Nam cũng sẽ không thể dài lâu.



Tối hôm qua cô mới biết rõ dã tâm của Sở Hướng Nam, người đàn ông đó không cam chịu làm người bình thường.



Nếu để Sở Hướng Nam biết cô đã từng sinh con, còn triền miên hai lần với người đàn ông khác trong xe, có lẽ những lời anh ta nói tối qua còn khó nghe hơn.



Nhìn rõ bộ mặt thật của Sở Hướng Nam, trong lòng Tô Yên có cảm giác như trút được gánh nặng.




Cô không còn phải lo lắng bí mật của mình sẽ bị Sở Hướng Nam phát hiện nữa.



Cũng không cần mang cảm giác tội lỗi nữa.



Chỉ cần nghĩ đến người cha ruột cũng gài bẫy cô, nghĩ đến sự ngọt ngào với Sở Hướng Nam trong một năm này, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.



Lục Cận Phong đã tỉnh lại từ lâu rồi, anh để Tô Yên một mình yên tĩnh một lúc, rồi mới cầm hai chai nước đi qua.



“Uống chút nước để làm ấm cổ họng đi, tối qua em kêu dữ quá, chắc là họng rất đau rồi.”



Lời nói đứng đắn của Lục Cận Phong khiến Tô Yên đỏ mặt.



Cô vẫn chưa say đến mất lý trí, vẫn nhớ chuyện của tối hôm qua.



Tô Yên ổn định lại tâm trạng: “Sao anh lại ở quán bar Thuỷ Nguyệt?”



Cô vừa mở miệng, cổ họng đúng là rất không thoải mái.



Cô nhớ cô đã đặt xe công nghệ, bây giờ tỉnh táo lại, cũng biết đây không phải là chiếc xe đó, nhưng sao cô lại ở trên xe của anh?



“Đây là duyên phận.” Lục Cận Phong hơi nâng mày: “Tôi chở khách đến quán bar, đúng lúc nhìn thấy em ở trước cửa. Cô gái, bây giờ em đã ăn hai lần, còn muốn ăn quỵt?”



Tô Yên xấu hổ, suýt nữa đã sặc nước.



“Uống từ từ.” Lục Cận Phong mau chóng vỗ lưng cho Tô Yên: “Tôi gọi vào số điện thoại của em, là số không tồn tại, tôi biết là em xem thường tài xế công nghệ. Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, bây giờ tôi có thể rời đi, sau này sẽ không đến làm phiền em nữa.”



Lại là giọng điệu mất mát này.





Tô Yên không biết tại sao cô không thể nào kháng cự lại giọng điệu này của đàn ông, cô cảm thấy tràn đầy cảm giác tội lỗi.



“Không phải, tôi không xem thường anh đâu.” Tô Yên hít sâu một hơi, giống như đã đưa ra quyết định gì đó: “Tôi tên Tô Yên, anh tên gì?”



Tô Yên đã quên mất những lời cô nói khi triền miên trước đó rồi.



Nói ra thì thật không thể tưởng tượng nổi, cô chỉ mới quen người đàn ông này chưa đến hai ngày, thế mà đã ở bên nhau hai lần, nhưng đến tên của anh là gì cô cũng chưa biết.



Lục Cận Phong cười cười, tự giới thiệu: “Lục Cận Phong, tài xế công nghệ, năm nay ba mươi tuổi, không có sở thích xấu, cơ thể khoẻ mạnh, chức năng thận bình thường, việc này em cũng đã tự mình kiểm nghiệm rồi!”



“Khụ khụ!” Tô Yên xấu hổ đỏ bừng hai má.



Đợi đã, Lục Cận Phong…



Sao cái tên này nghe quen thế?



Lúc trước, suýt nữa cô đã gả cho cậu cả nhà họ Lục, cũng có tên Lục Cận Phong.



Nhưng theo lời đồn, cậu cả nhà họ Lục bị què và huỷ dung, không sống được bao nhiêu năm nữa. Còn người đàn ông trước mặt có cơ thể khoẻ mạnh, có gương mặt có thể giết hết cả vòng giải trí, cũng chỉ là một tài xế công nghệ bình thường.



Xem ra chỉ là cùng họ cùng tên mà thôi.



Lục Cận Phong quan sát sắc mặt của Tô Yên: “Không có anh chị em. Vốn dĩ là sắp kết hôn, nhưng vì giúp em, bây giờ phía nhà gái đòi huỷ hôn, nên hiện tại đang độc thân.”



Ánh mắt của Lục Cận Phong rất chân thành, Tô Yên ngẩng đầu nhìn thì lọt vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tim cô run lên một cái.



Tô Yên nghĩ đến sự thay lòng của Sở Hướng Nam, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Cận Phong: “Anh đồng ý làm bạn trai của tôi không?”



Lục Cận Phong ngây người, đột nhiên bật cười: “Tôi không đồng ý làm bạn trai của em.”



Bị người khác từ chối, Tô Yên hơi ngại ngùng, cô vừa định mở miệng thì nghe thấy Lục Cận Phong nói tiếp: “Tôi muốn làm chồng của em.”



Tô Yên mở to mắt: “Có phải nhanh quá rồi không?”



Cô muốn tiến tới từng bước, hai người đã làm hai lần rồi, có lẽ có thể thử qua lại.



Không hợp thì chia tay.



Sở Hướng Nam có thể ở bên Tô Vân, vậy tại sao cô phải chìm đắm vào đó chứ?



Nhưng cô thừa nhận, bảo Lục Cận Phong làm bạn trai cô, đúng là cô có ôm chút tâm lý báo thù.



Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Yên, Lục Cận Phong cũng lo lắng mình quá gấp gáp, dọa cô chạy mất.



“Vậy tôi lùi một bước, làm bạn trai của em trước vậy.” Giọng điệu của Lục Cận Phong rất dịu dàng: “Hai chúng ta mới quen nhau không bao lâu, đúng là phải tìm hiểu nhau nhiều hơn.”



Sao cô lại nghe thấy giọng điệu này có hơi miễn cưỡng nhỉ?



Tô Yên hỏi: “Cô dâu của anh huỷ hôn rồi, vậy cha mẹ anh… không sao chứ? Có cần tôi làm gì không?”



“Bọn họ vô cùng đau lòng, hôm qua đã đi du lịch cho khuây khoả rồi, tạm thời không liên lạc được.” Lục Cận Phong nghiêm túc nói lung tung: “Đợi bọn họ giải khuây về rồi, tôi sẽ đưa em đến gặp bọn họ.”



Tô Yên cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bụng cô đã kêu đói rồi.



Lục Cận Phong cười, tự nhiên nắm lấy tay cô: “Đi thôi, tôi đưa em đi ăn cơm trước.”



Hành động của Lục Cận Phong khiến Tô Yên ngây người.



Cô nhìn bàn tay đan xen mười ngón vào nhau của hai người, mặt đỏ lên.



Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, tiếp xúc với nhau khiến đáy lòng cô lướt qua cảm giác khác thường.



Lục Cận Phong vẫn luôn quan sát phản ứng của Tô Yên, khoé miệng bất giác cong lên, đáy mắt lướt qua tia giảo hoạt.



Lục Cận Phong đưa Tô Yên đến một tiệm ăn gần đó, không sang trọng lắm, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng.



“Em thích ăn gì thì cứ gọi.” Lục Cận Phong đưa menu cho Tô Yên, rất ga lăng nói.



Tô Yên nhìn menu một cái, giá cả cũng không đắt, rất bình dân, nên gọi hai món ăn một món canh.



Lục Cận Phong thấy cô chỉ gọi có nhiêu đây, nhíu mày: “Gọi thêm mấy món đi.”



“Không cần đâu, chỉ có hai chúng ta, gọi nhiều quá cũng không ăn hết.” Tô Yên ngăn cản, nói: “Lái xe rất vất vả, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đừng lãng phí.”



Đây là bạn gái đang tiết kiệm tiền giúp anh sao?



Mày Lục Cận Phong giãn ra, có chút ý cười: “Được, nghe em hết.”



Nói xong, Lục Cận Phong đột nhiên đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tô Yên: “Đây là tiền tiết kiệm của tôi, không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn, mật khẩu là sáu số sau cùng.”



“Anh làm gì vậy?” Tô Yên hơi ngây ra.



“Sau này, tiền lương mỗi tháng đều sẽ để em giữ. Thu nhập mỗi tháng của tôi khoảng một vạn, bây giờ hơi ít, tôi sẽ cố gắng kiếm được nhiều tiền hơn, để em có cuộc sống tốt hơn.”



Tô Yên được yêu thích mà lo sợ. Hai người mới quen nhau chưa đến hai ngày, thế mà anh đã đưa hết tất cả tài sản cho cô giữ?



“Anh tự giữ đi, tôi có công việc, không cần tiền của anh.” Tô Yên mau chóng từ chối.



“Bây giờ em là bạn gái của tôi, bạn gái giữ tiền của bạn trai là chuyện rất bình thường.” Lục Cận Phong nhét thẻ ngân hàng vào tay Tô Yên: “Không phải đây là cảm giác an toàn mà phụ nữ các em thường hay nói sao?”



Tô Yên lại ngây ra, cho nên Lục Cận Phong đang cho cô cảm giác an toàn sao?



Trên mạng có câu nói thế này, tiền của đàn ông ở đâu thì tim của anh ta ở đó.



Vào khoảnh khắc nắm thẻ ngân hàng trong lòng bàn tay, thế mà trong lòng Tô Yên lại thật sự có cảm giác chân thực.



Mặc dù người đàn ông trước mặt không phải người giàu có gì, nhưng lại rất chân thành.



Từ trước đến giờ, Tô Yên chưa từng nghĩ sẽ gả vào gia đình giàu có, sống cuộc sống của bà chủ lớn gì, cô vẫn luôn muốn một cuộc sống yên bình và ấm áp.



Cô tưởng rằng Sở Hướng Nam có thể cho cô một cuộc sống như vậy. Nhưng không ngờ dã tâm của anh ta quá lớn, anh ta không cam lòng với cuộc sống bình yên, mà muốn tranh giành quyền thừa kế.



“Vậy tôi sẽ giữ giúp anh trước, khi nào anh cần dùng tiền thì cứ nói một tiếng.” Tô Yên cũng không từ chối nữa.



“Được!” Khóe môi Lục Cận Phong nở nụ cười: “Mỗi tháng em cho tôi chút tiền tiêu vặt là được rồi.”



Thức ăn được dọn lên, Tô Yên quả thật là đói rồi, bắt đầu ăn.



Lục Cận Phong ăn rất ít, chỉ mãi gắp đồ ăn và rót nước cho Tô Yên.



Hai người giống như một cặp đôi bình thường ăn cơm ở tiệm ăn bên đường. Cảnh tượng này lọt vào trong mắt của Vạn Nhất vô tình đi ngang qua, khiến anh ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.



Anh ta không nhìn nhầm chứ?



Người nắm quyền của nhà họ Lục lại ăn cơm với một người phụ nữ ở tiệm ăn bên đường?



cedaa6655815e2ddca1a



BIGO LIVE



CÀI ĐẶT



Tìm người đang gần bạn



Kết nối với những người quanh đây



fd66c542b9f84bf751c3



Nguyễn Hồng Nhung



lạ nhỉ nu9 từng sinh con tại sao khi quan hệ vẫn ra máu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK