Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Việc Lệ Quốc Minh vượt ngục là một chuyện cực lớn.
Trong lòng Tô Yên cũng ngay lập tức thắt lại: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một giờ trước.” Lục Cận Phong cầm áo khoác lên, mặc vào người: “Một tiếng là đã đủ để Lệ Quốc Minh trốn khỏi Đế Đô rồi, Yên Yên, em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Đã muộn như vậy rồi, anh còn đi đâu nữa?” Mí mắt Tô Yên cứ giật lên không ngừng: “Lệ Quốc Minh trốn đi là chuyện của cảnh sát, anh đừng đi, em đang rất hoảng sợ.”
“Cứ yên tâm đi, không sao đâu, em ngủ trước đi.” Lục Cận Phong hôn lên trán Tô Yên rồi rời đi.
Trực giác mách bảo Tô Yên rằng Lục Cận Phong nhất định đang có chuyện gì đó đang giấu cô.
Đêm nay, Tô Yên trằn trọc trở mình qua lại cũng không ngủ được, cuối cùng trời cũng đã sáng, cô mới có chút buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tô Yên dường như nghe thấy Lục Cận Phong đã trở lại, hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, không lâu sau cô được anh ôm vào lòng theo thói quen.
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tô Yên dường như nghe thấy Lục Cận Phong đã trở lại, hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, không lâu sau cô được anh ôm vào lòng theo thói quen.
Tô Yên lại chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã gần trưa, Lục Cận Phong đã tới công ty rồi.
Tô Yên dậy ăn trưa, vừa thấy Tô Duy đi ra ngoài liền gọi: “Tiểu Duy.”
Tô Duy dường như không nghe thấy, tiếp tục bước ra ngoài.
Sau khi Tô Yên hét lên mấy lần, Tô Duy mới quay đầu lại nói: “Chị đang gọi em à?”
Tô Yên đi tới: “Em đi đâu đấy?”
“Bạn hẹn em đi chơi.”
“Bạn nào của em?”
Tô Duy gần đây thường hay đi ra ngoài, trong lòng Tô Yên không an tâm, dù sao Lệ Quốc Minh cũng đã vượt ngục ra rồi.
“Chính là Tiểu Văn lúc trước thường hay đến tìm em đấy, cậu ta sắp ra nước ngoài rồi, nên hẹn em đi ăn một bữa, chị à, lát nữa em sẽ về, chị đừng lo lắng.”
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Tô Yên không nhớ được là Tiểu Văn nào, nhưng thấy Tô Duy nói rất thẳn thắng, cô cũng tin như vậy.
“Thế em chú ý an toàn nhé.”
Bụng Tô Yên đã lớn rồi, đi ra ngoài cũng không tiện cho lắm.
“Chị à, chị vào nhà đi.” Tô Duy đi tới ga ra lái xe ô tô đi ra ngoài, vừa rời khỏi cổng biệt thự, di động của cậu ta liền có một số lạ gọi đến: “A lô, là ai đấy?”
“Cha sẽ đợi con ở bến tàu, cho con nửa giờ.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại chính là Lệ Quốc Minh.
Tô Duy căng thẳng: “Được.”
......
Tô Yên ăn trưa xong thì ở nhà phơi nắng.
Buổi chiều không có chuyện gì, thật sự rất nhàm chán, cô nhờ Vệ Long đưa đến nghĩa trang.
Tần Chấn Lâm lại đang quét dọn mộ của mẹ cô, có Tần Chấn Lâm canh giữ ở đây, trước mộ không có lấy một chiếc lá rụng.
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Tần Chấn Lâm lại đang quét dọn mộ của mẹ cô, có Tần Chấn Lâm canh giữ ở đây, trước mộ không có lấy một chiếc lá rụng.
“Đồng chí Tần.”
Tô Yên mang theo một ít đồ ăn.
Tần Chấn Lâm vừa nhìn, liền hỏi: “Con mang đến cho cha à, hay là cho mẹ con đấy?”
“Cúng cho mẹ trước, rồi cha ăn sau, nếu không sẽ rất lãng phí!”
Tần Chấn Lâm: “…”
Cô con gái này thật là hiếu thuận nhỉ.
“Bụng đã lớn như vậy rồi mà con còn tới đây để làm gì?” Tần Chấn Lâm ngồi xuống phiến đá xanh.
“Lệ Quốc Minh đã vượt ngục rồi. Trong lòng con vô cùng hoảng sợ, con đến đây là để gặp cha.” Tô Yên nói: “Lệ Quốc Minh rất hận cha. Ông ta đã bị bắt ở đây. Con lo rằng ông ta sẽ đến lần nữa. Đụng phải cha thì sẽ không hay đâu.”
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
“Lệ Quốc Minh đã vượt ngục rồi. Trong lòng con vô cùng hoảng sợ, con đến đây là để gặp cha.” Tô Yên nói: “Lệ Quốc Minh rất hận cha. Ông ta đã bị bắt ở đây. Con lo rằng ông ta sẽ đến lần nữa. Đụng phải cha thì sẽ không hay đâu.”
Nghe được tin tức Lệ Quốc Minh vượt ngục, Tần Chấn Lâm không có phản ứng gì nhiều, nhưng khi nghĩ rằng Lệ Quốc Minh đã làm tổn thương Lệ Uyển, ông lại rất kích động.
“Nếu anh ta dám tới, cha sẽ tiễn anh ta xuống địa ngục để xin lỗi mẹ con.” Đôi mắt của Tần Chấn Lâm bừng lên sự căm hận sâu sắc.
Kiếp này, ông ta rơi vào cảnh âm dương cách biệt với người mình yêu, tất cả đều là nhờ Lệ Quốc Minh, ông ta làm sao có thể không tức giận được cơ chứ?
“Được rồi, hiện tại cha đã là một người “chết rồi”, cha cứ thành thật ở lại đây quét dọn mộ cho mẹ co, ở bên cạnh bà ấy là được rồi.” Tô Yên nhìn Tần Chấn Lâm một cái, rồi trách: “Con không muốn lần tiếp theo phải đến đồn cảnh sát hoặc bệnh viện để gặp bố đâu đấy.”
Nếu thắng, thì 110 sẽ đưa Tần Chấn Lâm đi.
Nếu thua, 120 sẽ đưa Tần Chấn Lâm đi.
Vậy thì không phải là cô sẽ đến đồn cảnh sát hoặc bệnh viện để gặp ông ta sao?
Tần Chấn Lâm vẫn có chút không phục, cong môi: “Cha của con tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trên đường đời nhiều năm như vậy, con thật sự cho rằng nó chỉ là vô ích thôi sao?”
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Tần Chấn Lâm vẫn có chút không phục, cong môi: “Cha của con tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trên đường đời nhiều năm như vậy, con thật sự cho rằng nó chỉ là vô ích thôi sao?”
“Mẹ còn đang nằm ở đây nghe đấy, cha muốn mẹ con ở Cửu Tuyền cũng không yên lòng được sao?”
Tần Chấn Lâm vội vàng dùng quần áo lau bia mộ, giống như là đang vuốt ve khuôn mặt của người yêu: “Tiểu Uyển, bà cứ xem như là không nghe thấy đi nhé, tôi chỉ đang là bực bội mà thôi, chuyện này không phải là học theo bà đâu, bà đừng tức giận, ha ha, tôi chỉ đùa với bà thôi, con gái chúng ta đem ngỗng quay đến cho em né, bà ăn trước đi, tôi ăn sau.”
Tô Yên nhìn thái độ của Tần Chấn Lâm đối với mẹ mình, trong lòng chợt u sầu, nếu như mẹ cô vẫn còn, bà ấy đã có thể ở bên người mình yêu, như vậy thì tuyệt biết bao.
Cô tin rằng Tần Chấn Lâm nhất định là một người chồng đủ tiêu chuẩn và là một người cha tốt.
Lúc nào cũng là cô và Lục Cận Phong rắc thức ăn cho những người khác ăn, nhưng bây giờ đến lượt cô ăn một ít cơm chó rồi.
“Con đi đây.”
Nếu ở lại lâu hơn nữa, sẽ ăn no thức ăn cho chó luôn mất.
"Con gái, không ở lại với mẹ con một lúc sao?”
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
"Con gái, không ở lại với mẹ con một lúc sao?”
“Có cha ở đây là đủ rồi.” Tô Yên vẫy tay, rồi rời đi.
Tô Đình Nghiêm đã xuất viện rồi, nghĩ đã lâu không đến thăm, Tô Yên lại mua ít đồ rồi đi biệt thự nhà họ Tô.
Không ngờ, cô lại nhét cho một mớ thức ăn cho chó nữa.
Tô Đình Nghiêm vô cùng vui vẻ niềm nở để người giúp việc chị Lý ngồi trên ghế sô pha, ông ta còn tự tay gọt hoa quả để phục vụ.
Trên bàn cũng bày rất nhiều đồ trang sức, đều là Tô Đình Nghiêm mua cho chị Lý.
“Cô mặc thử đi, chiếc vòng ngọc trai này cô đeo sẽ nhất định sẽ rất đẹp.”
“Không được, không được đâu.” Chị Lý được yêu thương mà hoảng sợ.
“Tôi tặng co cô đeo, cô phải đeo chứ.” Tô Đình Nghiêm lúc này cũng lộ ra một chút sự độc đoán của đàn ông.
Tô Yên đã đến rất lâu, cô tựa vào cửa nhìn nửa ngày trời, Tô Đình Nghiêm cũng không để ý đến cô, đang nỗ lực tán gái.
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Tô Yên đã đến rất lâu, cô tựa vào cửa nhìn nửa ngày trời, Tô Đình Nghiêm cũng không để ý đến cô, đang nỗ lực tán gái.
Chị Lý không lay chuyển được Tô Tô Đình Nghiêm nên đình phải đeo vào.
Tô Đình Nghiêm nhân cơ hội khen ngợi: “Thật sự là rất đẹp, làm tôn da lên hẳn.”
Chị Lý có chút ngượng ngùng: “Thật sao?”
“Khụ, khụ, khụ.” Tô Yên giả vờ ho khan vài tiếng, lúc đó Tô Đình Nghiêm và chị Lý mới chú ý tới cô.
Chị Lý nhanh chóng cách xa Tô Đình Nghiêm, rất thận trọng đứng lên, tháo chuỗi ngọc trai ra, trả lại cho Tô Đình Nghiêm: “Thưa ông, tôi đi làm việc trước đây.”
“Chị Lý, đừng đi chứ, sợi dây chuyền này tôi tặng cho cô.”
Chị Lý bước đi nhanh như tên bắn.
Tô Đình Nghiêm chán nản, ngồi ở trên sô pha trừng mắt nhìn Tô Yên: “Cha thấy con chính là đang cố ý, không muốn cha được tốt đẹp có đúng không, khó khăn lắm mới gần chị Lý được một chút, lại bị con làm hỏng rồi.”
“Đồng chí Tô, trước đây cha là trâu già gặm cỏ non, bây giờ đến cỏ bên cạnh chuồng của mình của không tha, chậc chậc chậc, xã hội ngày một xấu đi, con người cũng dần trở nên xảo trá gian dối.”
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Tô Yên đúng thật là cố ý đấy, đàn ông đều giống nhau, có được quá dễ dàng, sẽ không biết trân trọng.
Cô chỉ muốn chắn đường Tô Đình Nghiêm một chút.
“Yên lặng, đừng để chị Lý nghe thấy.” Tô Đình Nghiêm cảnh giác nhìn qua nhìn lại, nhỏ giọng nói, “Chị Lý dễ xấu hổi, không chịu nổi sự trêu chọc, à đúng rồi, sao con lại tới đây? Bụng đã to rồi, không có chuyện gì thì con đừng chạy ra ngoài nữa...”
“Con đến đây để ăn một bữa tối với cha. Con nhớ cơm chị Lý làm rồi. Con đi tìm chị Lý đây.”
Nói rồi, Tô Yên thật sự đi vào nhà bếp: “Chị Lý, chị Lý, em muốn ăn món chân giò của chị làm...”
“"Được, vậy buổi tối chúng ta sẽ ăn chân giò.”
Sau khi Tô Yên “tóm gọn” chị Lý xong, Tô Đình Nghiêm mới cẩn thận, núp sau cánh cửa nghe lén, vì sợ Tô Yên sẽ ngáng đường, làm rối tung mọi chuyện lên.
Tô Yên và Chị Lý đang thì thầm trong bếp, Tô Yên đứng đó hồi lâu cũng không nghe thấy gì, cuối cùng đành chán nản bỏ đi.
Chương 269: Đồng đội ngu ngốc như heo
Sau khi Tô Yên “tóm gọn” chị Lý xong, Tô Đình Nghiêm mới cẩn thận, núp sau cánh cửa nghe lén, vì sợ Tô Yên sẽ ngáng đường, làm rối tung mọi chuyện lên.
Tô Yên và Chị Lý đang thì thầm trong bếp, Tô Yên đứng đó hồi lâu cũng không nghe thấy gì, cuối cùng đành chán nản bỏ đi.
Kỹ năng nấu nướng của Chị Lý rất tốt, chỉ đơn giản nấu một vài món ăn, Tô Yên ngửi thử đã cảm thấy đói bụng rồi.
“Đồng chí Tô, đã đến giờ ăn tối rồi.” Tô Yên hướng lên lầu gọi một tiếng.
Giọng nói vừa cất lên, điện thoại di động của Tô Yên cũng vang lên, là cuộc gọi của Tô Duy.
Tô Yên nghĩ định bảo Tô Duy đến đây cùng nhau ăn cơm, liền lau nước rồi nghe máy: “Tiểu Duy à, chị đang ở nhà họ Tô, chị Lý có làm chân giò, em cũng đến đây ăn cùng...”
“Chị, em đi với cha rồi.”
Tô Yên tim đập thình thịch: “Cha gì? Em đang ở đâu?”
Cha của Tô Duy là Lệ Quốc Minh, vừa nghĩ đến đây, Tô Yên lập tức nôn nóng: “Tô Duy, em đang ở cùng Lệ Quốc Minh à? Có phải không?”
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
Tô Duy ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng, điều này càng khẳng định phỏng đoán của Tô Yên.
Tô Yên lập tức nổi giận mắng: “Đồ ngốc này, mau cút về đây với chị. Nếu như em dám đi cùng với Lệ Quốc Minh, cả đời này đừng gọi chị là chị nữa.”
Tô Yên vừa tức giận vừa lo lắng, cô khó khăn lắm mới lôi được người từ trong ra, trong nháy mắt lại đi dâng mình tới tận chỗ, chuyện này có thể không tức giận sao?
“Chị ơi, em xin lỗi, dù sao thì ông ấy cũng là cha của em, sẽ không làm hại em đâu.”
Tô Duy nói xong liền cúp máy.
Khi Tô Yên gọi lại, thì bên kia đã tắt máy rồi.
“Đồ ngốc!” Tô Yên tức giận vô cùng.
Tô Đình Nghiêm đi xuống lầu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, xem con tức giận kìa.”
“Con có việc gấp, nên không ăn cơm với cha được. Cha và chị Lý cứ ăn cùng nhau đi nhé.” Tô Yên không nói thật cho Tô Đình Nghiêm biết, để tránh Tô Đình Nghiêm sẽ lo lắng, cô gọi Vệ Long: “Lái xe đi, chúng ta trở về.”
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
“Vâng, chị dâu.”
Vệ Long lái xe đến, Tô Yên vội vàng rời đi.
Tô Yên liên hệ với Lục Cận Phong, nhưng không có người nghe máy, lúc này mới sáu giờ chiều, Tô Yên trực tiếp đến công ty.
Thường thì năm giờ rưỡi chiều là công ty đã tan làm rồi. Lúc Tô Yên đến thì đã hơn bảy giờ, trong công ty vẫn còn rất nhiều người đang tăng ca, mọi người ai nấy cũng đều rất vội vàng.
Ai cũng biết rằng Tô Yên đã trở thành bà chủ của tập đoàn Lục Thị, các nhân viên nhìn thấy cô liền lần lượt chào hỏi Tô Yên.
“Xin chào, mợ Lục.”
“Mợ Lục.”
“Xin chào, bà chủ.”
Tô Yên đang rất vội nên cũng không quan tâm đến việc chào hỏi, nhìn thấy Lưu Hạo, cấp trên lúc trước của cô, liền hỏi: “Quản lý Lưu, chủ tịch Lục đâu?”
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
“Đang họp.” Lưu Hạo kinh ngạc nhìn Tô Yên, lại nhìn bụng Tô Yên, ghen tị vô cùng, rồi nói đùa một câu: “Bây giờ tôi nên gọi cô một tiếng bà chủ rồi.”
“Quản lý Lưu, anh đừng chọc tôi nữa.” Tô Yên hỏi: “Cuộc họp rất quan trọng sao? Muộn như vậy rồi mà còn họp à?”
“Dự án ở phía nam xuất hiện một số vấn đề. Chủ tịch Lục đang họp khẩn.” Lưu Hạo nói: “Bà chủ có muốn đến văn phòng đợi không?”
“Được thôi.” Tô Yên cũng biết chuyện của Tô Duy có muốn gấp gáp cũng không gấp được, chắc là cậu ta đã đi với Lệ Quốc Minh từ lâu rồi, cho nên cô cũng không quấy rầy công việc của Lục Cận Phong nữa.
Tô Yên đến phòng làm việc của Lục Cận Phong ngồi đợi, bàn làm việc bừa bộn, tài liệu ở khắp nơi, không hề ngăn nắp gì cả.
Có vẻ như Lục Cận Phong thực sự rất bận rộn.
Tô Yên tiện tay dọn dẹp, dọn hết quần áo Lục Cận Phong vứt trên sô pha lại.
Đột nhiên, Tô Yên phát hiện dưới sô pha dường như có thứ gì đó.
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
Đột nhiên, Tô Yên phát hiện dưới sô pha dường như có thứ gì đó.
Tô Yên hơi cúi người xuống, đưa tay mò, thì phát hiện một đôi tất da mỏng.
Còn được sử dụng rồi nữa.
Làm thế nào mà lại có tất chân của phụ nữ trong văn phòng của Lục Cận Phong?
Từ giác quan thứ sáu của người phụ nữ, Tô Yên lại liếc nhìn về phía thùng rác, quả nhiên có một cái bọc đã qua sử dụng.
Nhìn thấy điều này, trong lòng Tô Yên chợt lạnh đi một nữa, lập tức, cô lại tin tưởng chắc chắn rằng Lục Cận Phong sẽ không phản bội cô.
Tô Yên bình tĩnh đặt tất chân trở lại vị trí ban đầu, cũng giả bộ không tìm thấy thứ gì đó trong thùng rác, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, trong lòng Tô Yên rối như tơ vò, đồng thời cũng đang suy nghĩ những thứ này là của ai, là ai sử dụng nó.
“Cốc cốc!”
Là tiếng gõ cửa.
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
“Cốc cốc!”
Là tiếng gõ cửa.
Tô Yên đáp: “Mời vào.”
Cánh cửa được đẩy ra, một cô gái mặc váy ngắn bưng một tách cà phê bước vào.
“Mợ Lục.”
Tuổi ngoài hai mươi, khuôn mặt trẻ trung, giọng nói ngây thơ, chiếc váy rất ngắn, như thể cô ta đang cố tình cho ai đó thấy cảnh xuân dưới lớp váy này vậy.
“Mới đến à?” Tô Yên quan sát đối phương, vẻ mặt bình tĩnh.
“Mợ Lục, tôi là người mới đến của bộ phận thư ký. Tôi tên là Trình Mẫn. Cô có thể gọi tôi là Tiểu Mẫn. Tổng giám đốc Lục cũng gọi tôi như vậy.”
Trình Mẫn vui vẻ và nhiệt tình, trên chân còn mang một đôi tất da mỏng, giống hệt với đôi tất ở dưới ghế sô pha.
Cô ta trông rất trong sáng, nhưng tâm tư lại không hề trong sáng một chút xíu nào.
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
Tô Yên liếc nhìn ly cà phê rồi nói: “Phụ nữ mang thai không được uống cà phê, đổi thành sữa đi.”
“À? Tôi không biết, xin lỗi mợ Lục, tôi sẽ đi đổi ngay.” Trình Mẫn bước lên giày cao gót “cộc cộc cộc” rồi lại đi ra ngoài, một lúc sau mới quay lại: “Mợ Lục, sữa của cô đây.”
Tô Yên uống một ngụm, thản nhiên hỏi: “Có bạn trai chưa?”
“Chưa, chưa có.” Trình Mẫn ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu: “Tôi vẫn chưa hẹn hò.”
Tô Yên là người từng trải, mơ đi cô mới tin tưởng một lời nói như vậy.
Cho dù là phụ nữ hay con gái, từ tư thế đi đứng và dáng chân, nhìn qua là biết ngay.
Trình Mẫn không còn là một cô gái thanh khiết nữa rồi.
“Không yêu đương là đúng rồi. Cô vừa mới vào công ty, nên tập trung vào công việc mới là chuyện quan trọng nhất.” Tô Yên bình thản nói: “Tiện thể bảo lao công vào đây dọn dẹp một tí, thùng rác đã đầy rồi, khắp nơi đầy bụi.”
“Lao công đã tan làm rồi, để tôi dọn cho.”
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
Trình Mẫn tình nguyện xung phong đi thu dọn thùng rác, nhìn lướt qua bên trong, cô ta mới giật mình: “Làm sao lại...”
“Sao vậy?” Tô Yên giả bộ không biết.
“Không, không có gì.” Trình Mẫn đặt túi rác vào chỗ cũ, rồi ngập ngừng dò hỏi: “Mợ Lục, ban nãy cô có nhìn thấy gì không?”
“Nhìn thấy cái gì?” Tô Yên biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Không có gì, tôi đi đổ rác trước.” Trình Mẫn cầm thùng rác rời đi.
Bộ dạng muốn Tô Yên phát hiện ra, lại cố gắng che đậy, ngược lại càng khiến người ta phải nghi ngờ hơn.
Tô Yên trong nháy mắt đã nhìn thấu được chiêu trò của Trình Mẫn, nhưng cô không cắn câu, cô cứ xem như hoàn toàn không biết.
Sau khoảng hơn bốn mươi phút chờ đợi, Lục Cận Phong cuối cùng cũng đã kết thúc cuộc họp, trở về với vẻ mặt mệt mỏi.
Lục Cận Phong không biết Tô Yên đang ở đây, đẩy cửa phòng làm việc liền nhìn thấy Tô Yên, nên rất kinh ngạc: “Yên Yên, sao em lại đến đây?”
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
Vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Cận Phong chợt biến mất sạch, nhìn thấy Tô Yên, trên mặt anh chỉ còn lại nụ cười mà thôi.
“Đến gặp các anh.” Tô Yên nói: “Tiểu Duy và Lệ Quốc Minh đã rời đi rồi. Nhất thời em không biết làm sao, cho nên em tới tìm anh để bàn bạc.”
“Việc đó đã xảy ra khi nào?”
“Sáu giờ chiều hơn, Tiểu Duy gọi điện thoại cho em.”
“Chẳng lẽ Lệ Quốc Minh sau khi vượt ngục vẫn chưa rời khỏi Đế Đô sao?” Lục Cận Phong cau mày lạnh lùng.
“Nhưng bây giờ chắc là đã rời khỏi rồi, nếu không thì Tiểu Duy đã không gọi cho em.” Nhắc đến Tô Duy, Tô Yên lại tức giận: “Khó khăn lắm mới cứu được nó ra, nếu nó đi theo Lệ Quốc Minh, thì cả đời này của nó căn bản đã là kết thúc rồi.”
“Em đừng quá bi quan. Kúc này Lệ Quốc Minh đưa Tô Duy đi chắc là chỉ vì Tô Duy là con của ông ta.” Lục Cận Phong phân tích: “Chắc là Lệ Quốc Minh đã về nước M rồi. Một khi ông ta đến đó, cảnh sát ở đây mà muốn bắt ông ta trở lại, chắc là sẽ rất phiền phức.”
Việc truy bắt qua biên giới chắc chắn là khó khăn vô cùng.
Chương 270: Tô Yên phát hiện ra bí mật nhỏ của Lục Cận Phong
Việc truy bắt qua biên giới chắc chắn là khó khăn vô cùng.
“Gạt chuyện của Lệ Quốc Minh qua một bên trước đã.” Hai tay Tô Yên ôm ngực, nhìn chằm chằm Lục Cận Phong: “Chuyện của Lệ Quốc Minh có phiền phức hay không khoan hẵn nói đến, nhưng em biết anh đang gặp rắc rối.”
“Anh thì sao?” Lục Cận Phong bối rối, mỉm cười: “Yên Yên, ai đã chọc vào em rồi, nổi giận đến vậy à.”
Tô Yên dùng một chân đá văng ghế sô pha ra, để người đó có thể nhìn thấy chiếc tất màu da trên mặt đất.
“Anh giải thích thế nào đây?” Tô Yên hỏi tội: “Ban nãy em vừa tìm thấy một cái bọc đã qua sử dụng trong thùng rác. Ngoài ra, đôi tất này giống hệt như cái của thư ký mới đến tên Trình Mẫn mang.”
Lục Cận Phong chợt nhận ra mợ Lục đây đang ghen rồi.
“Mợ Lục, nếu anh nói là không biết thì em có tin không?”
Tô Yên rung chân, giễu cợt một câu: “Anh nói xem?”