Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới qua được một cửa, không biết còn lại bao nhiêu cửa nữa.

Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước: "Chúng ta phải nhanh chóng đến đó, nếu không đến lúc đó sợ là sẽ xảy ra biến cố."

"Không phải lúc nãy anh nói đến mười hai giờ, Tần Chấn Lâm mới vào sao?"


"Chỉ còn mấy phút nữa thôi, vả lại anh cũng không biết ông ta có cho dừng hệ thống hay không."

Tô Yên lộ vẻ nghiêm túc: "Nếu ông ta muốn chúng ta nộp mạng ở đây thì sau

một vòng hệ thống, ông ta nhất định sẽ khởi động thêm một vòng nữa, đây là cơ hội hiếm có khiến người lãnh đạo của Ám Dạ và Thiên Lang gặp khó khăn

đây, nếu chúng ta chết thật thì Tần Chấn Lâm cũng có thể khai với cảnh sát rằng chúng ta vào phòng để ăn trộm"

Xem ra phen này bọn họ lành ít dữ nhiều.


Đi qua vách Cửu Cung, hai người lại tiến vào bên trong, Lục Cận Phong đi đằng trước, bảo vệ cho Tổ Yên ở đằng sau.

Trong căn phòng bí mật này vô cùng tối tăm, bọn họ hoàn toàn phải dựa vào cảm giác để di chuyển.

Tô Yên nói: "Lục Cận Phong, sao em có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, đằng sau gáy cứ rợn hết cả lên."

"Anh cũng có cảm giác như vậy." Lục Cận Phong nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

Vừa dứt lời, một trận gió lớn ập tới trước mặt Lục Cận Phong, theo phản xạ tự nhiên anh vội vàng nói với về đằng sau: "Yên Yên, theo sát anh."

"Vâng." Tô Yên nắm chặt gấu áo của anh, đồng thời đề cao cảnh giác.

Nhờ ánh sáng chiếu rọi lên đỉnh đầu mà Lục Cận Phong và Tô Yên mới nhìn thấy những người máy khổng lồ đứng ở bốn góc.

Hóa ra vừa nãy chính những tên người máy này đã tấn công Lục Cận Phong.

Hai người họ không biết đã đụng phải chỗ nào mà bốn tên người máy này lại đồng loạt tấn công bọn họ.

Nhưng đây là người máy, đánh không đau, không chết, phản ứng cũng rất linh hoạt, trong đôi mắt của những người máy này có gắn thiết bị có thể cảm ứng được vị trí của bọn họ.

Lục Cận Phong liên tiếp bị đánh mấy cái, lực đánh khá mạnh khiến anh cảm thấy ruột gan mình như đều bị đánh lộn tùng phèo hết cả lên rồi.

Lục Cận Phong muốn bảo vệ Tổ Yên, khó tránh khỏi bị phân tâm.

"Lục Cận Phong." Tô Yên căng thẳng trong lòng, nhưng cô cũng không có đánh đá loạn xạ, ban nãy cô có quan sát những tên người máy này một chút, tuy rằng bọn chúng vô cùng linh hoạt nhưng cũng có những chỗ không hoàn thiện.

"Lục Cận Phong, chúng ta nghĩ cách nấp sau người bọn chúng đi."

Nhờ Tô Yên nhắc nhở mà Lục Cận Phong cũng phát hiện ra, hai người nhìn nhau gật đầu nhất trí, phối hợp ăn ý với nhau nhân lúc người máy đánh tới bèn trốn ra đằng sau bọn chúng.

Người máy đánh hụt vào không trung, đôi mắt của nó không cảm ứng được bọn họ, thế là nó tự động ngừng lại.

Lục Cận Phong xoa xoa lồng ngực vừa bị nện vào mấy phát lúc nãy của mình, quay sang giơ ngón cái với Tô Yên.

Tô Yên của anh luôn thông minh.

Lần này coi như qua được một cửa nữa.

Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một chút thì đột nhiên bị một thau nước lạnh dội xuống trúng đầu, từ đầu xuống chân đều ướt nhẹp.

Tô Yên phun ra: "Người nghĩ ra cửa này cũng thâm độc quá rồi, còn giữ lại một chiêu cuối."

Sau khi bị dội nước, đỉnh đầu hai người bọn họ không ngừng bốc lên khí lạnh.

Tô Yên lạnh đến rùng cả mình.

Này là muốn bọn họ chết cóng đây mà.

Nếu là máy móc thì bọn họ còn có thể nghĩ cách vượt qua được, chứ còn cái lạnh thì chịu.
Lục Cận Phong nhanh chóng đi tới chỗ Tô Yên, quần áo anh đều bị ướt hết, không có cách nào giúp Tô Yên bớt lạnh.

"Yên Yên, anh đưa em ra ngoài." Lục Cận Phong nặng trĩu trong lòng mất mấy giây, anh biết nếu cứ tiếp tục thế này thì cô chắc chắn sẽ chết cóng mất.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp, chẳng bao lâu sau tay chân Tô Yên đã lạnh cóng, vậy mà cô vẫn gắng gượng nở nụ cười: "Đừng lo cho em, không sao, hồi trước lúc trời vào đông, rất lạnh, cha không quan tâm em, Tần Phương Linh bà ta còn chẳng mua quần áo cho em mặc, mùa đông em lại mặc đồ mùa hè, thế mà vẫn vượt qua được, em không sợ lạnh."


Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể Tô Yên cứ không ngừng run rẩy, môi tím thẫm đi, nhiệt độ trong phòng đã xuống còn âm mười mấy độ, lại cộng thêm vừa rồi bị dội nước lạnh vào người, cho nên cả hai đều cảm thấy lạnh hơn rất nhiều.

Lục Cận Phong cũng lạnh cóng cả người, nhưng trước mặt Tô Yên, anh vẫn không để lộ bất cứ sự bất thường nào cả, ngược lại là Tô Yên, cô cố gắng tỏ ra ổn để anh đừng lo lắng cho mình, điều này làm Cận Phong càng xót xa cô hơn bao giờ hết.

Lục Cận Phong sợ mặt Tô Yên, chợt tay kéo tay cô đi về phía trước.

Cửa cuối rồi.

Suốt con đường dài đằng đẵng, chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ có sự yên lặng đến kỳ lạ.

Lục Cận Phong cảnh giác ném một chiếc giày về đằng trước, ngay lập tức phía trước xuất hiện vô số sợi tơ nhỏ mảnh như cây kim, ánh lên màu bàng bạc.


Đây không phải dây thép thông thường mà là do được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, có thể dẫn điện, một khi va trúng e là sẽ bị điện giật, độ nguy hiểm cũng không kém gì so với tia sáng gamma vừa nãy.

"Yên Yên, em ngồi xuống nghỉ một chút đi."

Lục Cận Phong đỡ Tô Yên ngồi xuống, cửa này, anh không thể dẫn Tô Yên đi cùng.

Tô Yên nhận ra Lục Cận Phong muốn làm gì, cô nắm chặt tay anh rồi nói: "Cẩn thận."

Lục Cận Phong cười tươi: "Ừm, lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài."

Anh vì muốn trấn an Tô Yên nên mới nói như vậy, cửa này còn nguy hiểm hơn so với cửa lúc nãy.

Lục Cận Phong quan sát vách tường một chút, ước chừng khoảng cách giữa những sợi tơ, chỗ này thực sự không làm cách nào đi qua nổi.

Không xông qua được, vậy thì anh sẽ phá hủy nó.

cửa ải nguy hiểm nhất, cũng có thể là cửa ải đơn giản nhất.

Lục Cận Phong lấy kẹp tóc của Tô Yên rồi nói: "Anh mượn một chút."

Tô Yên không biết Lục Cận Phong định làm gì, cả người cô co ro, run rẩy vì lạnh, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn hướng về phía anh, chỉ sợ anh xảy ra nguy hiểm.

Lục Cận Phong cầm theo kẹp tóc của Tổ Yên, sau đó men theo vách tường mà bò lên, không thể đi phía dưới được thì đi phía trên vậy.

Bên trên có một ổ khóa, Lục Cận Phong dùng kẹp tóc mở được cái khóa đó, mọi chuyện xem như thuận lợi, anh mở cửa ra rồi chui vào.

Tô Yên nhìn theo anh không chớp mắt, lúc này đột nhiên phía trên có một làm khói mờ tỏa xuống, chậm rãi, Tô Yên cảm thấy đầu óc quay cuồng nặng nề, cuối cùng cô ngất đi lúc nào không biết.

Lục Cận Phong đã bò tới đầu bên kia, anh dùng sức phá cửa ra rồi nhảy xuống dưới.

Lúc nhìn thấy Tô Yên ngất đi, anh vô cùng hoảng: "Yên Yên, Yên Yên."

Hô lên mấy tiếng, Tô Yên vẫn không có phản ứng gì.

Lúc này Lục Cận Phong cũng ngửi được mùi gì đó, vừa nãy anh ở trên kia, khói mù bay xuống dưới này, cho nên anh mới không sao.

Cảm nhận được điều kỳ lạ, Lục Cận Phong lập tức lấy ống tay áo ướt sũng của mình bịt mũi lại.

Lục Cận Phong cũng không chậm trễ, vốn là anh muốn tìm công tắc để mở cửa, nhưng không ngờ lại bị anh ta phát hiện ra thiết bị cung cấp điện.

Thiết bị cung cấp điện đang trong trạng thái vận hành.

Chỉ cần cắt đứt được nguồn điện thì tất cả các cửa đều không dùng được điện nữa.

Lục Cận Phong ôm chặt Tô Yên vào lòng, dùng cách đơn giản nhất đó là đá văng vào thiết bị cung cấp điện, kéo chốt cửa ra, ngắt điện.

Những sợi tơ trên đường đi cũng không còn điện nữa, giờ chúng chẳng khác nào những sợi dây thông thường.

Bên cạnh thiết bị phát điện có một cái búa, đây là đồ dự bị, chắc là Tần Chấn Lâm để đó phòng ngừa.

Lục Cận Phong nhấc búa lên, trực tiếp đập vào những đường dây chằng chịt trên đường.

Những sợi dây đã đứt, Lục Cận Phong vội vàng chạy về chỗ Tô Yên rồi bế cô lên: "Yên Yên, Yên Yên!"
1646715255817.png

Tần Chấn Lâm nhìn chằm chằm cửa vào căn phòng bí mật, ông ta kích động nói to: "Bọn họ vẫn còn sống, bọn họ đã đi tới cửa cuối rồi, chắc đường dây chằng chịt cũng đã bị phá hết, cho nên mới dẫn đến kiểu tự bạo của hệ thống phòng hộ, đó là cái bẫy cuối cùng mà tôi đã bày ra, nếu không chặt đứt sợi dây thì đã có thể thông qua một cách thuận lợi."

Lê Quốc Minh vừa nghe thấy thế thì lập tức túm lấy Tần Chấn Lâm muốn đánh: "Cả đời ông lúc nào cũng tính toán bày mưu vậy mà lại lôi cả con gái ruột mình vào, ông đúng thật là có bản lĩnh."

Tòa nhà không ngừng rung lắc, Tần Nhã Hân rối rít: "Cha, mở cửa ra đi."


Tần Chấn Lâm nhìn hệ thống thiết bị trước mặt, phát hiện ra thiết bị cấp điện đã bị phá hỏng, lúc này mới vội vội vàng vàng mở cửa ra.

Đồng thời,

Bên trong căn phòng bí mật, vách tường vẫn không ngừng nứt toác, Lục Cận Phong ôm Tô Yên chạy ra ngoài.

Chỉ khi tận sâu trong căn phòng đó không còn động tĩnh gì thì mới chắc chắn là an toàn.

Lúc anh chạy ra ngoài, trên đầu vẫn không ngừng có vật rơi xuống, lưng Lục Cận Phong bị thương vô cùng nặng, anh bế Tô Yên ngã ra đất, còn chưa kịp thở thì đã lại có vật khác rơi xuống.


Con người của Lục Cận Phong chợt co rút, anh chỉ còn kịp đẩy Tô Yên ra ngoài cánh cửa, còn anh, trong lúc né tránh đã không may đâm vào góc nhọn của vách tường, cộng thêm vừa nãy hít phải khí lạ, anh dần mất đi ý thức.

Cả tòa nhà vẫn không ngừng rung lắc.

"Anh Cận Phong, anh Cận Phong."

Tần Nhã Hân chạy đến đầu tiên, cô ta nhìn thấy hai người nằm bất động trên mặt đất.

"Anh Cận Phong."

Tần Nhã Hân chạy tới, thấy Tô Yên hôn mê bất tỉnh, mà đám người Tần Chẩn Lâm còn đang đứng đằng sau, thế là cô ta bèn nảy sinh ý định xấu.

"Tô Yên, chỉ cần có biến mất thì anh Cận Phong sẽ yêu tôi."

Tần Nhã Hân rút dao găm ra, định đâm vào mặt Tô Yên.

Tần Nhã Hân cho rằng là vì gương mặt xinh đẹp của Tô Yên nên Lục Cận Phong mới bị mê hoặc, chỉ cần hủy đi dung nhan của cô, biến cô trở nên xấu xí, đến lúc đó để xem Lục Cận Phong có còn thích Tô Yên được nữa không.

Nhìn vị trí Lục Cận Phong và Tô Yên ngất đi, rõ ràng là anh đang cố gắng che chở cho Tổ Yên, anh đã đẩy cô ra khu vực an toàn.

Hay nói cách khác, Lục Cận Phong còn coi trọng tính mạng của Tổ Yên hơn bản thân mình.

Nghĩ vậy, lửa hận trong tim Tân Nhã Hân càng bùng lên mãnh liệt hơn, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có để dạy cho Tô Yên một bài học này.

Con dao trong tay Tần Nhã Hân gần sát với mặt Tô Yên, chỉ cần dùng lực rạch thì ngay lập tức khuôn mặt cô sẽ bị phá hủy.

Tần Nhã Hân vừa nghĩ vừa thấy trong lòng hả hê đắc ý.

Đúng lúc Tần Nhã Hân cố gắng ghì con dao xuống, đột nhiên Tô Yên đang hôn mê lại mở mắt trừng trừng, nhân lúc Tần Nhã Hân phân tâm, cố định cướp lấy con dao trong tay cô ta.

Tần Nhã Hân định thần trở lại, hẫng một nhịp trong lòng, cô ta dùng sức nắm chặt lấy con dao, định làm hại Tô Yên lần nữa, trong lúc hai người đang giằng co nhau thì bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên.

"A! Mặt của tôi!"

Lưỡi dao cứa trúng mặt Tần Nhã Hân, máu tươi theo đó chảy ra, cô ta ôm mặt lùi lại đằng sau, hét lên thảm thiết.

Nghe thấy thế, Tần Chấn Lâm, Lệ Quốc Minh và Tần Phương Linh đều vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tô Yên cầm con dao trong tay, ánh bạc lóe lên từ con dao sắc bén, cô đứng đó, mà Tần Nhã Hân lại ôm mặt cách đó không xa, máu me ghê người.

Lục Cận Phong nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

"Tô Yên, cô điên rồi, tôi có lòng tốt muốn cứu anh Cận Phong, vậy mà cô lại cầm dao làm tôi bị thương, mặt của tôi, a, cô hủy hoại gương mặt của tôi rồi." Tần Nhã Hân khóc nức nở, cô ta cảm thấy vô cùng sụp đổ.

Đối với một người phụ nữ mà nói, gương mặt mà bị hủy thì còn nghiêm trọng hơn cả tính mạng của mình.

Trong lòng Tô Yên chỉ lo cho an nguy của Lục Cận Phong, cho dù đã trúng phải thuốc mê, nhưng cô vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không được ngã xuống, mau mau tỉnh lại, cho nên cô mới có thể tỉnh táo lại trong cơn mơ hồ.

Tô Yên nhìn thấy Lục Cận Phong nằm trên mặt đất, cô vứt con dao đang cầm trong tay xuống rồi chạy qua mặt Tần Nhã Hân, mũi dao cắm vào vách tường sau lưng Tân Nhã Hân.

Tân Nhã Hân bị dọa sợ đến mức lùi lại phía sau mấy bước, cô ta sợ sẽ lại bị con dao kia sượt qua mặt.

Tần Nhã Hân cô cùng tức giận quát: "Tô Yên, cô làm cái gì vậy?"

Vẻ mặt Tô Yên trở nên lạnh lẽo: "Người không đụng tới tôi thì tôi cũng không động tới người, nếu có ai nhiều lần trêu ngứa thì làm sao tôi có thể bỏ qua được."
Dứt lời, Tô Yên vội chạy tới chỗ Lục Cận Phong, ánh mắt cô hiện lên sự lo lắng: "Lục Cận Phong, Lục Cận Phong, anh nghe em nói không?"

Lục Cận Phong không có chút phản ứng, Tần Nhã Hân cũng lộ vẻ sốt ruột: "Cận Phong, anh tỉnh lại đi, Cận Phong."

"Cậu ơi, giúp cháu đưa anh ấy tới bệnh viện." Tô Yên nhìn Lệ Quốc Minh.

Một mình Tô Yên không đỡ nổi Lục Cận Phong dậy.


"Được."

Lệ Quốc Minh vội vàng đi tới, giúp Tô Yên đỡ Lục Cận Phong dậy.

"Tiểu Yên." Tần Chấn Lâm nhìn Tô Yên, ông ta có hàng ngàn lời, hàng vạn suy nghĩ muốn nói với cô, nhưng do dự một lúc lâu, ông ta mới nói ra được một câu.

Lúc này tâm trạng Tô Yên đang cực kỳ tệ, sắc mặt của cô cũng vì thế mà trắng bệch đi mấy phần, đôi môi hơi hơi tím, cộng thêm việc Lục Cận Phong đang bị thương, cho nên ánh mắt cô lại càng lạnh lùng đáng sợ hơn.

"Ông chủ Tần, sao, ông thật sự muốn tôi và Lục Cận Phong chết tại đây mới vừa lòng?"

"Không, không phải." Tần Chấn Lâm vội giải thích, ông ta sợ bị Tô Yên hiểu lầm, một Tần Chấn Lâm ngông cuồng tự cao tự đại trước đây, lúc này đứng trước Tô Yên, ông ta lại có vẻ dè dặt khúm núm: "Tiểu, Tiểu Yên, cô không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"

"Tô Yên tôi mạng lớn, vẫn còn nguyên vẹn đứng tại đây." Giọng điệu Tổ Yên vô cùng lạnh lùng: "Nếu Lục Cận Phong có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ tìm ông chủ Tần đây để tính sổ."


Tần Chẩn Lâm trông thấy ánh mắt căm hận của Tổ Yên, ông ta lại chợt nhớ đến hình ảnh năm đó của Lệ Uyển.

Năm đó lúc Lệ Uyển rời khỏi Địa Sát, bà ấy cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt này, nói một câu: "Tránh ra!"

Lúc này, Tô Yên nhìn Tần Chẩn Lâm đứng như trời trồng trước mặt, cô bèn nói một câu giống y hệt: "Tránh ra!"

Cùng một câu nói, cùng một giọng điệu.

Tần Chấn Lâm run rẩy trong lòng, bèn nhanh chóng tránh sang một bên.

Năm đó, ông ta cũng tránh ra như thế này, để Lệ Uyển rời đi.

Lúc này, Chu An hớt hải chạy tới: "Ông chủ Tần, Vạn Nhất của Ám Dạ tới."

Vừa dứt lời, Vạn Nhất đã từ bên ngoài xông vào, anh ta nhìn thấy Lục Cận Phong đang được Tô Yên và Lệ Quốc Minh đìu, bèn lo lắng nói: "Đại ca."

Tô Yên nói: "Đưa tới bệnh viện trước đã."

"Được."

Vạn Nhất trực tiếp công Lục Cận Phong rồi đi ra ngoài, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng vừa chạy vào tới nơi, nhìn thấy mọi người đang đi ra ngoài thì nhất thời đơ ra.

Lệ Quốc Minh nói một câu: "Lâu Doanh lái xe đi."

Lâu Doanh đỗ xe trước cửa nơi Lệ Quốc Minh đứng, mấy người đỡ Lục Cận Phong vào trong xe, Tần Nhã Hân và Tần Nhã Đan đang định đi cùng, Tô Yên chỉ lạnh lùng nói một câu: "Lâu Doanh, cản người lại." Sau đó cô vào thẳng trong xe, đóng cửa lại.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đứng mỗi người một bên, Tần Nhã Hân với Tần Nhã Đan có muốn đi cũng không được.

Lục Cận Phong được đưa tới bệnh viện gần đó nhất, sau đó lại được đưa vào phòng phẫu thuật, còn Tô Yên cũng đi là kiểm tra tổng hợp, nhận được kết quả không có vấn đề gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô có thể gặp chuyện, nhưng các con của cô thì không thể gặp nguy hiểm được.

Cho dù không bị làm sao nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu cô phải nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Trong lòng Tô Yên không giây phút nào cô không lo lắng cho Lục Cận Phong, cô ngồi lên xe lăn, muốn tới phòng phẫu thuật thăm anh.

"Mę oi."

Hạ Phi và Hạ Vũ, Hạ Huy lon ton chạy tới.

" Mẹ ơi, mẹ không sao chứ, có bị thương chỗ nào không ạ?" Hạ Phi vô cùng lo lắng, cậu bé thấy mẹ ngồi xe lăn thì lại càng lo hơn.

"Mẹ không sao, Tô Yên vuốt vuốt má Hạ Phi, cô nhìn gương mặt con trai mình, trái tim đang hoảng loạn mới có thể bình yên hơn đôi chút.

Hạ Phi lại hỏi: "Thế còn đại ca Lục?"

"Vẫn ở trong đó." Vạn Nhất nhìn Lệ Quốc Minh đang đứng một bên: "Ông chủ Lệ, sao đột nhiên Tần Chấn Lâm lại tha cho đại ca với chị Tô vậy?"

Suốt đường đi Vạn Nhất cứ cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy khi bọn họ rời đi, Tần Chấn Lâm cũng không hề ngăn cản.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng thấy tò mò, hai người họ đồng loạt nhìn Lệ Quốc Minh.

Lệ Quốc Minh nhìn sang Tô Yên, thấy cô vẫn luôn hướng mắt về phái phòng phẫu thuật, ông ta mới nửa đùa nửa thật nói: "Trải qua cuộc đàm phán suốt một đêm với tôi, Tần Chấn Lâm mới để Tiểu Yên đi."

Lâu Doanh nói: "Cậu, chẳng lẽ cậu đã cắt đất để bồi thường cho bọn họ?"

Lệ Quốc Minh lườm cô ta một cái, bí ẩn nói: "Một phần cũng không cho, Tần Chấn Lâm sợ là sợ Thiên Lang của chúng ta cho nên mới thả người, cậu đã nói rồi, chỉ cần cậu xuất ngựa thì nhất định sẽ đem Tiểu Yên trở về mà."

Lời này, ai mà tin được?
1646715278541.png

Lê Quốc Minh không nói gì, do ông ta quản lý Thiên Lang không tốt nên càng ngày Thiên Lang càng sa sút, cũng không còn đủ sức uy hiếp kẻ khác như trước nữa rồi.

Vạn Nhất cũng không tin, có điều người cũng về rồi, có gì để sau hẵng nói.

Đèn trước cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng.


Tần Nhã Hân cũng tới bệnh viện để xử lý vết thương trên mặt, vết dao rạch dài khoảng tám cm, vết thương khá sâu, cho dù có lành miệng thì chắc chắn sẽ để lại sẹo.

Bác sĩ lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp thế này mà..."

Sau khi thuốc tê hết tác dụng, Tần Nhã Hân cầm lấy cái gương nhìn mặt mình, cô ta sụp đổ hoàn toàn, tức giận ném cái gương xuống đất vỡ tan.

"A! Tất cả là tại con đĩ Tô Yên, tôi phải giết chết cô ta."

Tần Nhã Đan nghe thấy tiếng nói phát ra, bèn đi vào trong phòng, thấy Tần Nhã Hân đang nổi điên thì nói: "Tự lấy tảng đá đập vào chân mình, tất cả đều là do chị tự mình chuốc lấy, giờ còn trách ai."


Nhát dao này chính là do Tần Nhã Hân chuốc lấy, người bình thường cũng có thể nhìn ra, Tần Nhã hân vốn định làm hại Tô Yên, ngược lại lại hại chính bản thân mình.

Lời nói của Tân Nhã Đan giống như thêm dầu vào lửa.

"Giờ thì cô vừa lòng rồi đấy, mặt tôi bị hủy rồi, mặt của tôi." Tần Nhã Hân bưng mặt, vô cùng đau đớn, cử chỉ hơi kích động là rách miệng vết thương, khiến cô ta càng đau đớn hơn.

Hai tay Tân Nhã Hân run lẩy bẩy, muốn động vào mặt mình cũng không dám động.

Tần Nhã Đan nói tiếp: "Nếu không muốn vết thương tệ hơn thì tốt nhất chị nên ở lại bệnh viện mà điều trị."

"Tôi sẽ không từ bỏ ý định, tôi sẽ bảo cha trả thù thay mình, phải giết chết ả đàn bà đáng ghét Tô Yên kia."

Tần Nhã Đan cười chết giễu: "Chị còn không nhìn rõ thái độ lúc nãy của cha sao? Giờ trong lòng ông ấy chỉ toàn sự áy náy với Tô Yên mà thôi, nếu Tô Yên

muốn mạng của chị, nói không chừng cha con dâng lên cho cô ta bằng hai tay đó chứ, hồi trước đứa con gái cha yêu thương nhất là chị, nhưng mà sau này thì không chắc."

Lúc này Tần Nhã Hân mới nhớ ra, Tô Yên là con riêng của Tần Chấn Lâm.

Hồi mẹ ruột cô ta còn sống, cô ta đã từng nghe chính miệng bà ta nói rằng, trong lòng cha cô ta trước giờ vẫn luôn có hình bóng của một người đàn bà khác, người này tên Lệ Uyển, một trong những người sáng lập ra Thiên Lang.

Tô Yên chuyển mình một cái liền biến thành con gái ruột Tần Chấn Lâm, nghiễm nhiên trở thành cô cả của Địa Sát, là chị gái cùng cha khác mẹ với Tần Nhã Hân, cô ta muốn đối phó với Tô Yên thì sẽ càng khó hơn.

Tần Nhã Hân bất giác cười dài, có chút hối hận, cô ta đã hấp tấp quá rồi, hồi trước cô ta còn có thể mượn dao giết người, giật dây Tần Nhã Đan, nhưng sau này có lẽ Tần Nhã Đan sẽ không để cô ta sai khiến nữa.

"Chị tự thu xếp cho ổn thỏa đi." Tân Nhã Đan buông một câu rồi quay người rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Tần Nhã Đan đi khỏi, bác sĩ phụ trách mới vào phòng tiến hành kiểm tra cho Tần Nhã Hân, cô ta nhìn thấy bác sĩ thì lập tức kích động chộp lấy tay người ta rồi hỏi.

"Mật của tôi có thể chữa khỏi không? Có thể lành lại đúng chứ? Tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, mặt của tôi không thể có sẹo được đâu!"

Bác sĩ khó xử đáp: "Vết thương quá sâu, cho dù là kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới cũng rất khó để chữa cho mặt cô không có chút sẹo nào được."

"A! Đồ lang băm, một đống lang băm các người, tôi phải giết các người." Tần Nhã Hân vô cùng kích động, biết được sau này mình sẽ biến thành một người phụ nữ xấu xí ghê người, cô ta không thể nào chịu nổi, lửa hận bùng lên, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Cuộc phẫu thuật của Lục Cận Phong đã kết thúc, anh được đưa về phòng bệnh thường để theo dõi.

Lúc vượt qua cửa có người máy, Lục Cận Phong đã bị thương bên trong, lúc căn phòng bí mật đổ sụp, lại chịu thêm bị nhiều vật cứng đụng trúng người, cho nên vết thương càng nghiêm trọng hơn.

Tô Yên và Hạ Phi túc trực trong phòng bệnh, Hạ Vũ, Hạ Huy thì đứng ngoài cửa phòng, Lệ Quốc Minh cũng không thể cứ chờ ở đây mãi, Tô Yên không có vấn đề gì đáng ngại, ông ta cũng nên quay về rồi.

Tạm thời Tô Yên không thể phân thân, ông ta cũng cần phải về Thiên Lang giải quyết vài việc.

Lâu Doanh nói với Bạch Phi Minh: "Phi Minh, cô ở đây trông chừng, tôi đi mua ít đồ ăn cho chị tôi."

Ở trong căn phòng bí mật một đêm, lại cộng thêm cả trưa không ăn gì, người lại còn yếu đuối, không chịu nghỉ ngơi, cần phải bồi bổ một chút mới được.

Bạch Phi Minh gật đầu: "Ừ."

Lâu Doanh ra ngoài mua đồ ăn, lúc đứng đợi thang máy vừa đúng lúc gặp Vạn Nhất.

Vạn Nhất từ tầng trên đi xuống, anh ta cũng đang định ra ngoài một chuyến, trong thang máy chỉ có một mình anh ta.

Lúc thang máy mở cửa, Vạn Nhất nhìn thấy Lâu Doanh, anh ta nhất thời thấy đau đầu, bèn thở dài một hơi: "Đây chính là oan gia ngõ hẹp mà trong truyện hay nói tới à?"
"Anh tưởng bà đây muốn gặp anh chắc?" Lâu Doanh nhìn xuống phía dưới của Vạn Nhất, chợt cô ta nhớ ra: "Sớm muộn bà đây cũng đạp gãy ba cái chân của anh."

"Nó đầu trêu ghẹo gì đến cô, cô Lâu đây nhớ nó đến vậy, chẳng lẽ đang có suy nghĩ linh tinh gì với nó hả?" Vạn Nhất chợt như tỉnh ngộ: "À! Tôi hiểu rồi, cô Lâu đây đuổi cùng giết tận tôi như vậy, là bởi vì thích tôi rồi đúng không?"

"Tôi thèm vào, bà đấy thích anh? Đúng là không biết xấu hổ, anh thử nói lại câu đó tôi nghe xem, có tin giờ tôi đánh gãy ba chân anh không?" Lâu Doanh siết chặt nắm tay, bộ dạng như muốn đánh nhau.

Cô ta chưa từng bị người khác trêu tức tới mức này.


Vạn Nhất vội vàng nói: "Đây là thang máy, tôi không muốn lấy mạng đổi mạng, chứ không người khác nhìn vào lại nghĩ hai chúng ta chết vì tình đó."

Ba chữ "chết vì tình" thành công dập tắt được lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng Lâu Doanh.

Cô ta cũng không muốn dây dưa với Vạn Nhất.

Thang máy tới nơi rồi, cửa vừa mở ra, hai người bọn họ đã vô cùng ăn ý bước ngay ra ngoài, sau đó thì bị kịch ập đến, cả hai bị kẹt ở cửa ra.

Lâu Doanh tức giận: "Tôi ra trước, anh lui lại."

Vạn Nhất không chịu: "Ai bảo cô mập như vậy, vấn đề nằm ở cô đó, mau lùi lại đi."


"Bà đây mập chỗ nào, thân hình cân đối theo tỷ lệ chuẩn đó." Lâu Doanh không phục, bèn ưỡn ngực ra đốp lại.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, cộng thêm không gian đứng vô cùng chật chội, Vạn Nhất chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể dễ dàng nhìn thấy...

Người nào đó vốn độc thân lâu năm giờ lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, tại anh ta lập tức hơi hơi nóng lên.

Sống đến nay là ba mươi tuổi đầu, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta thân mật với một người phụ nữ tới vậy.

Vạn Nhất ho khan một tiếng: "Mông hơi to đấy."

Lâu Doanh giơ nắm đấm lên, Vạn Nhất lập tức bày ra dáng vẻ sợ sệt, lùi lại phía sau: "Nhường phụ nữ trước."

"Hừ." Lâu Doanh kiêu ngạo như một bà hoàng.

Vạn Nhất cười bất lực: "Vì phụ nữ với tiểu nhân đều khó ưa như nhau."

Hai người bọn họ một trước một sau đi tới bãi đỗ xe, Vạn Nhất lái chiếc xe thể thao của mình, Lâu Doanh thiếu điều muốn ói ra tại chỗ: "Thật sự không biết người của Ám Dạ các anh quá tự tin hay là quá ngông cuồng nữa, trên đường đầy rẫy kẻ thù, thế mà còn dám lái xe thể thao mui trần đi nghênh ngang khắp nơi được, không sợ có ngày chết phơi thây ngoài đường hả?"

Vạn Nhất lên xe, nở một nụ cười đầy khiêu khích: "Tôi đây cũng không phải dạng tay lái tầm thường, đợi một ngày nào đó cô đuổi được tôi trên đường thì tôi sẽ cho cô lĩnh hội một chút."

"Bà đây không rảnh." Lâu Doanh lên xe của mình, khởi động rồi đạp chân ga rời khỏi.

Cô ta sẽ không bị mắc lừa đâu.

Vạn Nhất mỉm cười, anh ta liếc xem Lâu Doanh lái xe về hướng nào, nhất thời nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy giữa hai người trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác khó tả...

Tô Yên thật sự không chống đỡ thêm được nữa, cô vẫn ngồi ở cạnh mép giường, chợp mắt một lúc.

Hạ Phi rất có tâm đắp cho mẹ một cái chăn.

Buổi chiều Lục Cận Phong mới tỉnh lại, Tô Yên vô cùng mừng rỡ, vượt qua được ranh giới sống chết, khoảng cách giữa bọn họ đã có vẻ gần gũi với nhau hơn, ngay cả những vướng mắc lúc trước cũng không còn nữa.

"Lục Cận Phong, anh không sao chứ? Vẫn ổn chứ? Có thấy không khỏe chỗ nào không? Em gọi bác sĩ tới khám cho anh?"

"Anh không sao? Còn em?"

Giọng Lục Cận Phong có chút khàn.

"Em cũng không sao, đợi chút, em đi lấy cho anh cốc nước." Tô Yên di chuyển xe lăn đi rót nước.

Vừa rót nước, cô vừa nghe thấy tiếng Lục Cận Phong nói: "Yên Yên, sao tối rồi em không bật đèn lên?"

Nghe xong, Tô Yên nhìn vào mắt Lục Cận Phong: "Bây giờ là ban ngày mà, Lục Cận Phong, mắt của anh sao vậy?"

Lục Cận Phong bất giác nắm chặt ga trải giường, sững người lại.

Mắt anh... không còn nhìn thấy gì nữa rồi.

Trước lúc Lục Cận Phong hôn mê, anh cảm nhận được khóe mắt mình bị tấn công rất mạnh.

Tô Yên di chuyển xe lăn tới bên cạnh Lục Cận Phong, cô nắm chặt tay anh rồi nói: "Anh đừng lo, chắc chỉ là tạm thời thôi, để em đi tìm bác sĩ."

Tô Yên ra ngoài tìm bác sĩ, Lục Cận Phong thử dụi mắt nhưng trước mắt anh vẫn chỉ là một màu đen.
1646715554263.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK