Lâu lắm rồi hai người không có một bữa cơm yên tĩnh như vậy.
Khẩu vị của Tô Yên rất tốt, ăn sạch một bát hoành thánh, ợ một cái.
“Ăn xong rồi sao.” Lục Cận Phong nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Tô Yên, trong lòng giống như có ngọt gió xuân lướt qua, nhẹ nhàng mà ngọt ngào.
“Xong rồi.” Tô Yên xoa xoa bụng.
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm bụng Tô Yên, nói: “Hình như lớn thêm không ít rồi, con gái lớn thật nhanh nha.”
Tô Yên trợn tròn mắt: “Đổi thành ai ăn hết một bát hoành thánh thì cũng sẽ phình bụng thôi, bây giờ còn chưa tới hai tháng, con bé có thể lớn được chừng nào mà làm bụng lớn lên được chứ.”
Lục Cận Phong cười cười: “Lần đầu làm cha, không có kinh nghiệm.”
Nói đến chuyện con cái, bầu không khí giữa hai người tốt hơn rất nhiều, Tô Yên cũng không giương cung bạt kiếm nữa.
“Đi thôi, quay về.” Tô Yên bỗng nói: “Đột nhiên nói muốn hợp tác với Ám Dạ các anh, tôi quay về còn phải nêu phương pháp cho đám người Lâu Doanh và cậu nữa.”
Chuyện tối nay, chắc chắn sẽ truyền đến tai Lệ Quốc Minh.
“Được.” Lục Cận Phong đứng lên: “Ông chủ, tính tiền.”
Thanh toán tiền xong, Lục Cận Phong đỡ Tô Yên lên xe.
Tô Yên: “Tôi có tay có chân, không phải tàn tật, không cần anh đỡ.”
“Anh đỡ con gái anh.”
Tô Yên tức giận: “Lục Cận Phong, anh chiếm tiện nghi của tôi chứ gì.”
Lục Cận Phong cười cười: “Anh nào dám.”
Sau khi lên xe, một lát sau Tô Yên liền ngủ thiếp đi.
Ăn uống no say, thêm sự lắc lư của chiếc xe, rất dễ cảm thấy buồn ngủ.
Trong xe phát nhạc dưỡng thai thoải mái, Lục Cận Phong đang lái xe, thường xuyên liếc nhìn hai mắt nhắm nghiền của Tô Yên, trong lòng cũng an tâm mãn nguyện.
Về đến chỗ ở, xe dừng lại, Tô Yên khoan thai tỉnh dậy: “Cảm ơn, anh về đi.”
Thật đúng là… Trở mặt vô tình.
Lục Cận Phong dở khóc dở cười: “Yên Yên à, em qua cầu rút ván cũng nhanh quá đi, nửa đêm nửa hôm rồi, em bảo anh về đâu chứ.”
“Anh thích về đâu thì về đó, đến chỗ người tình nhỏ bé Nhã Đan của anh cũng được đấy.”
“Em còn ghen nữa à.”
Tô Yên quay đầu vào nhà không thèm nhìn lại.
Lục Cận Phong nằng nặc đòi vào theo, Hạ Phi từng nói một câu không hề sai, bám chặt không buộc sẽ có tác dụng với phụ nữ.
Tục ngữ nói, phụ nữ tốt sợ đàn ông dây dưa, chính là đạo lý này.
Lục Cận Phong cũng rất đúng mực, chỉ ở dưới lầu, không lên lầu, tiến lùi có chừng mực, Tô Yên muốn nổi giận cũng không nổi giận được.
Tô Yên vừa vào phòng ngủ, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh lập tức hùng hùng hổ hổ tiến vào, bọn họ mỗi người dọn một cái ghế đẩu, để Tô Yên ngồi ở trên giường, dáng vẻ giống như nghiêm hình bức cung vậy.
Lâu Doanh: “Chị, Lục Cận Phong thật sự là người của Ám Dạ sao?”
Bạch Phi Minh: “Anh ta có địa vị gì ở Ám Dạ?”
“Anh ta đến Thiên Lang là có mục đích gì?”
“Chuyện hợp tác là thật hay giả?”
Một loạt câu hỏi khiến cho Tô Yên dở khóc dở cười, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hai người bọn em suy nghĩ nhiều như vậy mà vẫn không nghĩ ra thân phận của anh ta à?”
Lời này của Tô Yên lập tức khẳng định phỏng đoán trong lòng của Lâu Doanh: “Chị, anh ta thật sự là đại ca của Ám Dạ à?”
Tô Yên không chút nghĩ ngợi gật đầu, chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được.
“Vãi, quá ảo diệu rồi, Thiên Lang với Ám Dạ bất hòa nhiều năm như vậy, bây giờ là sắp tiến tới liên hôn à.”
Lâu Doanh vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, cô gật gù nói: “Thảo nào trước đây anh ta tránh được sự ám sát của em, anh ta bị ám sát cả hàng trăm nghìn lần rồi, năng lực phản ứng này được luyện mà ra cả.”
Tô Yên lập tức bày tỏ thái độ của mình: “Ai liên hôn với anh ta chứ, đừng nói bừa.”
Lâu Doanh không chút lưu tình chọc ghẹo: “Trong bụng chị còn đang mang thai con của anh ta kia kìa, vịt chết mà còn cứng miệng nữa.”
Bạch Phi Minh chau mày nói: “Chuyện này nếu như để đại ca Lệ biết được, sợ là từ giường bệnh bật dậy quá.”
Lời của Bạch Phi Minh đã nói trúng điểm mấu chốt.
Tô Yên nói: “Ngày mai chị đến bệnh viện một chuyến, đích thân giải thích với cậu, với tình trạng hiện tại của Thiên Lang chắc ông ấy cũng biết nên lựa chọn thế nào.”
Lâu Doanh đột nhiên cười xấu xa: “Em nghe nói là Ám Dạ rất giàu có.”
Ngay khi Lâu Doanh đảo mắt một cái, Tô Yên đã biết cô đang nghĩ gì.
“Làm người phải có khí phách, không ăn của ăn xin, càng không cần những món lợi bất chính.”
Khóe miệng Lâu Doanh giật giật: “Chị, lúc chị lừa tiền của em thì khí phách chị đi đâu mất rồi? Số tiền đó của em cũng là món lợi bất chính đấy.”
Tô Yên ho nhẹ một tiếng, cười khan nói: “Chúng ta là chị em họ, ba cái thứ khí phách này sao bằng với tình chị em thân thiết của chúng ta chứ, nói những lời này thì xa lạ biết bao nhiêu.”
Lâu Doanh: “...”
Về tài ăn nói, cô ta không bằng Tô Yên.
Bạch Phi Minh nói: “Sau chuyện tối nay, Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long sẽ có động tác lớn hơn, chó cùng rứt giậu.”
Tô Yên thở phào một hơi nói: “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, thời gian không còn sớm nữa, bọn em cũng quay về nghỉ ngơi đi.”
Tô Yên từng chút chỉnh đốn Thiên Lang, hai người kia đương nhiên gấp rồi, một khi Tô Yên thu phục được lòng người, vậy sẽ ngồi vững vị trí này rồi.”
“Được, chúng ta không sợ phiền phức, nếu như bọn họ không sợ chết thì cứ việc đến.” Lâu Doanh đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Đúng rồi chị, lần trước người bỏ ra 100 triệu để lấy mạng của chồng chị là Địa Sát đó.”
“Người của Địa Sát?” Tô Yên rất ngạc nhiên.
“Ân oán giữa Địa Sát và Ám Dạ rất sâu, chị nhớ nhắc nhở chồng chị.”
Lâu Doanh vốn không muốn nói, nhưng Lực Cận Phong là đại ca của Ám Dạ, còn là người đàn ông của chị họ nữa, vậy đương nhiên cô ta sẽ không giấu diếm.
“Được, chị biết rồi.”
Đêm dần dần về khuya.
Tô Yên đã ngủ lúc trong xe, bây giờ lại hơi không ngủ được.
Lục Cận Phong còn đang ở dưới lầu không có chút động tĩnh gì, trời lại lạnh như vậy, rốt cuộc Tô Yên vẫn động lòng trắc ẩn, ôm chăn bông xuống lầu.
Lục Cận Phong ngủ trên sô pha, trên người không đắp bất cứ thứ gì, hai tay ôm trước ngực, cửa sổ lại đang mở, gió lạnh thổi vào khiến cho Tô Yên rùng mình một cái.
Lục Cận Phong cuộn mình trên sô pha, bộ dạng trông rất lạnh lẽo.
Tô Yên đi tới đặt chăn bông lên sô pha: “Tự đắp đi, không phải tôi tha thứ cho anh, mà chỉ là xuất phát từ mối quan hệ hợp tác. Nếu như anh bị bệnh thì sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác sắp tới, tôi là người biết nhìn đại cục, biết nghĩ cho đại cục.”
Lục Cận Phong thật lâu không nhúc nhích, Tô Yên buồn bực, ngủ sâu như vậy à?
Gió lạnh không ngừng tràn vào, Tô Yên thầm nghĩ, bỏ đi bỏ đi, không thèm chấp nhặt với Lục Cận Phong.
Tô Yên đi tới đóng cửa sổ, rồi đắp chăn cho Lục Cận Phong.
Theo ánh sáng yếu ớt trong phòng khách, Tô Yên nhìn thấy mặt của Lục Cận Phong liền có hơi sững sờ, không khỏi đưa tay ra chạm vào mặt của Lục Cận Phong.
Đầu ngón tay vừa chạm vào, bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, Tô Yên không chút phòng bị bỗng nhiên bị Lục Cận Phong kéo vào trong ngực, lập tức bị Lục Cận Phong ôm vào lòng.
“Lục Cận Phong, anh lại giở trò với tôi.”
Lúc này Tô Yên mới kịp phản ứng lại, là Lục Cận Phong đang giả vờ ngủ.
Tô Yên vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị Lục Cận Phong ôm chặt không buông: “Yên Yên, lạnh.”
“Lạnh thì anh đi mà đắp chăn.” Tô Yên tức giận nói: “Buông tay ra cho tôi.”
“Không.” Lục Cận Phong giữ lấy tay Tô Yên, chọc lét cô.
“Đừng nghịch nữa, tôi thật, thật sự tức giận rồi. Haha, nhột quá, mau dừng tay lại.”
Tô Yên không nhịn được cười lên, cô sợ nhất là nhột, hai người ở trên sô pha cười đùa thành một đống.
Hai người cứ đùa nghịch như vậy, đột nhiên Lục Cận Phong dừng lại, anh nhìn Tô Yên dưới người mình, trong đầu chợt lóe qua một số hình ảnh xưa cũ.
Lúc bị hạ thuốc vào mấy năm trước, hình ảnh anh ức hiếp người phụ nữ đó.