Tô Yên nhìn kỹ cô ta trong tấm ảnh một lần nữa rồi bình luận: ''Chụp ảnh chẳng đẹp chút nào, chụp em trông xấu quá đi.''
''Trong mắt anh, em luôn đẹp nhất.'' Lục Cận Ngôn vừa cười vừa véo má Tô Yên, anh phát hiện ra má cô phúng phính hơn trước thì phải, sờ rất đầm tay.
Bạch Phi Minh ngồi đằng trước ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đôi ta đang phát cẩu lương kia rằng rằng cô ta còn đang sờ sờ ở đây.
Tô Yên hơi ngượng ngùng, Lục Cận Ngôn vẫn nắm chặt tay cô, liếc Bạch Phi Minh một cái: ''Ám Dạ của bọn tôi nhiều nhân tài lắm, có muốn tôi giới thiệu cho một người không? Muốn đàn ông hay phụ nữ?''
Lục Cận Ngôn tính làm ông mai hả?
Tô Yên rất ngạc nhiên, như này thật không giống Lục Cận Phong thường ngày chút nào!
Cái câu ''Muốn đàn ông hay phụ nữ'' kia, khiến Tô Yên suýt chút nữa bị sặc.
Bây giờ làm mai cũng thật là không dễ dàng, lại còn phải hỏi trước xu hướng giới tính mong muốn của đối phương!
Quan trọng hơn chính là, Lục Cận Phong tỏ vẻ rất nghiêm túc khi hỏi câu này.
Bạch Phi Minh cũng ngẩn người một lúc, hướng mặt ra ngoài, vành tai nóng lên: ''Không cần đâu.''
Lục Cận Phong nói một câu mang hàm ý sâu xa khó lường: ''Vạn Nhất có vợ rồi, Xa Thành Nghị cũng đã độc thân mấy chục năm nay chưa có động tĩnh gì, tôi thây hai người khá hợp đôi đó.''
Xa Thành Nghị và Bạch Phi Minh ư?
Ngay lập tức, trong đầu Tô Yên hiện lên hình ảnh hai người này khi ở cùng nhau, có vẻ không ăn khớp nhau lắm.
Bạch Phi Minh: ''..."
''Tôi chẳng có hứng thú với anh ta.''
Lục Cận Phong: ''Đáng tiếc.''
Ba người tới bệnh viện, Bạch Phi Minh vội vàng cầm thuốc đi vào phòng bệnh của Lâu Doanh, vừa hay cả ba nghe thấy tiếng khóc của Vạn Nhất vang lên.
Xa Thành Nghị ngồi trực thăng xuyên đêm tới đây, anh ta ngồi xổm xuống đất an ủi Vạn Nhất: ''Bớt đau thương, người chết rồi không thể sống lại, về rồi tôi sẽ lại giới thiệu cho anh một cô em cùng bầu bạn.''
Vạn Nhất ngồi dưới đất, khóc lóc: ''Không, tôi cần chị.''
Sắc mặt Tô Yên trắng bệch: ''Cái gì mà người chết rồi không thể hồi sinh? Ai chết cơ?''
Bạch Phi Minh cuống quýt hỏi: ''Lâu Doanh sao rồi? Chúng tôi đã mang thuốc về rồi đây, mau cho cô ấy uống đi.''
Xa Thành Nghị nhìn ba người họ một lượt, nhíu mày nói: ''Chỉ vừa nãy thôi, Lâu Doanh đã đi rồi, không bao giờ tỉnh lại được nữa.''
''Cái gì?''
Tô Yên và Bạch Phi Minh vội vàng chạy vào trong phòng bệnh, giường bệnh trống không, trên mặt đất còn vương lại máu do Lâu Doanh ho ra.
Mọi thứ đến quá đột ngột, Tô Yên và Bạch Phi Minh đều không thể tin nổi.
Bạch Phi Minh đi ra khỏi phòng bệnh, một tay cô ta xách cổ áo Xa Thành Nghị lên, bộ dạng vô cùng tức giận: ''Lâu Doanh đâu? Lúc tôi đi cô ấy vẫn còn khỏe mạnh, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ, sao lại chết rồi? Không phải anh là bác sĩ sao? Tại sao anh không cứu cô ấy?''
Xa Thành Nghị thở dài: ''Bạch Phi Minh, tôi biết cô đau lòng, nhưng cô cũng nên hiểu đạo lý, lúc tôi tới đây, Lâu Doanh chỉ có thể thở thoi thóp, độc tố phát tác nhanh quá, trong vòng vài phút đã lấy mạng người khác cũng là lẽ thường tình, chuyện này, dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn nằm ngoài khả năng của tôi.''
Nghe xong, hai chân Tô Yên mềm nhũn cả ra, cô lảo đảo trực ngã, Lục Cận Phong kịp thời đỡ lấy cô: ''Yên Yên.''
''Lâu Doanh ở đâu, Xa Thành Nghị, cô ấy đang ở đâu?''
Cho dù đã chết, cũng phải thấy xác.
Xa Thành Nghị nói: ''Trong nhà xác bệnh viện.''
Vừa nghe anh ta nói vậy, Tô Yên và Bạch Phi Minh lập tức đi tới nhà xác.
''Chị, chị ơi.'' Vạn Nhất gào khóc, anh ta cũng đi cùng bọn Tô Yên tới đó.
Trong nhà xác, ngập tràn âm khí lạnh lẽo, nhiệt độ rất thấp.
Trong này bày đầy xác chết, một số đang trên bàn chờ được cho vào tủ đông, số khác đang nằm trong ngăn đá.
Có những chiếc túi đựng xác, mỗi chiếc túi đựng xác đều được đánh số thứ tự, Lâu Doanh vừa bị đưa vào đây, đang đặt trên bệ.
Nhân viên trực nhà xác mở túi đựng xác ra, bên trong là Lâu Doanh.
Bạch Phi Minh nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Lâu Doanh, cô ta giống như bị giáng một nhát vào đầu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn thấy xác chết, Tô Yên không thể không thừa nhận đó chính là Lâu Doanh.
Cô chỉ rời đi trong vài giờ đồng hồ, vậy mà Lâu Doanh đã mất.
Tô Yên không dám tới gần, cô không thể chấp nhận sự thật này, Lục Cận Phong để cô dựa vào cánh tay anh, nhẹ vỗ vai cô, âm thầm an ủi.
Vạn Nhất nhất thời xúc động, dùng hết sức lay người Lâu Doanh, thở không ra hơi: "Chị ơi, mau tỉnh lại đi chị, đừng chết."
Xa Thành Nghị đứng bên cạnh nói: "Người chết rồi không sống lại được, anh có biết ý nghĩa của cái chết không? Đó là khi người đó biến mất sẽ không bao giờ trở lại, Vạn Nhất, anh sẽ không bao giờ gặp lại Lâu Doanh được nữa.''
Lúc này, Xa Thành Nghị cũng nhắc nhở Vạn Nhất về ý nghĩa của cái chết, vì anh ta sợ rằng Vạn Nhất không hiểu cái chết là gì.
Xa Thành Nghị luôn nói ra những lời như nhát dao đâm vào tim người khác.
Anh ta vỗ vai Vạn Nhất và nói: "Cô ấy sẽ không thể mở mắt ra hay nói thêm bất cứ lời nào. Sau một thời gian, nếu không hỏa táng, thi thể sẽ thối rữa, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một bộ xương. Giờ anh như một tên ngốc, nói mấy lời này với anh, anh cũng chẳng hiểu.''
Lời này của Xa Thành Nghị thực sự kích động đến từng giây thần kinh của Vạn Nhất, hai con mắt anh ta vằn lên đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng dữ dội, Vạn Nhất nhìn xác Lâu Doanh trong túi đựng, đầu đau như thể bị búa đập xuống từng nhát, vô cùng đau đớn.
Trong đầu anh ta, ngay lập tức hiện lên vô số hình ảnh, toàn bộ đều là từng biểu cảm của Lâu Doanh, từ cái nhăn mày, nụ cười, rồi dáng vẻ khi cô ta giận dữ.
Nghe Xa Thành Nghị nói vậy, Bạch Phi Minh cũng nổi điên: ''Xa Thành Nghị, anh có biết nói năng không đấy? Anh còn nói thêm nửa chữ nữa có tin tôi giết chết anh không.''
Xa Thành Nghị nhún vai: ''Những gì tôi nói đều là sự thật, Lâu Doanh chết rồi, sau này không thể gặp lại cô ta được nữa, lát nữa sẽ đem xác cô ta đi hỏa thiêu.''
Vừa dứt lời, đúng thật là có nhân viên đi tới.
''Gia quyến của người chết, chúng tôi đến để đem xác đi hỏa thiêu.''
Xa Thành Nghị vẫy tay: ''Thi thể ở đây, mang đi thiêu đi.''
Bạch Phi Minh tức giận: ''Xa Thành Nghị, anh muốn chết à, ở đây không đến lượt anh nói chuyện, để tôi xem ai dám động vào Lâu Doanh.''
Tô Yên có chút khó hiểu, bởi vì hành động của Xa Thành Nghị vô cùng kỳ lạ, ngay cả Lục Cận Phong suốt từ nãy giờ cũng không lên tiếng.
Xa Thành Nghị kéo Bạch Phi Minh: ''Người chết cũng đã chết rồi, không mang đi thiêu thì để đây cho thối rữa ra à?''
Xa Thành Nghị ra dấu bằng mắt cho nhân viên, mấy người này lập tức lôi xác Lâu Doanh định đưa đi.
Vạn Nhất thấy có người tới cướp Lâu Doanh, anh ta như chịu đả kích gì đó, cứ nhất nhất ôm lấy Lâu Doanh, khóc lóc thảm thiết: ''Không được làm hại chị gái, không ai được phép động vào.''
Nhân viên làm việc cứ thế tới cướp người, Bạch Phi Minh thấy thế cũng cuống lên, đang định ngăn lại thì lại bị Xa Thanh Nghị giữ chặt: ''Nén đau thương...''
Xa Thành Nghị còn chưa nói xong, Bạch Phi Minh đã bất ngờ cắm một cây kim châm lên bả vai anh ta.
Ra tay rất nhanh gọn, chuẩn xác.
Xa Thành Nghị đau đến mức trợn trừng mắt: ''Cái đồ đàn bà tiểu nhân khó lường này.''
Đúng lúc này, Vạn Nhất đau thương quá độ, tranh không lại với đám nhân viên kia, anh ta phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
Xa Thành Nghị hốt hoảng hét lên: ''Chết rồi, đùa quá trớn rồi.''
Lục Cận Phong nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Vạn Nhất, trong lúc Tô Yên và Bạch Phi Minh còn đang trong trạng thái mơ hồ thì đột nhiên Lâu Doanh, bấy giờ đang nằm trong túi đựng xác, bất ngờ mở mắt ngồi dậy.
"Gà luộc.''
Lâu Doanh nhảy từ trên bệ xuống, nhân viên thu dọn thấy thế thì sợ tới mức mặt mày trắng bệch, hét lên: ''Xác chết vùng dậy.'', rồi bọn họ cứ thế lăn lê bò toài chạy trối chết.
Lâu Doanh đón Vạn Nhất từ tay Lục Cận Phong, rồi lại nhìn sang Xa Thành Nghị: ''Không phải đã nói chỉ kích động anh ta chút thôi sao? Giờ thì hay rồi, làm người ta ho ra máu rồi ngất xỉu luôn.''
Xa Thành Nghị tỏ vẻ oan uống: ''Là cô nghĩ ra trò mèo này đó chứ, liên quan gì tới tôi.''