Giống hệt những gì trong ký ức.
“Mười mấy năm rồi, sao bà vẫn đẹp đến vậy, không thay đổi chút nào hết, không giống tôi già cả rồi.” Tô Đình Nghiêm cảm thán không thôi.
Tần Chấn Lâm vừa nghe Tô Đình Nghiêm khen Lệ Uyển xinh đẹp thì lập tức nổi cơn ghen, cười lạnh đáp: “Đẹp cái gì mà đẹp, đã quá năm mươi rồi, có dưỡng nhan mấy cũng là giả tạo mà thôi, đã là bà ngoại người ta rồi, không biết trên mặt có bao lớp phấn nữa, không tin thì tẩy trang thử xem, dọa chết người được đấy.”
Lệ Uyển trầm mặt xuống, lửa giận lại nổi lên hừng hực.
Lục Cận Phong là người vế dưới tất nhiên không thể chen lời, nhìn Tần Chấn Lâm không ngừng tìm chết mà chần chờ.
Thượng Quan Ân nhàn nhã uống trà, lời cay độc của Tần Chấn Lâm ông đã lĩnh giáo từ lâu rồi.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh cùng Lưu Tuyết Lam xem như người ngoài, cũng không nói gì.
Tô Đình Nghiêm thấy sắc mặt Lệ Uyển không tốt, vẫn rất có mắt nhìn chuyện, gắng sức cứu vãn tình hình: “Tôi thấy da bà tự nhiên lắm đấy, không nói ra tôi còn tưởng là cô gái hai mươi tuổi.”
Một người thì liều mạng nói lời hay, mong muốn dẹp lửa chiến, một người thì không biết sống chết điên cuồng tìm chết.
Tần Chấn Lâm nói móc chế nhạo: “Cô nhóc hai mươi tuổi, hahaha, Tô này, cậu thật sự là mở mắt nói dối đó.”
“Tần Chấn Lâm.” Lệ Uyển không thể nhịn được nữa, trực tiếp động tay: “Bà đây có là người đẹp hết thời thì ông cũng không phải là đối thủ của tôi nhá.”
Lệ Uyển đạp một cái qua đó, Tần Chấn Lâm né tránh theo phản xạ có điều kiện, cái này càng làm Lệ Uyển nổi giận, hai người cứ vậy đánh qua đánh lại ở sảnh phụ.
Thần kỳ ở chỗ, không ai cản lại.
Nên uống trà cứ uống trà, nên xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt.
Vạn Nhất hỏi Lục Cận Phong: “Đại cả, cha mẹ vợ anh đánh nhau anh không qua khuyên à?”
“Xen vào chỉ tổ rước họa, án binh bất động vẫn là thượng sách.” Lục Cận Phong nhấp một ngụm trà, ý vị thâm trường nói: “Tôi cảm thấy cảnh này quen lắm, Vạn Nhất, cậu thấy sao?”
Vạn Nhất che mặt: "..."
Tất nhiên là quen rồi, Lâu Doanh cũng đối xử với anh ta như vậy.
Một lời không hợp lập tức so chiêu.
Lúc Tô Yên đi đến vừa khéo thấy Lệ Uyển đánh một cái lên ngực Tần Chấn Lâm.
Tần Chấn Lâm lùi lại mấy bước mới đứng vững, xoa xoa ngực, miệng vẫn không tỏ ra yếu đuối: “Cái nết dữ dằn này cũng chỉ có tính tình của Thượng Quan Ân chịu được bà, mười mấy năm rồi, tuổi thì thêm mà tính khí thì vẫn thế, tôi thấy Thượng Quan Ân chiều bà đến quen rồi.”
Thượng Quan Ân đặt súng xuống, lập tức thanh minh: “Mười mấy năm qua tôi chưa từng thấy bà ấy động tay, Tần Chấn Lâm, đừng kéo tôi vào, tôi chẳng liên quan gì cả, cái này đơn giản là do miệng ông bẩn.”
Cũng tức là nói Thượng Quan Ân dám nói miệng Tần Chấn Lâm bẩn.
Lệ Uyển tức đến muốn nổ cả ngực: “Thượng Quan Ân, ông phí lời với loại người này làm gì, cái tính lì này của ông ta không đánh không nghe lời.”
Tần Chấn Lâm thật sự không đánh lại Lệ Uyển sao?
Sao có thể chứ.
Chẳng qua là ông ấy nào nỡ ra tay, miệng có cay độc thật nhưng lòng tự tôn cùng lòng đố kỵ của người đàn ông gây chuyện mà thôi.
Hai người đánh qua đánh lại, Tầm Chấn lâm mới có cảm giác trở lại năm đó, sau khi gặp lại Lệ Uyển, thì khác hoàn toàn so với giấc mộng trùng phùng, trong lòng Tần Chấn Lâm lạc lõng rất nhiều.
Bên cạnh Lệ Uyển luôn có Thượng Quan Âu, Chín mươi sáu bức thư trong chiếc hộp gỗ gụ chứa đựng tình yêu sâu sắc và niềm mong mỏi, nhưng khi gặp lại, tất cả đều là mơ tưởng của mình Tần Chấn Lâm, dù đã phá vỡ cửa sổ rồi thế nhưng vẫn giống như có thứ gì đó ngang qua mà không thể lại gần.
Tần Chấn Lâm phải làm sao đây?
Ông ta chỉ có thể giống như năm đó không ngừng gây với Lệ Uyển.
Nhưng thấy Lệ Uyển tức giận thật thì Tần Chấn Lâm lại đau lòng.
Thấy Tô Yên đến, Tần Chấn Lâm ra dấu cho Tô Yên, muốn Tô Yên khuyên giúp.
Nhưng sự thật đã chứng minh, con gái không thể dựa vào.
Tô Yên hoàn toàn xem như không thấy ám hiệu của Tần Chấn Lâm, vẻ mặt thản nhiên: “Hai người đang trợ hứng cho đám cưới đúng không? Mọi người đừng chỉ xem náo nhiệt không, hay là mọi người cùng cược đi, xem ai thắng, con cược mẹ thắng, cược xong thì bỏ tay, cược một thắng mười.”
Mọi người: "..."
Đây là con gái ruột đấy.
Thượng Quan Ân mắt nhìn Tô Yên, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, Tô Yên thật sự rất giống Lệ Uyển lúc trẻ.
“Tôi cũng cược.” Thượng Quan Ân lấy ra một xấp tiền, nói: “Tiểu Uyển, tôi cược bà thắng.”
“Vợ con cũng đã cược rồi, vậy con cũng đặt.” Lục Cận Phong không mang tiền mặt, tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay ra đặt.
Có người dẫn đầu, mấy người Vạn Nhất và Lâu Doanh, Tô Đình Nghiêm cũng lần lượt cược, tất cả đều mua Lệ Uyển thắng.
Tần Chấn Lâm đơn độc một mình không người ủng hộ.
Tần Chấn Lâm trợn tròn mắt nhìn Tô Yên, nhỏ giọng: “Con có phải con gái cha không thế, vậy mà bẫy cả cha mình.”
Tô Yên nhếch môi cười: “Thì cha là để bẫy mà.”
Cha nhận Lý Mộc Sinh và cha nuôi Tô Đình Nghiêm ở một bên run cầm cập.
Sự tức giận trên khuôn mặt của Lệ Uyển dịu đi, con gái đã ủng hộ mình, đứng cùng một mặt trận thống nhất với mình, tự nhiên người làm mẹ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tần Chấn Lâm tức giận, chơi xỏ lá: “Không đánh nữa, ông Tô, con rể, đi uống rượu với tôi.”
Cha vợ đã có lời thì Lục Cận Phong tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo.
Tô Yên ra dấu cho Lục Cận Phong tỏ ý Lục Cận Phong đi đi.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh ra sảnh trước, Tô Yên và Lệ Uyển về phòng nghỉ.
Lệ Uyển lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn và đưa cho Tô Yên: “Tiểu Yên đây là tâm ý của mẹ, con nhận đi.”
Tô Yên nhìn chiếc hộp mẹ đưa, do dự một chút mới cầm lấy, mở hộp ra, là một đôi vòng tay bằng ngọc, toàn bằng ngọc xanh, giá cao ngất ngưởng.
“Mẹ, lần này mẹ định ở lại bao lâu?”
Trước đây Tô Yên có hận trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy cái chết của Trần Tố Anh, cô cũng đã buông bỏ mối hận đó.
Cô sợ bản thân mình sau này cũng sẽ hối hận, hối hận không kịp hiếu thuận thật tốt với cha mẹ.
Kỳ thực thì nói trắng ra, mẹ cũng có lỗi gì đâu?
Bà ấy là một một người mẹ, nhưng đồng thời cũng là chính bà ấy,
Mẹ chỉ là một thân phận, không có quy định, làm mẹ phải hy sinh tất cả vì con cái.
“Không chắc nữa, cũng có thể là ở lại thời gian dài, mà cũng có thể là về cới chú Thượng Quan của con.” Trong lòng Lệ Uyển thông suốt, bà ấy kéo tay Tô Yên, nước mắt lưng tròng: “Có thể tận mắt thấy con mặc váy cưới làm cô dâu xinh đẹp nhất, mẹ thật sự vô cùng vui mừng.”
Lâu Doanh đang hít thở không khí ở sân sau khách sạn, thực tế thì là đang trốn Vạn Nhất.
Tô Yên ở cùng Lệ Uyển, Lâu Doanh cũng không cần lo lắng cho sự an nguy của Tô Yên.
Thấy mẹ con Tô Yên Lệ Uyển gặp lại nhau, trong lòng Lâu Doanh lại có phần buồn vô cớ.
Cô ta cũng nhớ mẹ mình.
Nhưng ký ức về mẹ trong tâm trí còn lại rất ít.
“Chị.”
Một giọng nam truyền đến, Lâu Doanh định thần lại quay đầu thì là Tô Duy.
“Sau cậu lại đến đây.”
Lâu Doanh biết Tô Duy là em trai ruột của mình, nhưng cô ta thật sự không có cái cảm giác tình cảm chị em thâm tình ấy.
Thời gian hai người gặp nhau tổng cộng chỉ có mấy ngày, còn tính là lúc trước Tô Duy bị Lệ Quốc Minh mang về Thiên Lang, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tình chị em ở đâu ra mà sâu đậm như vậy cho được?
“Chị là chị ruột của em, em đến gặp chị một chút không được sao?” Tô Duy cười cười: “Chị, Lệ Quốc Minh nói rồi, sau này chúng ta là người thân duy nhất của nhau trên đời.”
“Sau này đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt chị nữa.” Lau Doanh rất bài xích, hoàn toàn không muốn nhắc đến, không muốn nghe đến, cô ta nhăn mày, hỏi: “Người đó đã bị bắt lâu vậy rồi cậu mới trở về, thời gian này cậu đã đi đâu vậy?”