Lục Cận Phong truy hỏi: "Cô gái đó làm sao?"
Vừa dứt lời, môi Tần Nhã Đan bỗng trở nên trắng bệch, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt vô cùng đau khổ ngồi xổm xuống: "Cận Phong, tim em đau quá."
Thôi miên mất hiệu lực.
Tần Nhã Đan thoạt nhìn quả thật rất đau đớn, Lục Cận Phong vội vàng bế người lên: "Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không, không cần, trong phòng có thuốc." Tần Nhã Đan thở dốc, đành há miệng hít lấy từng ngụm không khí mà hô hấp.
Lục Cận Phong vội vàng bế cô ta trở về phòng, đặt lên giường rồi hỏi: "Thuốc ở đâu?"
"Trong ngăn kéo." Tần Nhã Đan tựa vào đầu giường, ấn đường nhíu chặt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt.
Lục Cận Phong tìm trong ngăn kéo một hộp thuốc, lập tức cho Tần Nhã Đan uống vào: "Nằm nghỉ một lúc đi."
Tần Nhã Đan khó chịu cắn chặt môi, gật đầu nằm xuống.
Lục Cận Phong đắp chăn cho cô ta, nói: "Đợi đến khi Xa Thành Nghị trở về, anh sẽ bảo anh ta khám kỹ lại bệnh tình của em."
"Là bệnh cũ, trị không hết đâu." Tần Nhã Đan bỗng kéo tay của Lục Cận Phong, hai mắt rất đỗi dịu dàng mà nhìn anh: "Cận Phong, em vẫn luôn không có nói cho anh biết, mặc dù phẫu thuật ghép tim thành công, nhưng vẫn để lại di chứng thỉnh thoảng sẽ bị đau thắt. Bác sĩ khám bệnh cho em có nói cũng sống không quá hai năm nữa, cho nên em liều mạng trốn ra trở về tìm anh."
Lục Cận Phong nghe thế, ấn đường lại nhíu thật chặt, âm thầm rụt tay về đắp kĩ lại mấy góc chăn cho Tần Nhã Đan: "Không có chuyện hoang đường như vậy đâu, nếu như Xa Thành Nghị trị không hết, chúng ta sẽ ra nước ngoài điều trị."
Tần Nhã Đan lộ vẻ vui cười: "Cận Phong, có lời này của anh, em cũng đã hài lòng lắm rồi."
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh gọi điện thoại cho Xa Thành Nghị, hỏi anh ta thử về bệnh tình của em."
"Cận Phong, anh có thể ở lại đây với em được không. Chờ em ngủ rồi hãy ra, được chứ?" Tần Nhã Đan mắt đầy mong đợi nhìn Lục Cận Phong.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đó khiến người khác không thể nào từ chối, chứ nói chi là Lục Cận Phong còn đang nợ ân tình của Tần Nhã Đan.
"Ừm." Lục Cận Phong kéo cái ghế qua, ngồi cách giường một mét, lại nói: "Ngủ đi."
Tần Nhã Đan nhìn Lục Cận Phong ngồi cách xa mình một mét, ánh mắt lại chuyển sang u ám. Nhưng, trong lòng lại bỗng nảy sinh một tia vui mừng.
Anh ngồi cách cô ta càng gần hơn rồi, chỉ cần chậm chậm tiến tới thì cô ta sẽ có thể lần nữa tóm chặt được anh.
Tần Nhã Đan nhắm mắt lại, chỉnh lại dáng ngủ điềm đạm nhất có thể, cô ta biết góc ngủ của mình như thế nào là đẹp nhất.
Chính là giống như lúc này, hai tay đan vào nhau áp sát vào gò má nằm nghiêng một bên, sườn mặt hoàn mỹ lộ ra, cộng thêm mấy lọn phú phủ trên mặt tạo cảm giác thon gọn. Hàng lông mi dày cong, ngũ quan hài hòa, vô cùng hấp dẫn thị giác của người khác.
Tần Nhã Đan vẫn luôn duy trì khóe môi mình hơi cong lên một chút, âm thầm dùng chân đạp góc chăn để lộ ra bờ vai trắng nõn, còn cả xương quai xanh vô cùng tinh tế.
Ngủ với tư thế như này, rất được điểm trong mắt người khác, vô cùng mê hoặc.
Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, mười người đàn ông thì sẽ hết chín người là không kìm được rồi.
Nhưng mà sự thật là, Lục Cận Phong khoanh tay trước ngực, ánh mắt đều nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, mặt không có chút biểu cảm. Trong đầu anh lúc này lại nghĩ tới việc không biết Tô Yên có tìm được Tô Đình Nghiêm hay không, vẫn đang nghĩ tới chuyện Tô Đình Nghiêm bị bắt cũng thật trùng hợp.
Phụ nữ khi mang thai không thể chọc giận được, đợi lát nữa Tô Yên trở về, nhất định sẽ lôi chuyện Tô Đình Nghiêm ra mà nổi nóng với anh, anh là đang nghĩ nên dỗ dành như thế nào mới được đây.
Là đàn ông thật không dễ dàng gì.
Mà làm một người cha chuẩn mực cũng không dễ dàng gì.
Tô Yên thích ăn, chi bằng chốc nữa sẽ đánh vào phương diện này? Trước hết là bảo nhà bếp chuẩn bị thêm phần đồ ăn dự trù sẵn?
Tần Nhã Đan thấy người kia nửa ngày cũng không có động tĩnh, cô ta lại không dám mở mắt xem Lục Cận Phong đang làm gì nên chỉ giả vờ ngủ say rồi trở mình, đạp loạn chăn xuống, vờ nóng nực mà kéo cổ áo xuống thêm chút.
Miệng cũng nói sảng: "Nóng."
Tần Nhã Đan có dáng người rất đẹp, chỗ cần nhô sẽ nhô, nơi cần lõm sẽ lõm. Trước ngực là "cảnh xuân" đầy đặn, chân dài đang gác lên chăn, trông rất mê hoặc.
Lục Cận Phong thấy Tần Nhã Đan đá tung chăn lại còn nói nóng, anh đi tới trước ngăn tủ cầm lấy điều khiển máy lạnh chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút.
Máy lạnh chính chuyên làm việc rất có năng suất, chỉ vài giây thôi đã tỏa hơi mát lạnh khắp cả phòng rồi, Tần Nhã Đan lạnh run cầm cập nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám để cho Lục Cận Phong biết là mình giả vờ ngủ.
Lục Cận Phong thấy Tần Nhã Đan thật sự là ngủ rồi mới đặt điều khiển máy lạnh xuống, lúc này mới đóng cửa phòng rời đi, xuống dưới lầu dặn dò nhà bếp làm mấy món ngon nhất cho Tô Yên.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Tần Nhã Đan suýt chút đã không kìm được mà bùng nổ rồi.
Cô ta đều đã làm tới bước này, Lục Cận Phong lại vẫn dửng dưng không hề nhúc nhích?
Hơi lạnh thổi vào mặt, Tần Nhã Đan lạnh tới mức vội vàng đắp chăn, cũng không dám tắt máy lạnh.
Nhất định là Lục Cận Phong lo lắng cho cô ta vì ngã bệnh, cho nên mới không động vào cô ta rồi.
Nhất định là như vậy.
Tần Nhã Đan tìm cớ an ủi mình, lúc này, Tần Nhã Hân cũng gọi điện thoại tới.
"Chị, em đã bảo người mang Tô Đình Nghiêm vứt ở ngoại ô phía Tây rồi, Tô Yên nhất định sẽ tới, có cần em tìm người dạy dỗ cô ta một trận không?"
"Không cần." Tần Nhã Đan nhíu mày: "Vừa nãy Cận Phong dùng thuật thôi miên với chị, anh ấy đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Bây giờ anh ấy trở về, chị cũng đạt được mục đích rồi, cũng không cần khiến anh ấy thêm nghi ngờ nữa."
"Dạ." Tần Nhã Hân nhắc nhở trong điện thoại: "Chị, chị tuyệt đối đừng nên coi thường Tô Yên, trước đó đã có rất nhiều người ngã ngựa trước cô ta rồi."
"Tô Yên này quả thật là không dễ đối phó." Tần Nhã Đan có chút tức tối: "Cô ta quá tín nhiệm Cận Phong, không hợp để tạo ly gián. Em xử lý chuyện sau đó cho sạch sẽ, đừng để cho Cận Phong điều tra ra được là chúng ta làm."
"Yên tâm đi chị, em đã xử lý xong cả rồi."
"Vậy thì tốt."
Ở ngoại ô phía Tây.
Tô Yên lái xe dọc đường nhìn thấy Tô Đình Nghiêm, suýt chút đã không nhịn được mà bật cười rồi.
Kẻ bắt cóc Tô Đình Nghiêm cũng thực sự là làm ra trò nha, lột sạch sẽ quần áo của ông ta, chỉ còn chừa lại mỗi cái quần lót.
Trời chiều khiến nhiệt độ trở lạnh, Tô Đình Nghiêm lạnh run co người lại thành một cục, ngồi xổm bên đống cỏ, dáng vẻ đó nhìn kỳ thực rất... Thô bỉ.
Tô Yên dù trong lòng đang sốt ruột, nhưng nhìn thấy Tô Đình Nghiêm thì tâm trạng cũng bỗng trở nên khởi sắc.
"Úi chà, ông Tô, như cha hiện tại không phải là bị cướp tiền, là được cướp sắc rồi, chuyện tốt nha." Tô Yên trêu: "Dáng dấp người ta có đẹp không? Nếu như là đẹp thì coi ra cha cũng không có lỗ rồi."
Tô Đình Nghiêm mặt già đỏ ửng, nói: "Con... Con còn cười được, nhanh đưa cho cha quần áo mặc, lạnh chết rồi."
Tô Đình Nghiêm lạnh đến mức hai răng hàm đều run cầm cập.
"Con có biết là cha đang không có mặc gì đâu, cho nên cũng không có mang theo." Tô Yên nhìn vào trong xe, quả thật là không có, sau đó cũng cởi áo khoác trên người mình ra đưa cho người kia: "Mặc hay không, có cái này thôi."
Tô Đình Nghiêm hai tay ôm lấy ngực, nói: "Cha đường đường là đàn ông, sao lại có thể mặc áo của phụ nữ."
"Vậy thì hết cách rồi." Tô Yên nhún vai: "Cha chỉ có thể về trong trạng thái như này thôi, trên đường về nếu tình cờ gặp người quen thì..."
"Đưa áo khoác cho cha, cha mặc."
Mặc áo khoác của phụ nữ dù sao cũng tốt hơn là cứ về trong trạng thái lõa lồ như này.
Tô Yên đưa áo của Tô Đình Nghiêm, đợi đến lúc người kia mặc vào, cô lại lần nữa nhịn cười không được.
Chiều cao của Tô Đình Nghiêm bình thường, mấy năm nay lại phát tướng không ít, tóc cũng có chút hói, mặc áo khoác của phụ nữ vào còn kéo thắt lưng lại, nhìn dáng vẻ trông buồn cười không chịu nổi.
"Đi đi đi, nhanh đưa cha về nhà." Tô Đình Nghiêm ôm cơ thể mà leo lên xe.
Tô Đình Nghiêm lên xe xong, Tô Yên bên này cũng cười đủ rồi mới lên xe nói: "Ông Tô, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nhìn thấy rõ người trói cha không?"
"Không có, cha dắt bạn gái ra ngoài, giữa đường thì bị người cướp." Tô Đình Nghiêm đến giờ nói mà vẫn sợ: "Cô gái đó đeo một cái mặt nạ, cha làm sao có thể nhận ra được. Nhưng mà nghe giọng nói và thấy dáng người, hẳn cũng là một người đẹp."
Tô Yên căng thẳng hỏi: "Mặt nạ hình gì?"
"Mặt nạ hồ ly."
Mặt nạ hồ ly?
Không phải Vạn Nhất nói Tần Nhã Đan không có ra ngoài sao?
Lẽ nào là cô đoán sai, Tần Nhã Đan không phải là hồ ly của Địa Sát?
Hoặc có lẽ, hồ ly đó không chỉ có một người?